Chương 234: Ẩu đả
Bên trong căn phòng rất yên tĩnh, Đường Tùng Đình gõ hai lần nhưng không ai trả lời.
Đường Tùng Đình nghiêng đầu nhìn Phương Bình, Phường Bình ra hiệu cho cậu ta tiếp tục gõ cửa.
Đường Tùng Đình đành phải tiếp tục gõ cửa nói: “Mở cửa, đừng giả bộ nữa, vừa nãy nhà các người ném rác trước cửa nhà chúng tôi, đừng giả bộ! Nhất định là nhà các người làm!”
Lời này vừa nói xong, trong phòng có chút động tĩnh, sau một lúc lâu có người trả lời nói: “Tôi không có ném rác!”
Sắc mặt Đường Tùng Đình khẽ biến, nhìn Phương Bình lần nữa.
Phương Bình lại ra hiệu cậu ta tiếp tục gõ cửa, ở đây mặc dù là người thôn quê nhưng cửa cũng là cửa sắt mà không phải là gỗ nên đập cửa tiếng động cũng gây ra tiếng động rất lớn.
“Trước tiên cứ mở cửa đi, ai biết có phải là nhà ông vứt hay không gần đây chỉ có ông mới chuyển tới, trước kia chưa bao giờ như vậy...”
Trong cửa vang lên một vài tiếng động rất nhỏ.
Phương Bình ghé sát tường nghe một hồi, đột nhiên sắc mặt thay đổi, thấp giọng quát: “Lui!”
Đường Tùng Đình phản ứng nhanh vội vàng lùi lại!
Đúng lúc cậu lùi lại trên cửa sắt đột nhiên xuất hiện nhiều lỗ thủng, một lưỡi dao từ trong cửa phóng ra!
Ngay sau đó cửa sắt được hé mở một bóng người nhanh như gió nhảy ra, không hề dừng lại mà trực tiếp chạy về hướng bờ biển cách đó không xa!
Hiển nhiên đối phương không có ý muốn liều mạng.
Lúc này Phương Bình cũng chạy ra một cước đá về bóng người phóng ra.
Đối phương cũng không dây dưa, hơi dừng lại một chút, tránh được cú đá của Phương Bình lại tiếp tục chạy về phía trước.
Trong lòng Đường Tùng Đình vẫn còn sợ hãi, nhưng lúc này cũng đã phản ứng lại, từ phía sau đuổi tới.
Triệu Tuyết Mai cùng hai người khác cũng đều từ chỗ núp chạy ra, bắt đầu bao vây Thạch Phong.
“Thạch Phong, ông chạy không thoát đâu!”
Phía sau Đường Tùng Đình quát một tiếng, lấy thanh đao hợp kim của mình chém xuống sau lưng Thạch Phong.
Thạch Phong vừa mới bị Phương Bình ngăn lại, lúc này cách Đường Tùng Đình không xa.
Cảm nhận được tiếng động từ phía sau, Thạch Phong lần nữa né tránh được nhưng vẫn như cũ không dây dưa mà tiếp tục chạy về phía trước.
Phương Bình bên cạnh lần nữa đá chân quét ngang, Triệu Tuyết Mai bên kia lúc này cũng lấy binh khí của mình ra, một cây trường côn hợp kim, trường côn quất thẳng vào ngực Thạch Phong!
Từ đầu đến cuối đều chỉ ngăn cản, Thạch Phong không thể không dừng chân lại, hơi nghiêng qua một bên né tránh.
Tránh được công kích của vài người, Thạch Phong lúc này mới lộ mặt, giống y hệt với bức ảnh mà mọi người nhìn thấy.
Thạch Phong vừa dừng lại, Triệu Tuyết Mai mấy người cũng đều dừng lại, Phương Bình thấy thế quát lên: “Nhìn cái gì, ra tay đi!”
Đã đến lúc này rồi, lại xác định được mục tiêu mà còn dừng lại tính nói chuyện phiếm chắc?
Mọi người lập tức phản ứng lại cũng không lên tiếng, nhanh chóng hợp lại bao vây Thạch Phong!
Mà Thạch Phong cũng nhìn nhận được tình hình sơ bộ, thấp giọng nói: “Sinh viên Ma Võ?”
m thanh không lớn, nhưng cũng không có dự định chờ bọn họ trả lời, nhìn thấy là một đám người nhỏ tuổi, Thạch Phong đã có phán đoán rồi!
Không phải là người của Quân đội hay Cục điều tra và truy bắt mà là sinh viên Ma Võ!
Lần nữa lùi về phía sau vài bước, Thạch phong không đợi bất cứ người nào trả lời mà là dò xét xung quanh một chút.
Lúc này, Triệu Tuyết Mai những người này cũng nhanh tới bao vây.
“Một đám người...”
Nhìn thấy là một đám người, Thạch Phong ngược lại cũng không có vội vã như lúc ban đầu.
Sinh viên Võ Đại thực lực mạnh sẽ hành động đơn độc.
Một đám người vây giết hắn chứng tỏ thực lực không quá mạnh.
Mấy người vừa mới công kích hắn phản ứng cũng không phải là quá nhanh, điều này khiến Thạch Phong có chút thở phào nhẹ nhõm.
Nhanh chóng nhìn xung quanh một vòng, tầm nhìn Thạch Phong nhanh chóng nhìn về phía Triệu Tuyết Mai, vị trí Triệu Tuyết Mai đứng chính là ven biển bên kia.
Mặc dù đám người này thực lực không mạnh, nhưng Thạch Phong cũng không có ý dây dưa, bị phát hiện rồi dây dưa không ngừng còn không bằng chạy trốn, ai mà biết còn có người nào tới hay không.
Thực lực của hắn là cấp hai, những người đang công kích hắn đều là cấp một, với lại phong cách làm việc không giống Quân đội mà giống phong thái của Võ Đại hơn.
Trong lòng đang nghĩ những điều này, nhưng động tác Thạch Phong không hề chậm.
Không quan tâm đến những người bên cạnh nữa, Thạch Phong trực tiếp chạy về hướng Triệu Tuyết Mai.
Triệu Tuyết Mai thấy thế liền cầm trường côn quét ngang thẳng đến đầu Thạch Phong.
Thạch Phong nghiêng đầu né tránh, vặn người qua một cái hai tay bỗng nhiên mạnh mẽ bắt lấy trường côn của Triệu Tuyết Mai!
Phương Bình vừa mới đuổi tới thấy thế con ngươi co rụt lại, hét lên: “Lui!”
Triệu Tuyết Mai không rõ vì sao nhưng không do dự, trường côn run lên một cái liền vội vàng rút lui.
Thạch Phong không tiếp tục dây dưa, Triệu Tuyết Mai lui ra, phía trước đã không có ai ngáng đường, lúc này liền chạy.
Phương Bình bên này bước chân hơi chậm lại một chút, nhưng đợi cậu nhìn lại đã thấy Đường Tùng Đình đuổi kịp Thạch Phong, vừa cắn răn vừa quát lớn: “Hắn ta cấp hai, đã rèn luyện xương tay!”
Lần này mọi người đột nhiên bừng tỉnh!
Vừa nãy mọi người không phản ứng lại, hiện tại mới nhớ ra, trong tin tức nói Thạch Phong rèn luyện xương chi dưới.
Nhưng vừa nãy Triệu Tuyết Mai dùng toàn lực vào côn nhưng đối phương vẫn dễ dàng bắt được, đây là điều không phải võ giả cấp một rèn luyện chi dưới có thể làm được!
“Hả?”
Thạch Phong đang chạy trốn ngược lại sững sờ, không biết tôi là cấp hai? Không phải là người Võ Đại sao?
Nghĩ là nghĩ như vậy, Thạch Phong lại không chút do dự tiếp tục chạy trốn.
Đường Tùng Đình lại lớn tiếng nói: “Là cấp hai sơ kỳ, nếu thất bại sẽ bị trừ điểm thưởng đó, đừng cho hắn chạy thoát!”
Mấy người khác vừa nghe lời này theo bản năng tiếp tục chặn đường.
Phương Bình lúc này cho dù muốn ngừng truy kích, nhưng những người khác nhất định phải cùng chết, cậu cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Vốn là Thạch Phong vẫn muốn tiếp tục chạy, nhưng trong chốc lát đột nhiên dừng bước chân lại trên mặt mang theo chút sợ hãi cùng tàn khốc.
“Giết một người là đủ!”
Nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy tiếng, Thạch Phong lần này lại không chạy nữa, nghiêng đầu nhìn về hướng Đường Tùng Đình mấy người đang đuổi tới!
“Coi tôi là đối tượng rèn luyện sao?”
Thạch Phong không ngu, rất nhanh hắn đã hiểu, huyết sắc trong mắt lóe lên.
Phía trước có cường giả, chạy không thoát rồi!
Lần này mình chết chắc rồi!
Cùng lúc đó Phương Bình cũng cảm thấy được lực khí huyết nồng nặc lóe lên một cái rồi biến mất, tức miệng mắng to: “Mẹ nó!”
Cậu lập tức hiểu được!
Khẳng định là Châu Thạch Bình!
Ông ta đang ép Thạch Phong ra tay với bọn họ!
Lúc này, phía trước có cường giả chặn đường.
Thạch Phong tự biết nhất định phải chết, loại người một khi liều mạng thì tuyệt đối không phải dễ trêu.
Phương Bình có lòng muốn bảo mọi người rút lui, nhưng đợi nhìn thấy Triệu Thanh bọn họ chạy tới đều hợp lại, Thạch Phong cũng dừng lại bước chân lập tức biết lúc này không thể chạy.
Nếu chạy, cậu có thể không sao nhưng đám người Triệu Thanh rất có khả năng bị đánh chết.
Châu Thạch Phong sẽ xuất hiện chứ?
Phương Bình không biết!
Các đạo sư Võ Đại có chút máu lạnh!
Bọn họ đã thấy nhiều chuyện sống chết, có lẽ họ chỉ quan tâm sống chết của bản thân, mà lại thờ ơ trước sống chết của người khác.
Nếu có thể lấy lấy tính mạng hoặc trọng thương của Triệu Thanh những người này để kích thích Phương Bình bọn họ không ngừng theo đuổi thực lực mạnh hơn, có lẽ theo bọn họ nghĩ đây cũng là đáng giá.
“Cũng không phải là không thể địch lại được!”
Sự việc đã đến bước, này có tính toán hay không chút nữa mới nói.
Việc cấp bách lúc này là không thể hỗn loạn, không thể bị đánh bại như vậy mới thật sự phiền phức.
Phương Bình lập tức quát lớn: “Những người khác lui lại, Đường, Triệu cùng tớ bao vây!”
Phương Bình vừa nói xong, Thạch Phong đã ra tay với Triệu Tuyết Mai!
So với độ nguy hiểm khi đối mặt với thanh đao của Đường Tùng Đình thì độ nguy hiểm của trường côn thấp hơn một chút, còn về Phương Bình vừa nhìn liền biết là người dẫn đầu, không dễ giết như con nhỏ này!
Triệu Tuyết Mai lúc này đã biết đối phương là võ giả cấp hai, trong mắt lóe lên một ngấn nước, trường côn nhanh chóng đánh về ngực Thạch Phong.
Phía sau, Đường Tùng Đình cũng nhanh chóng rút đao dài chém xuống, đầu mũi chân Phương Bình thẳng băng đá vào xương đầu gối của Thạch Phong!