Chương 232: Vây quét
Đợi lúc Phương Bình chạy tới, Lâm Quân đã bị Đường Tùng Đình bắt rồi!
Nhìn thấy Phương Bình tới, Đường Tùng Đình bĩu môi nói: “Thực lực yếu giống như cặn bã vậy, lãng phí quá nhiều thời gian, kết quả mới được 120 ngàn, 4 điểm thưởng, mỗi người 0.4 điểm.
Tớ đã sớm nói rồi, nên tiếp nhận nhiệm vụ mạnh một chút!”
Nhiệm vụ thuận lợi lạ thường, Lâm Quân mặc dù cũng là võ giả cấp một trung kỳ, nhưng giao thủ với Đường Tùng Đình chưa được bao lâu liền bị đánh bại rồi.
Cũng không gây ra động tĩnh quá lớn.
Lãng phí mất một ngày với Phương Bình, Đường Tùng Đình có chút không vui, cậu ta cảm thấy buổi sáng nên trực tiếp tới đây bởi vì Lâm Quân tên này mấy ngày nay luôn ở bên đây đánh bạc!
Ngược lại Triệu Tuyết Mai nói: “Phương Bình đi Cục điều tra và truy bắt cũng là vì hỏi rõ tình trạng, bằng không cũng không có dễ dàng bắt được đối phương.”
“Vậy hỏi xong rồi, thì nên trực tiếp hành động.”
“Buổi tối càng tốt hơn một chút, hơn nữa cũng là thời gian tốt hành động.”
“Nói ngược lại là đơn giản dễ dàng, thời gian gấp như vậy...”
“Đủ rồi!”
Phương Bình quát lạnh một tiếng, ngắt lời nói: “Không hài lòng, cậu bây giờ có thể rời đi, còn ai muốn đi thì cùng Đường Tùng Đình rời đi, các cậu làm nhiệm vụ của các cậu, tớ có thể xin nhà trường sắp xếp cho các cậu một đạo sư khác!”
“Dựa vào cái gì mà tớ phải đi?”
Đường Tùng Đình vẻ mặt không hài lòng, Phương Bình quét mắt nhìn cậu ta không lên tiếng, qua một lúc mới sâu xa nói: “Cậu còn chống đối lại tớ nữa, tớ đảm bảo sẽ tìm cơ hội gài bẫy chết cậu, không tin cậu có thể thử!”
“Cậu...”
“Cậu cảm thấy tớ có thể làm được không?"
“Tớ...”
Sắc mặt Đường Tùng Đình biến đổi liên tục, cậu không biết, nhưng cậu cũng không dám cược, bởi vì cậu ta biết Phương Bình trước đó đánh chết hai võ giả đỉnh cấp một.
Bằng không, cậu ta trước đó cũng sẽ không chịu đựng đến mức không dám phản đối.
Phương Bình không quan tâm Đường Tùng Đình nữa, quét mắt nhìn Lâm Quân bị đánh bán sống bán chết, quay đầu liền đi, lẩm bẩm nói: “Không tốt lắm a.”
Nhiệm vụ đầu tiên quá dễ dàng rồi, dễ dàng khiến cho mọi người bây giờ đều tăng cao tự tin, cảm thấy không gì là không làm được.
Cậu còn dự định mượn nhiệm vụ đầu tiên đả kích tính tích cực của mọi người.
Phương Bình đều dự định xong hết rồi, trước tiên kéo dài ba ngày mài giũa tính cách của mọi người.
Nhưng ai mà biết được, Lâm Quân là một tên phế vật, mới một đêm đã bị tìm thấy rồi!
Trong đám người đang vây quanh bên cạnh, có lẽ chỉ có Châu Thạch Bình có thể hiểu rõ suy nghĩ của Phương Bình, thấy thế có chút buồn cười, trong lòng thầm nói: “Lần này hẳn là có thể nhìn ra vài thứ rồi.”
Lúc này đám người rất tự tin sẽ tiếp nhận nhiệm vụ võ giả cấp hai, đối với nguy cơ lớn này ông cũng muốn xem Phương Bình sẽ phản ứng thế nào.
Chạy trốn?
Chiến đấu một mất một còn không lùi bước?
Cầu cứu?
Hoặc là cách khác, ví dụ như bán đứng đồng đội?
Theo lời Phương Bình nói lúc nãy với Đường Tùng Đình, bán đứng Đường Tùng Đình hình như cũng không quá đáng chút nào, sẽ không phát sinh tình huống như vậy chứ?
Võ Đại bồi dưỡng sinh viên không đơn thuần là nhìn năng lực, có đôi lúc, bồi dưỡng một sinh viên còn phải xét đến rất nhiều thứ.
Trong lòng nghĩ những điều này, miệng Châu Thạch Bình lại thản nhiên nói: “Đường Tùng Đình một mình chiếm 25%, Triệu Thanh, Chu Nguyệt Hồng hai người chiếm 25%, bảy người còn lại tổng cộng chia 50%”
Tính như vậy, Phương Bình mấy người bận rộn cả một ngày, một người thu được chưa tới 10 ngàn, 0.5 điểm thưởng cũng không có.
Cho dù trường học khen thưởng gấp đôi, cũng chưa được một điểm.
Phương Bình cũng không nói gì, Đường Tùng Đình lộ rõ có chút đắc ý.
Trở về khách sạn, mọi người liền thương lượng nhiệm vụ thứ hai, lần này mọi người đều yêu cầu làm nhiệm vụ võ giả đỉnh cấp một.
Phương Bình suy nghĩ một chút không từ chối nữa, tiếp nhận một nhiệm vụ của Quân đội.
Nhiệm vụ rất đơn giản, biết địa điểm của đối phương, trực tiếp đi giết là được, 10 sinh viên liên thủ đánh giết võ giả đỉnh cấp một không khó.
Phương Bình thấy mọi người lòng đầy tự tin, cũng không nói gì có điều luôn cảm thấy lão Châu bên cạnh cười có chút sâu xa.
Tiếp nhận nhiệm vụ thứ hai, mọi người không đi Quân đội hỏi thăm tình hình nữa.
Thứ nhất, nơi đóng quân của Quân đội tương đối xa, doanh trại cách bọn họ hơn nửa ngày đường.
Thứ hai là vì nội dung nhiệm vụ rất tỉ mỉ.
“Tên: Thạch Phong
Giới tính: Nam
Tuổi tác: 39 tuổi
Thực lực: Đỉnh cấp một, tu luyện chiến pháp, tinh thông quyền pháp, biết một ít binh khí, mang theo dao bấm cấp E.
Mức độ nguy hiểm: Cao.
Đề xuất: Một nhóm có ba võ giả đỉnh cấp một trở lên hoặc võ giả cấp hai.
Vụ án: ngày 26 tháng 10 năm 2008, đánh giết một tên võ giả đỉnh cấp một, hiện tại đang ẩn náu ở thôn Thạch Thanh, Đông Giao, Ma Đô...
Khen thưởng: 15 điểm thưởng (Chú ý: Thực lực tương đối mạnh, +5 điểm thưởng)”
Tiếp nhận xong nhiệm vụ Phương Bình mới phát hiện khen thưởng được thêm 5 điểm thưởng.
Thì ra loại võ giả đỉnh cấp một này khen thưởng nằm ở giữa từ 7-10 điểm thưởng.
Lúc mới bắt đầu chưa nhận nhiệm vụ, nhìn thấy khen thưởng 10 điểm thưởng mọi người liền đã la hét muốn nhận nhiệm vụ này, Phương Bình cũng không từ chối.
Nhưng đợi đến lúc nhận nhiệm vụ rồi lại phát hiện khen thưởng đã lên đến 15 điểm thưởng!
Một vài võ giả cấp hai sơ kỳ khen thưởng cũng mới ở mức 10-15 điểm thưởng, mà cái tên Thạch Phong này vậy mà có khen thưởng tới 15 điểm thưởng.
Nhận nhiệm vụ xong, sắc mặt Phương Bình hơi thay đổi nhắc nhở nói: “Võ giả đỉnh cấp một thông thường khen thưởng sẽ không vượt qua 300 ngàn tiền mặt hoặc 10 điểm thưởng, nhưng Thạch Phong này lại khen thưởng tới 15 điểm thưởng, thực lực e rằng còn mạnh hơn so với tưởng tượng!
Lần này mọi người cẩn thận chút!
Còn nữa, đối phương có vũ khí hợp kim cấp E cũng không phải là võ giả khí huyết nghèo mà ngay cả chiến pháp cũng sẽ không tu luyện..
Có thể đánh giết võ giả đỉnh cấp một cùng cấp...”
Nhiệm vụ này có rất nhiều gợi ý, bất luận là đề xuất ba võ giả đỉnh cấp một hợp thành đội, hay là sau đó còn tăng điểm thưởng, điều này cũng chứng tỏ thực lực của tên Thạch Phong này không yếu.
Ít nhất, cùng là võ giả đỉnh cấp một, Thạch Phong còn mạnh hơn những người cùng cấp thông thường.
Đội Phương Bình có cậu, Triệu Tuyết Mai, Đường Tùng Đình đều có vũ khí hợp kim, thực lực cũng không yếu, nhưng đều không phải là võ giả đỉnh cấp một.
Bảy người còn lại ít nhất cho đến bây giờ mới tôi cốt khoảng 20 đốt.
Triệu Tuyết Mai gật đầu, Đường Tùng Đình lại có hơi kiêu ngạo nói: “Ma Võ đỉnh cấp một so với võ giả đỉnh cấp bên ngoài không giống nhau, chúng ta là những người cho dù chưa đạt đến mức độ tiến hành đột phá tôi cốt lần thứ hai, nhưng khí huyết đều đột phá vượt qua 150 cal!
Lúc đầu tớ đột phá võ giả thì khí huyết đã đạt đến 170 cal rồi!
Bây giờ, khí huyết đạt gần 240 cal, nếu như không nhìn số lượng tôi cốt, mà chỉ đơn thuần nhìn khí huyết thì tớ không thua kém gì với võ giả đỉnh cấp một đâu nhé!
Cộng thêm chúng ta có chiến pháp, đồng thời thung công tu luyện cũng không tệ, cộng thêm sự chỉ bảo của đạo sư trung cấp...
Phương Bình cậu quá xem thường sinh viên Ma Võ rồi!
Cùng cấp thì sinh viên Võ Đại không thua bất kỳ người nào, cho dù là cường giả Quân đội, đó cũng là vì bọn họ trải qua chém giết nhiều hơn chúng ta.
Võ giả bên ngoài xã hội, cấp một, cấp hai không có tư cách vào địa quật, tôi cảm thấy cậu cẩn thận thái quá rồi!”
Mặc dù Đường Tùng Đình ăn nói rất đáng ghét, nhưng lời cậu ta nói lại không sai.
Học viên lớp huấn luyện đặc biệt cho dù không phải là võ giả hai lần tôi cốt, lúc đột phá khí huyết cũng cao hơn 150 cal.
Đợi đến khi đạt được cấp một, khí huyết của bọn họ cũng sẽ cao hơn so với võ giả xã hội cùng cấp.
Mà sinh viên Ma Võ phát triển tương đối đồng đều, sẽ không có nhược điểm rõ ràng. Đây cũng là điểm khác biệt với võ giả xã hội, võ giả xã hội có thể tu luyện chiến pháp nhưng thung công có lẽ chỉ là cấp độ nhập môn.
Cộng với lần này tổng cộng có 10 người, Phương Bình một mình từng đánh chết võ giả đỉnh cấp một của Ma Võ, Đường Tùng Đình cũng không cảm thấy bọn họ liên thủ có gì nhiều nguy hiểm.
Những người khác có lẽ cũng có suy nghĩ như vậy, sinh viên Ma Võ vốn hơi kiêu ngạo.
Cũng giống như sinh viên tài cao của Thanh Hoa Bắc Đại cũng sẽ không cảm thấy mình không bằng những người tự học thành tài ngoài xã hội.