Chương 223: Đáng buồn thay! (2)
Người bị đánh chết lúc đám người Phương Bình tiến vào cũng ở đây, hơn nữa còn nằm ngay bên cạnh Phương Bình!
Ngoại trừ giường chiếu, trong phòng cũng không có cái gì khác, chỉ có một cái ti vi treo lơ lửng đang chiếu phim kinh dị.
Gương mặt ba bộ thi thể đều rất dữ tợn, cũng không bị che lại, mùi máu tanh lan tỏa nồng nặc.
Phương Bình liếc sơ qua một cái, thấy đôi mắt của ba người chết rõ ràng còn mở to, không biết là vốn dĩ như thế, hay là do hai người vừa rồi sắp đặt!
"Mẹ kiếp, nhất định phải như vậy sao?"
Phương Bình thầm mắng một tiếng, trong phòng lúc này chỉ có một cái bóng đèn mờ ảo yếu ớt lập loè cộng thêm ánh sáng u ám từ màn hình.
Nhưng thật sự, Phương Bình cảm thấy có hơi sợ hãi.
Đánh chết người và canh nhà xác không giống nhau.
Người mang tội giết giết người, lúc giết người không sợ, nhưng nếu để hắn ta ngồi đôia mặt với thi thể cả buổi tối, có thể khiến hắn sợ mất mật.
“Không phải tôi đánh chết mấy người đâu nhé, tôi chỉ đến canh chừng chút thôi…”
Phương Bình lẩm bầm, làu bàu, tự tăng dũng khí cho bản thân.
Lúc này, trên tivi bỗng nhiên lại truyền đến tiếng la thăm thẳm, Phương Bình lại mắng: “Hù ai hả mày? Ai sợ mày… đậu xanh!”
Cậu vừa nói xong, trên ti vi bỗng nhiên xuất hiện một gương mặt đẫm máu.
Phương Bình soẹ hết hồn, thở hắt một hơi, tự mình an ủi mình: “Đạo sư cũng thật là, không cần thiết phải làm vậy chứ?”
…
Bên ngoài, ở một căn phòng khác cách đó mấy chục mét.
Ba người bọn Tiểu Triệu đang hút thuốc tán gẫu, một trong hai người đàn ông trông cửa cười ha ha nói: “Vừa nhìn là biết chim non của Võ Đại, hai người đoán xem thằng đó có thể chịu được bao lâu?”
"Nửa tiếng?"
“Tao thấy 10 phút là ngất mẹ rồi.”
“Có muốn đánh cược một lần không? Trước đó cũng từng có sinh viên Võ Đại đến luyện gan, kết quả bị dọa sợ té đái.
Nói thật nhé, tao chẳng hiểu nổi, vì sao chính phủ lại chống lưng cho đám người Võ Đại kia như vậy!
Ném từng đứa từng đứa lên đài, bảo đảm chết nhanh.”
Tiểu Triệu khẽ lắc đầu nói: “Đừng xem thường bọn thiên tài, cũng không phải ai cũng sẽ không lên võ đài, sống qua được 3 trận đầu, bọn chúng sẽ tiến bộ rất nhanh chóng.
Luyện được dũng khí, có kinh nghiệm rồi, những thằng nhãi như tụi nó ra tay con tàn nhẫn hơn đấy!
Khí huyết cao, công pháp mạnh, võ giả xã hội vẫn đúng là không thể bằng bọn họ.”
“Nói vậy cũng đúng, đáng tiếc, chúng ta không thi đậu Võ Đại.”
Người đàn ông lực lưỡng kia thở dài một tiếng, tiếp đó lại cười nói: “Những cái đó đều là chuyện sau này, còn thằng nhóc đang được luyện gan chắc sẽ không lợi hại như vậy. Nói về thằng nhóc này đi, nhìn dáng vẻ hẳn là tân sinh viên, hai người đoán xem nó có thể sợ tới mức bỏ chạy không?”
"Không biết."
“Tao có sắp xếp cho nó một trò vui, lát nữa nhất định doạ nó sợ té đái!”
Tiểu Triệu khẽ cau mày nói: "Mày làm gì rồi?"
“Không có gì, chỉ là dùng một chút tiểu xảo, lát nữa mấy bộ thi thể kia bỗng nhiên nhảy lên, tụi bay nói xem nó có thể bị doạ khóc không?”
"Hồ đồ!"
...
Trong lúc hai người này đang nói chuyện, Phương Bình đã dần dần lấy lại bình tĩnh.
"Đều là người chết thôi mà, cũng không phải mình đánh chết."
"Hơn nữa, thực lực của mình tiến bộ nhanh chóng, mấy tên này, cho dù thực sự đang sống, mình cũng có thể đánh chết được!"
Phương Bình tự nói, cũng không còn sợ như ban đầu nữa.
Ánh mắt lướt qua thi thể bên cạnh, Phương Bình còn có tâm tình đánh giá một chút, thầm nói: "Rèn luyện xương chi trên, tay phải thô to, xương cốt cường tráng, chắc là đã rèn xương xong rồi.
Tay trái có vẻ như chưa rèn xương xong, số lượng xương đã rèn luyện được trong khoảng 35 - 45 đốt, hẳn là không quá 50 đốt."
"Người này cũng vậy, cũng rèn luyện xương chi trên."
"Người này rèn luyện xương chi dưới.
"Xương cốt đều bị đánh lộ ra ngoài, thực lực của đối thủ coi bộ không tệ, có thể bẻ gãy xương cốt đã qua tôi luyện.
"Hẳn là bị đấm chết, điểm chí mạng là yết hầu, một quyền đánh nát yết hầu…"
Phương Bình bắt đầu ngồi phân tích, ở Võ Đại, cũng có chương trình học như thế này.
Chủ yếu là cần phân tích điểm mấu chốt và chiến pháp đối phương.
Nhìn một hồi, Phương Bình hơi nhíu mày nói: "Người này rốt cuộc bị làm sao nhỉ? Không bị thương ở chỗ hiểm, chết như thế nào?"
Do dự một chút, Phương Bình thử sờ xoạng tìm tòi trên bộ thi thể thứ hai có vẻ còn hoàn hảo, cố nén buồn nôn, nói: "Xương ngực bị vỡ, có thể là do nội tạng bị xương ngực đâm thủng, mất máu mà chết.
Võ giả cấp một có không ít chỗ yếu hiểm, đến khi lên cấp ba rồi, hoàn thành rèn luyện xương sống, chỗ yếu hại mới ít đi.
Một quyền đấm trúng xương ngực cũng không có gì đáng ngại, nếu may mắn, không bị thương nội tạng, vậy còn có thể phản kích."
Mới vừa nói xong, bỗng nhiên con mắt Phương Bình giật nảy một cái, cậu vội vàng lùi về sau!
Mấy bộ thi thể bỗng nhiên nhảy bắn lên cao, tim Phương Bình như chậm mất một nhịp, sau đó không hề nghĩ ngợi gì, cậu đột nhiên nhấc chân quét ngang qua!
"Đùng!"
Thi thể lập tức bị đá bay, Phương Bình sửng sốt một chút, sau đó tức giận nói: "Ấu trĩ!"
Mới vừa rồi cậu đúng là sợ hết hồn, nhưng hiện tại không phải cậu hoàn toàn không có khả năng phản kích, cho nên đã theo bản năng mà quét chân qua.
Cho đến khi thấy thi thể rơi xuống đất, cậu biết ngay có người muốn đùa dai.
"Chớ trách tôi, không phải là tôi cố ý đá mấy người đâu."
Phương Bình xin lỗi một tiếng, nhặt lại thi thể, cho nằm lại lên giường đàng hoàng.
"Haizz, võ giả, thực đáng buồn."
Phương Bình thở dài một tiếng, cậu không biết những người này là người tốt hay là người xấu, nhưng dù sao bây giờ cũng đã chết rồi, vậy mà còn bị lợi dụng hết lần này tới lần khác.
Ngẫm lại, rất đáng buồn.
Võ giả trong mắt người thường vô cùng cao cao tại thượng, nhưng chỉ khi gia nhập giới võ đạo, mới phát hiện rằng, một khi không có thực lực, thì sống chẳng bằng người bình thường.
"Nếu mình không muốn có một ngày bị như thế này, không muốn xác chết lưu lạc nơi hoang dã, không muốn chết ở địa quật, vậy càng phải nhanh chóng tăng cao thực lực.
Một mực tránh né là không được, một khi địa quật xảy ra chuyện, ai cũng chạy không thoát.
Chờ thêm một chút, chờ mình hoàn thành rèn luyện xương chi dưới, mình sẽ đi nhận một vài nhiệm vụ, không cần phải ngồi đợi nữa."
Phương Bình tự nói với mình, lúc này, cũng không phải là đánh cược nữa, mà là cân nhắc cho tương lai.
Ý định muốn luyện can đảm cho Phương Bình của Lữ Phượng Nhu có vẻ không quá hữu dụng với Phương Bình.
Nhưng Phương Bình nhìn thấy những võ giả này chết thê thảm như vậy, ngay cả thi thể cũng bị đem ra làm công cụ cho người khác luyện can đảm, cậu thấy có chút buồn.
Mọi người đều là người như nhau cả, làm gì có ai cao quý hơn ai?
…
Phương Bình ở nhà xác hơn một giờ.
Bởi vì có người chết, Phương Bình phải đi ra hỗ trợ nhặt xác, toàn bộ quá trình hoàn toàn không thể hiện chút sợ hãi to lớn gì.
Đám người Tiểu Triệu nhìn cậu bằng con mắt kỳ quái, biểu hiện của thằng nhãi này rất tốt, chắc từng thấy máu rồi chứ?
…
Thẳng đến giữa trưa, lúc ăn cơm, Triệu Tuyết Mai rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, cô nôn ra!
Buổi trưa, Lữ Phượng Nhu mời ăn trưa, lại là món bò bít tết vừa tái!
"Nôn nôn ra vài lần là quen thôi."
Lữ Phượng Nhu không để ý lắm, bình tĩnh nói: "Ở địa quật, không có cách nào nhóm lửa, chỉ có thể chọn ăn lương khô hoặc ăn đồ sống.
Đương nhiên, nếu như em có nguồn năng lượng khoáng, vậy cũng có thể ăn đồ nấu chín.
Nhưng năng lượng khoáng là thứ các em có thể vơ lấy là có hay sao?
Hơn nữa, đó là món đồ quý giá, nếu dùng để nấu cơm, không bằng dùng nó đổi lấy thuốc, ăn cơm cũng quá lãng phí rồi.
Sau này cũng sẽ quen thôi."
Nói xong, cô nhìn về phía Phương Bình nói: "Có cảm tưởng gì?"
"Võ giả không hào nhoáng tốt lành như người bình thường nghĩ."
"Cái này thì đúng rồi, võ giả, được hưởng thụ nhiều, nhưng chết cũng nhanh.
Võ giả chỉ có khí huyết cao hơn một chút mà thôi, nhưng cũng chỉ là hiện tại, đến sau này thì cũng chưa chắc."
"Dạ."
"Cân nhắc đến chuyện đánh sinh tử chiến sao?"
Lữ Phượng Nhu mở miệng nói: "Đánh sinh tử chiến có thể giúp em học hỏi thêm kinh nghiệm ra tay của đối phương, trải nghiệm thử cảm khác sống chết trong gang tấc.
Đương nhiên, không bắt buộc, cái này tùy ý em."
"Em sẽ suy nghĩ thêm chút nữa..."
"Đạo sư, em muốn đánh!"
Triệu Tuyết Mai đang nôn mửa bỗng nhiên chen vào một câu!
Lữ Phượng Nhu cau mày, nhẹ giọng nói: "Thực lực của em quá yếu."