Chương 231: Thực luyện (2)
Tại Cục điều tra và truy bắt vùng Bắc Định.
Nhóm người Phương Bình lần lượt xuống xe, ghi danh thẻ võ đạo của bọn họ ở chỗ người gác cổng, năm sáu phút sau, có người tới tiếp đãi bọn họ.
“Các cậu là sinh viên của Võ Đại?
Tới tiếp bọn họ là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt nam tính, mặc đồng phục.
Châu Thạch Bình căn bản không xuống xe, Phương Bình với tư cách là đội trưởng , chủ động tiếp lời nói: “Chúng em là sinh viên Ma Đô Võ Đại, tiếp nhận nhiệm vụ của Bắc Định nên tới đây tìm hiểu thông tin một chút, xem có gì phải chú ý hay không.”
“Các em là lần đầu tiên làm nhiệm vụ?”
“Đúng vậy, em tên là Phương Bình, là đội trưởng của đội nhận nhiệm vụ lần này, không biết nên xưng hô với anh thế nào ạ?”
“Gọi tôi là anh Trịnh là được, theo tôi!”
Người đàn ông cũng không nói nhiều, dẫn mọi người đi vào bên trong Cục điều tra và truy bắt.
Chưa vào tòa nhà chính, người đàn ông dẫn mấy người đến một gian phòng làm việc gần tòa nhà, phòng làm việc rất lớn.
“Các em tiếp nhận nhiệm vụ gì? Mã số bao nhiêu?
“20080301217, tên là Lâm Quân.”
Người đàn ông mở máy tính kiểm tra một chút, rất nhanh liền nói: “Võ giả cấp một trung kỳ, thực lực không phải quá mạnh, sở dĩ đem nhiệm vụ giao cho Võ Đại là vì người này lãng phí không ít thời gian của chúng tôi.
Thực lực của hắn mặc dù không mạnh, nhưng hắn rất giảo hoạt, trái lại có khả năng phản trinh sát rất mạnh. Người này hiểu rất rõ Cục điều tra và truy bắt chúng tôi.
Chúng tôi vừa tiếp cận hắn liền phát giác được, chẳng mấy chốc sẽ thay đổi chỗ trốn.
Bây giờ hắn có lẽ đang ở Bắc Định hoặc vùng ngoại ô phía bắc...”
“Người còn ở Bắc Định?”
Người đàn ông họ Trịnh gật đầu nói: “Còn, có người từng gặp được, vì vậy tôi mới nói hắn giảo hoạt, đồng thời lá gan cũng rất lớn.
Đạo lý trong tối ngoài sáng, mọi người đều hiểu, hắn lộ mặt ở địa phương khác, nhưng hắn lại bí mật lẻn về vùng Bắc Định.
Nếu không phải là bị người ta bắt gặp, chúng tôi còn thật sự cho rằng hắn chạy rồi.”
“Nhưng Bắc Định và Bắc Giao cũng không nhỏ, dân số đông đúc, anh Trịnh có biết phạm vi cụ thể không?”
Người đàn ông họ Trịnh cũng không nói nhiều, lấy ra một tấm bản đồ chỉ ra chỗ ranh giới Bắc Định với Bắc Giao nói: “Ở đây, có người nói gặp được Lâm Quân.
Nhưng bây giờ còn ở đó hay không thì không rõ, có thể đi rồi nhưng cũng có thể còn ở đây.
Có điều Lâm Quân có một thói quen, thích cờ bạc!
Nguyên nhân lần trước hắn đánh chết người cũng là vì cùng người ta đánh bạc.
Hắn bây giờ chưa chắc có thể nhịn được, ở gần Bắc Định với Bắc Giao có một vài sòng bạc ngầm...”
“Sòng bạc ngầm?”
“Đó là chuyện của cảnh sát, không liên quan đến chúng tôi.” Người đàn ông họ Trịnh biết ý của cậu, thuận miệng nói: “Bản thân cậu xem làm thể nào, muốn cướp muốn đoạt, tùy ý.
Nhưng sòng bạc ngầm mở ra, nhất định có khả năng chuẩn bị sẵn cho những tình huống võ giả đến gây sự, thực lực các em chưa chắc đủ, cố gắng đừng dính vào rắc rối.
Trước khi bọn họ để võ giả phá vỡ trật tự xã hội, chúng tôi sẽ không động đến bọn họ.
Nhưng nếu thật sự bị các em tiêu diệt thì cũng đáng đời, cho cảnh sát dọn dẹp tàn cuộc là được.
Nhớ kỹ, không được phép làm hại người bình thường, trừ phi đối phương công kích các em trước, hơn nữa phải có chứng cứ, những cái khác sau này các em cũng sẽ từ từ hiểu rõ.
...”
Đối phương nói một chút về tình hình, cuối cùng phát cho mấy người Phương Bình mỗi người một tấm thẻ chứng minh mới - thẻ hiệp tra viên (người hỗ trợ phá án).
Trước khi đi, người đàn ông họ Trịnh lại nói: “Nhiệm vụ hoàn thành rồi có thể tới Cục điều tra và truy bắt kết toán, cũng có thể kết toán ở Võ Đại các em. Võ Đại sẽ cùng chúng tôi thống nhất kiểm tra tình hình hoàn thành nhiệm vụ định kỳ.
Cuối cùng, lại nhắc nhở các em một lần, không được liên lụy đến người bình thường, tốt nhất là không nên ra tay ở nơi công cộng, ra tay truy bắt ở nơi đông người sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt.
Sự tồn tại của võ giả là an định lòng người, mà không phải là không kiêng nể gì, phá hỏng trật tự xã hội.
Nếu thật sự các em gây nên ảnh hưởng tồi tệ, nhẹ thì bị trừ điểm thưởng, nặng thì phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!
Tôi không muốn có một ngày các em cũng sẽ trở thành một trong những đối tượng nhiệm vụ bị chúng tôi truy bắt.”
Phương Bình vội vàng gật đầu nói: “Sẽ không đâu, chúng em nhất định sẽ chú ý.”
“Ừm, còn nữa, cẩn thẩn chút!”
Người đàn ông họ Trịnh nhắc nhở nói: “Không nên coi thường bất kỳ người nào, cho dù đối phương là người bình thường cũng như vậy!
Võ giả, đặc biệt là võ giả dưới cấp ba cũng không phải là vô địch, cũng không có thân thể kim cương bất hoại. Các em đều là thiên tài của Ma Võ, chết ở đây cũng là tổn thất của nhân loại!”
“Cảm ơn!”
Phương Bình nói tiếng cảm ơn rồi cùng với mọi người rời đi.
...
Bên ngoài Cục điều tra và truy bắt.
Phương Bình nhìn những người khác một chút, suy nghĩ một chút mới sắp xếp nói: “Ban ngày Lâm Quân ra ngoài hoạt động khả năng không lớn.
Trước tiên tìm nơi nào để ở, đến tối hai người một nhóm đi các sòng bạc ngầm tìm thử.
Tìm được rồi, đừng manh động...”
Phương Bình dừng một chút, nhìn về hướng Đường Tùng Đình nói: “Lời tớ nói, phải nghe!
Có người nếu như thấy mình có thể bắt được đối phương, có thể cướp công, tớ chẳng để ý đâu, chết rồi đừng trách tớ không nhắc nhở các cậu.
Không chắc chắn vậy thì hãy thông báo cho những người khác, cùng nhau hành động!”
“Vậy nếu như không tìm thấy thì sao?”
“Tìm không thấy, thì giới hạn trong vòng 3 ngày, sau đó trực tiếp từ bỏ, nhiệm vụ thất bại cũng chỉ bị khấu trừ 10% tiền thưởng, không tính là gì.”
Lần này không ai có ý kiến, cùng nhau lái xe đến một khách sạn ở Bắc Giao, thuê mấy căn phòng.
...
Phương Bình đám người đang cùng nhau hành động, bốn nhóm khác cũng đang hành động.
Ma Đô Võ Đại.
Hoàng Cảnh vừa xử lý văn kiện vừa cười hỏi: “Tình hình thế nào?”
“Trần Vân Hi không thích hợp làm đội trưởng, không có chủ kiến, những người khác còn đang xem xét.”
“Phó Xương Đỉnh không tồi, quan hệ với đồng đội cũng rất tốt, lúc tiếp nhận nhiệm vụ cũng trưng cầu ý kiến của mọi người.”
“Triệu Lỗi vẫn hơi kiêu ngạo, hành động độc lập, tiếp nhận nhiệm vụ cấp hai sơ kỳ, có chút phiền phức.”
“Dương Tiểu Mạn tạm được, không tồi.”
“Phương Bình...”
Châu Thạch Bình báo cáo tình hình của Phương Bình, Châu Thạch Bình dừng lại một chút cười nói: “Tên nhóc này làm việc ngược lại rất ổn thỏa, thích hợp được chọn làm đội trưởng, chính là có chút chắc chắn quá mức.
Những cái khác sẽ xem tiếp, chắc một chút còn tốt hơn so với hấp tấp.”
Trong tai nghe, Đường Phong lên tiếng nói: “Tên nhóc này tôi biết, lúc chiếm lợi ích thì nhanh lắm, lúc chịu thiệt thì chạy cũng nhanh.
Tính cách tạm được, có điều tôi không thích cho lắm.
Ngược lại tôi cảm thấy, lúc thi đấu giao lưu cho Phó Xương Đỉnh dẫn đầu đội càng thích hợp hơn một chút.”
“Phó Xương Đỉnh thực lực hơi yếu, chưa chắc chèn ép được Triệu Lỗi.”
“...”
Mọi người thảo luận một hồi, Hoàng Cảnh cười nói: “Lão Châu, tên nhóc đó không phải thận trọng sao?
Tạo cho cậu ta một chút phiền phức, lần sau cho cậu ta tiếp nhận nhiệm vụ cấp hai.”
“Cấp hai?”
“Đúng, đổi nhiệm vụ khác, theo dự đoán của tôi, nhiệm vụ tiếp theo cậu ta sẽ tiếp nhận đỉnh cấp một, cho cậu ta nhận nhiệm vụ võ giả cấp hai sơ kỳ thử xem.
Quan sát cậu ta khi đối diện với tình hình bị phát sinh, cậu ta phản ứng như thế nào, đối phó ra sao, có thể dẫn đội an toàn trở về hay không.
Những đội khác, xem tình hình rồi nói. Triệu Lỗi hấp tấp quá đáng, vừa mới tới liền chọn cấp hai, thật cho rằng cấp hai bên ngoài đều là võ giả khí khuyết sao?”
Mọi người lại nói vài câu, lúc này mới kết thúc thảo luận.
...
Khách sạn Bắc Giao.
Phương Bình hắt xì hơi, lẩm bẩm nói: “Có người nói xấu mình!”
Lắc lắc đầu, Phương Bình tiếp tục rèn cốt, bây giờ Ma Võ càng lúc càng hung tàn với bọn họ, phải nhanh chóng tăng cao thực lực mới được.
...
Buổi tối, hai người một nhóm, phân thành năm nhóm đi đến các sòng bạc ngầm.
Đương nhiên, nói là sòng bạc ngầm nhưng trên thực tế chính là gánh hát rong.
Đợi đến 10 giờ đêm, có một nhóm phát hiện tông tích của Lâm Quân.
Hai người phát hiện ra Lâm Quân không có tùy tiện hành động mà thông báo cho tất cả mọi người.