Chương 228: Nhiệm vụ đầu tiên
Cùng lúc đó.
Phương Viên vẻ mặt bị ép đến mức không biết chuyện gì xảy ra, nhìn bạn nữ sinh trước mặt, cả người đều cảm thấy không khỏe.
“Chị hai, có thể nhận em vào hội không? Em sẽ trả hội phí!”
Cô bạn nữ sinh còn nhỏ tuổi hơn Phương Viên, gầy gò yếu đuối, vẻ mặt chờ đợi nói: “Gia nhập hội Viên Bình, em nhất định nghe lời, đại tỷ bảo em làm gì thì làm đó!
Cho dù… cho dù kéo bè kéo lũ đánh nhau… em đánh không nổi nhưng cũng có thể đứng cổ vũ cho đại tỷ!”
Cô bạn nữ sinh nắm chặt tay, trên mặt hơi ửng hồng.
Mặt Phương Viên tái xanh rồi, trưng ra vẻ mặt đau khổ nửa ngày, mới nói: “Em gái à, em có phải hiểu lầm gì rồi phải không?”
“Hội của tôi không phải là nhóm xã hội đen!” Phương Viên rống lên một tiếng trong lòng!
Hội của tôi là hội nhóm thương mại, theo kinh doanh đấy, có hiểu không? Cô em có hiểu không?
Vì cái con mèo gì mà lại có người muốn đến nộp phí bảo hộ, xin gia nhập hội Viên Bình?
Chuyện Dương Thành, Phương Bình đương nhiên không biết gì cả.
Bản thân cậu muốn thu phí bảo hộ nhưng không dám.
Phương Viên không muốn thu, nhưng lại có người đến cửa cho tiền còn ép con bé phải nhận lấy.
May là Phương Bình cũng không biết, bằng không lúc này có lẽ cũng có ý nghĩ trở về bóp chết nha đầu kia.
…
Ngày 1 tháng 11.
Thứ bảy.
Lớp huấn luyện đặc biệt khai giảng gần một tháng, Phương Bình rốt cuộc đã nhìn thấy viện trưởng Hoàng Cảnh.
Phòng Thực Huấn.
Sắc mặt Hoàng Cảnh bình tĩnh, chậm rãi nói: “Dị động trước đó của địa quật, Ma Đô bên này, Quân đội tổn thất hơn mười vị võ giả cảnh giới trung cấp, dưới cấp ba tổn thất hơn trăm người!
Ma Võ cũng có ba vị đạo sư hy sinh! Rất nhiều sinh viên đến nay vẫn chưa có tin tức.
Địa quật càng lúc càng nguy hiểm, chúng tôi không thể không nói trước cho các em hiểu rõ nội tình, để các em biết nguy cơ.
Ma Võ, Kinh đô, Võ Đại phổ thông, võ đại tầng lớp thứ hai...
Chúng tôi cạnh tranh không phải vì tư lợi của bản thân!
Chúng tôi muốn sinh viên Ma Võ nhiều tài nguyên một chút, trả giá ít một chút, cường giả nhiều một chút.
Như vậy, thời gian chúng ta chấp hành nhiệm vụ, có thể sống lâu thêm chút.
Nhưng tất cả mọi người đều là người, chúng tôi nghĩ như vậy, người khác cũng nghĩ như vậy!
Các em là sinh viên, là cục cưng của gia đình, học trò của bọn họ cũng là sinh viên, cũng là bảo vật trong nhà.
Không người nào muốn cho bất cứ ai đi vào chỗ chết, tôi cũng không muốn sinh viên Võ Đại phổ thông đi chết, nhưng nếu cho tôi lựa chọn, giữa việc muốn sinh viên của Ma Võ an toàn hơn, hay là muốn sinh viên trường khác càng an toàn hơn thì tôi chỉ có thể lựa chọn Ma Võ!
Chuyện này không có phân biệt đúng sai, đổi trên phương vị khác, nếu như tôi đứng trên góc độ là Võ Đại phổ thông cũng sẽ không cam tâm, sẽ không phục.
Nhưng cho dù thế nào, chúng ta đã là người của Ma Võ, vậy phải suy nghĩ cho Ma Võ!”
Giọng điệu của Hoàng Cảnh ẩn chứa chút mệt mỏi, lúc này mọi người không muốn tranh cũng không muốn đấu.
Nhưng không thể không tranh, không thể không đấu!
Ai muốn chết chứ?
Không ai muốn chết cả!
Thực lực mạnh thì xác suất còn sống càng lớn.
“Vì vậy, học kỳ này thi đấu giao lưu không thể không tổ chức, cũng không thể không nói với mọi người là nhất định sẽ rất tàn khốc!”
Hoàng Cảnh ngữ khí lạnh lùng: “Tàn khốc là chuyện tất nhiên!”
“Quyết đấu sống chết cũng không phải là không có khả năng.”
“Tài nguyên nhiều như vậy, mỗi năm chế tạo thuốc, binh khí cùng với tài nguyên có lợi cho việc tu luyện, đều có hạn.
Bạn nhiều thì tôi ít.
Bạn ít, thì tôi mới có thể nhiều một chút.
Cho tân sinh quyết định phân chia mức độ, cho sinh viên quyết định sống chết, chúng tôi thật sự không muốn, nhưng vì sao cuối cùng vẫn quyết định cho sinh viên đi tham gia thi đấu giao lưu chứ?”
Sắc mặt Hoàng Cảnh đột nhiên có chút lãnh khốc nói: “Bởi vì tân sinh viên thực lực thấp, chết rồi cũng không có đáng tiếc.
Bởi vì tân sinh viên bỏ vốn ít chết rồi thì không lãng phí nhiều tài nguyên.
Giống như vậy, cũng bởi vì tân sinh viên ở trường học càng lâu thì tương lai được lợi chính là các em!
Các em không tranh, vậy sinh viên năm ba năm tư bọn họ càng sẽ không đi tranh vì bọn họ đã có một thực lực nhất định, cũng sắp tốt nghiệp rồi.
Chỉ duy nhất các em bắt buộc phải đứng ra!
Việc đáng làm thì phải làm!”
Các học sinh đều không lên tiếng, giọng điệu Hoàng Cảnh cũng ôn nhu lại không ít, cười nhạt nói: “Đương nhiên, trường học cũng không hy vọng các em đi chịu chết, đều là tinh anh, chết một người cũng là tổn thất của nhân loại.
Vì vậy, thi đấu giao lưu cần phải có biện pháp bảo hộ là điều bắt buộc phải có. Cái này chút nữa sẽ nói.
Chúng ta tiếp tục nói về chuyện lớp huấn luyện đặc biệt.”
“Bởi vì nguyên nhân trên, yêu cầu của lớp huấn luyện đặc biệt đối với mọi người có chút cao.
Thực lực càng mạnh càng tốt, chúng ta là sinh viên Võ Đại, không phải là võ giả xã hội, không phải là võ giả khí huyết, cũng không đơn thuần nhìn vào tiến độ của khí huyết và tôi cốt.
Tháng trước, mọi người cũng đã học kiến thức cơ bản.
Vậy tháng này, sẽ phải tiến thêm một bước!”
Dứt lời, Hoàng Cảnh cất cao giọng nói: “Hoàn cảnh hòa bình thì không tạo nổi cường giả!
Bắt đầu từ ngày mai, năm vị đạo sư phân thành năm đội, mỗi đội mười người, dẫn theo các sinh viên đi chấp hành nhiệm vụ!
Trường học muốn cho các em môi trường càng tốt hơn, điều kiện trưởng thành càng tốt, cho nên đưa ra quyết định, mỗi nhiệm vụ hoàn thành, mức khen thưởng ban đầu sẽ được tăng gấp đôi!
Ví như một nhiệm vụ vốn có mức khen thưởng cho mỗi người 5 điểm thưởng, nhưng bây giờ chính là 10 điểm thưởng!
Trong quá trình làm nhiệm vụ, ai đóng góp càng nhiều thì càng lấy được nhiều điểm thưởng, do đạo sư quan sát phân điểm.
Tháng 11, đội nào hoàn thành nhiều nhiệm vụ nhất và hoàn thành tốt nhất, đội đó sẽ có khen thưởng thêm!
Tháng 11, cho các em lần đầu mở mang kiến thức, bước ra xã hội.
Đợi đến tháng 12, từ trong 50 người, chúng ta sẽ chọn ra 10 người được huấn luyện đặc biệt để chuẩn bị cho cuộc thi đấu giao lưu toàn quốc!
Thời gian thi đấu giao lưu tạm thời còn chưa quyết định, có điều chậm nhất cũng là giữa tháng 1 sẽ diễn ra, nhưng cũng có thể sẽ sớm hơn.
Thời gian còn lại cho các em không nhiều!”
Hoàng Cảnh nói xong, cuối cùng nặng nề nói: “Không nên xem thường sinh viên Võ Đại phổ thông!
Theo như tôi biết, lần này các trường đang toàn lực bồi dưỡng một vài tuyển thủ xuất sắc!
Trước mắt tôi chỉ biết là tân sinh viên mỗi trường có ba đến năm võ giả cấp một!
Trường học Võ Đại phổ thông nhiều, tính gộp lại số lượng võ giả không ít hơn Ma võ với Kinh Võ đâu.
Bọn họ là chân trần không sợ mang giày, nếu thắng bọn họ sẽ kiếm được lợi ích, mà thua cũng không tổn thất cái gì.
Vì vậy, bọn họ có thể thua được nhưng chúng ta không thể thua!”
“Tôi chỉ nói đến đây thôi, bắt đầu từ hôm nay phân đội, quyết định đi theo đạo sư, đạo sư và sinh viên của mình không thể ở một đội!”
Lời này vừa nói xong, các sinh viên thì thầm với nhau.
Không cho mình đi theo đạo sư của mình, nếu như gặp phải nguy hiểm, đạo sư khác không cứu thì phải làm sao?
Hoàng Cảnh cũng không quan tâm bọn họ, an bài như vậy, một mặt là tạo cho các sinh viên có một chút cảm giác nguy hiểm, mặt khác cũng là để công bằng.
Quá trình chấp hành nhiệm vụ, đạo sư sẽ đảm nhiệm làm trọng tài, lúc này nếu như trong nhóm có học trò của mình, có thể sẽ xuất hiện một chút thiên vị.
...
Hoàng Cảnh đến đây cũng chỉ nói mấy câu như vậy, sau đó liền vội vàng rời đi.
Chuyện của địa quật, còn chưa hoàn toàn kết thúc.
Hơn nữa tiếp theo đó còn phải thương lượng cụ thể sắp xếp thi đấu giao lưu với các trường đại học như thế nào.
Chuyện tranh luận không cần tông sư ra mặt, nhưng vì quyền lợi và lợi ích, không có tông sư áp chế cũng không được.
“Im lặng!”
Hoàng Cảnh vừa đi, Đường Phong liền quát lên một tiếng, cắt đứt những lời nghị luận của các sinh viên.
“Bây giờ bắt đầu phân đội!”
Võ giả cũng rất dứt khoát, Đường Phong cũng không phí lời, trực tiếp nói: “Phương Bình, Triệu Lỗi, Phó Xương Đỉnh, Dương Tiểu Mạn, Trần Vân Hi, các em là đội trưởng của mỗi đội."