Chương 229: Nhiệm vụ đầu tiên (2)
Lời vừa nói xong, Phó Xương Đỉnh liền u oán nói: “Em còn muốn được phân vào đội có người đẹp kìa, phân như vậy thích hợp sao?”
Đường Phong cũng không trách mắng, cười nói: “Có thể, Trương Duyệt, Hạ Văn Du, hai người các em đến đội của Phó Xương Đỉnh!”
Trong đám người, hai người đẹp này lần trước lạm dụng chức quyền, vẻ mặt đầy rụt rè bước tới, ngượng ngùng đi tới bên cạnh Phó Xương Đỉnh.
Mặt Phó Xương Đỉnh tái mét rồi!
Em chỉ là nói vậy thôi, thế mà thầy cho thật!
Cậu ta cũng không phải thật sự ngốc, lúc này phân đội, đương nhiên là đồng đội càng mạnh càng tốt, bây giờ dẫn theo hai người vướng víu này thì phiền phức lớn rồi!
Đây không phải là lúc đùa giỡn, Phó Xương Đỉnh cũng không phải người mới ngây thơ dốt nát, làm nhiệm vụ thật sự sẽ chết người đó.
Nhưng Đường Phong đã nói như vậy rồi, vậy thì không còn đường cứu vãn nữa, điều này Đường Phong, cường giả đỉnh cấp sáu sẽ không đùa.
Sắc mặt Phó Xương Đỉnh có chút cứng ngắc, hướng về hai nữ sinh cười nhạt nhẽo một cái, cười có chút đắng chát.
Đường Phong cũng không quản cậu ta, đạo sư La Nhất Xuyên của Phó Xương Đỉnh cũng không thèm nhìn người học trò này, cứ thích bốc phét, thật sự cho rằng không ai có thể trừng trị em sao?
Phương Bình cũng có chút cười trên nỗi đau của người khác, thấp giọng nói: “Đã đủ thỏa mãn chưa? Hai mỹ nữ, nhìn nhiều một chút cho bổ mắt...”
“Cút!”
“Phương Bình, thực lực em mạnh nhất, cũng là lớp trưởng, người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm."
Đường Phong lúc này vẫn tiếp tục nói: “Triệu Thanh, Ngô Khắc Bằng, Chu Nguyệt Hồng… bọn họ sẽ cùng một đội với em!”
“Thưa thầy!”
Phương Bình có mặt dày hơn nữa cũng phải xụ xuống, thầy xác định không phải lấy việc công để báo thù riêng chứ?Ai mà không biết, đội ngũ thực lực càng mạnh, chấp hành nhiệm vụ càng đơn giản, hoàn thành càng nhanh càng tốt.
Dẫn theo một vài võ giả thực lực yếu thì đây không phải là tự mình tìm phiền phức sao?
Đội này của cậu, ngoại trừ Phương Bình thực lực không tệ ra còn có Triệu Tuyết Mai, ngoài ra còn có Đường Tùng Đình, hai người này thực lực cũng không kém.
Nhưng bảy người khác ở lớp huấn luyện đặc biệt cũng là top từ dưới đếm lên.
Đường Phong thản nhiên nói: “Em có ý kiến sao? có ý kiến có thể nói, nhưng để cho thực lực ngang nhau, sắp xếp đội ngũ đã cố định rồi!
“Em...”
Phương Bình suýt nữa thổi huyết, đã cố định rồi, vậy em còn có ý kiến cái rắm ấy!
Đường Phong thấy cậu không nói nữa, lúc này mới tiếp tục phân chia đội.
Thực lực ngang nhau, đây là suy nghĩ của Đường Phong.
Hiện nay lớp học rèn cốt số lượng đang là 31 đốt trở lên, tổng cộng đại khác có 30 người.
Bình quân mỗi đội đều có khoảng ba người.
Còn lại thì là chia đều.
Tôi cốt 31 đốt chứng tỏ xương cốt một bên sườn đã rèn luyện hoàn thành. Võ giả như vậy, theo định nghĩa phân cấp cũng là võ giả cấp một trung kỳ.
Thấp hơn 31 đốt thì là võ giả sơ kỳ.
Đương nhiên, có người rèn luyện xương chi trên, số lượng xương cốt không giống nhau, cũng dựa vào có hay không một bên sườn rèn luyện hoàn thành tới phân chia.
Phương Bình 5 người này, ngoại trừ Phương Bình tôi cốt 40 đốt, 4 người khác, trước mắt cao nhất là Triệu Lỗi đã rèn cốt 49 đốt.
Phó Xương Đỉnh mấy người cũng gần như vậy, đều đang 45 đốt trở lên.
Chia xong đội ngũ chính là phân đạo sư.
Lữ Phương Nhu rõ ràng không thể dẫn Phương Bình bọn họ, cuối cùng đạo sư dẫn đội Phương Bình là Châu Thạch Bình, là người lớn tuổi nhất trong mấy vị đạo sư.
Châu Thạch Bình bình thường rất ít nói bởi vì ông ta tu luyện quyền pháp, trong Võ Đại người học cái này không nhiều. Học trò của ông ta cũng ít.
Châu Thạch Bình nhìn chung khoảng 50 tuổi, trên thực tế đã gần 60 tuổi, có vẻ hơi gầy yếu.
Phân đạo sư xong, Châu Thạch Phong nhìn Phương Bình bọn họ một chút, hơi gật đầu, không nói chuyện.
Lữ Phượng Như dẫn đội Trần Vân Hi, Đường Phong dẫn Phó Xương Đỉnh, sắc mặt cậu ta có chút trắng bệch, luôn cảm thấy không tốt lắm.
La Nhất Xuyên với Từ Kiến Châu chia ra dẫn hai người học trò của Đường Phong.
Chia xong đạo sư và đội ngũ, Đường Phong tiếp tục nói: “Hôm nay mọi người trở về thu dọn hành lý một chút, chủ yếu mang theo binh khí, thuốc, thuốc chủ yếu nên dùng Khí Huyết Đan và nước trị liệu, nếu không có nước trị liệu có thể đi đổi một ít, 5 điểm thưởng một chai, chữa ngoại thương, nội thương đều có hiệu quả rất tốt.
Ngoài ra, lần này ra ngoài chi tiêu đều là trường học chi trả, bao gồm một người một chai nước trị liệu, 5 viên Khí Huyết Đan phổ thông, 1 viên Khí Huyết Đan cấp một!”
“Nhiều như vậy!”
Không ít người vui mừng ra mặt, lớp huấn luyện đặc biệt đối xử với các sinh viên thật tốt.
Tháng trước mỗi người đại khái đều lĩnh được khoảng 20 viên Khí Huyết Đan phổ thông.
Mấy người Phương Bình nhiều hơn một chút, Phương Bình lĩnh 25 viên đến bây giờ cũng chưa dùng.
Dựa theo 20 viên mà tính, đây chính là 60 điểm thưởng.
Lần này chỉ là ra ngoài liền chi tiêu 30 điểm thưởng phí thuốc trị liệu. Gia nhập lớp huấn luyện đặc biệt chưa tới một tháng, mỗi người đều đã lấy được gần trăm điểm thưởng!
Nếu như lấy đi đổi thành tiền thì có thể là 3 triệu!
Hơn nữa trước đó cũng nói rồi, khen thưởng theo nhiệm vụ nhiều hay ít đều phải nhìn bản thân mình, trường học còn tăng gấp đôi khen thưởng, đãi ngộ đặc biệt như vậy làm cho mọi người đều hớn hở ra mặt.
Đường Phong thản nhiên nói: “Trường học bỏ ra đương nhiên là có yêu cầu, mọi người đều hiểu ý của tôi chứ!
Trong mắt võ giả, mọi người nhất định phải có nhận thức rõ ràng, trao đổi ngang giá!
Bỏ ra càng nhiều thì mới có thể thu được nhiều.
Cho dù một số người trong các em đến cuối cùng không thể tham gia thi đấu giao lưu, các em cũng đang trả giá, ví dụ… trong quá trình chấp hành nhiệm vụ có người tử vong!”
“Tôi không phải đang đùa, các đạo sư dẫn đội sẽ cố gắng hết sức đảm bảo an toàn cho các em.
Nhưng đạo sư cũng là người, cũng sẽ có sơ xuất, cũng sẽ có chuyện phải làm, cũng sẽ ăn uống ngủ nghỉ, các em không thể trông cậy vào đạo sư bảo hộ các em 24/7.
Vì vậy, xuất hiện thương vong là việc không thể tránh được.
Nhà trường bây giờ bỏ ra tất cả, các em xem như không cần bỏ ra cái gì, trên thực tế đã và đang bỏ ra, các em phải hiểu ý của tôi.”
“Được rồi, đã nói nhiều như vậy, mỗi đạo sư cùng với các học trò của mình sắp xếp một chút, ngày mai đều phải xuất phát.
Cho dù là chấp hành nhiệm vụ hay là du sơn ngoạn thủy cũng không cho phép ở lại trường học!”
Có người kinh ngạc nói: “Du sơn ngoạn thủy?”
La Nhất Xuyên từ nãy giờ không lên tiếng bình tĩnh nói: “Phong cảnh địa quật rất đẹp, có thể xem là du sơn ngoạn thủy.”
Tất cả mọi người bỗng chốc im lặng, đùa à, cấp ba đi còn chết nhiều, bọn họ còn lâu mới muốn đi du sơn ngoạn thủy!
La Nhất Xuyên dẫn đội Triệu Lỗi, mặt Triệu Lỗi đều tím lại, lão La sẽ không thật sự đưa bọn họ đi du sơn ngoạn thủy chứ?
...
Năm đội tự mình phân ra, bắt đầu cùng đạo sư dẫn đội bàn bạc
Bên nhóm Phương Bình.
Châu Thạch Bình nói ít nhưng cũng rất dân chủ, đợi mọi người đến đầy đủ, Châu Thạch Bình khẽ cười nói: “Phương Bình có thể tiếp nhận nhiệm vụ rồi, hắn là đã nhìn qua hệ thống nhiệm vụ, em có thể thương lượng một chút với mọi người, lựa chọn nhiệm vụ gì, tôi chủ yếu phụ trách bảo hộ mọi người.
Những các khác đều có thể do các em sắp xếp.”
Phương Bình thấy mọi người nhìn mình, suy nghĩ một chút nói: “Vừa mới bắt đầu, chúng ta nhận một nhiệm vụ đơn giản một chút, làm quen đã...”
“Phương Bình, thực lực chúng ta cũng không yếu lại nhiều người như vậy, tớ cảm thấy nhận nhiệm vụ cấp hai đều được.
Thời gian không nhiều, nếu như tốn quá nhiều thời gian, chớp mắt một tháng liền đi qua.”
Trong đội, có người đưa ra ý kiến không giống nhau.
Trong lúc này đưa ra ý kiến, thực lực sẽ không quá kém, Đường Tùng Đình là người đề xuất ý kiến này, cũng chính là bạn học cao trung của Phó Xương Đỉnh, cũng là người bị bạn Phó đánh suốt mấy năm.
Phương Bình cau mày nói: “Chúng ta 10 người, có người nào đã từng tiếp nhận nhiệm vụ chưa?
Có người nào từng giao thủ với võ giả cấp hai chưa? Tớ là loại người quan tâm sống chết mà thôi!
Rất nhiều người đều chưa từng giao thủ với võ giả, lấy đâu ra tự tin muốn làm nhiệm vụ cấp hai?
Ít nói nhảm, tớ nói cậu nghe theo là được!”
“Cậu!”
Đường Tùng Đình đỏ mặt