Chương 242: Chỉ sợ gây trở ngại (2)
10 giờ đêm, ba người Phương Bình và nhóm Vương Hoài Cẩn tập hợp, cùng nhau hành động.
Bên ngoài khách sạn, Cục điều tra và truy bắt Tây Giang cũng điều một cô gái tới.
Liếc nhìn Phương Bình mấy người bọn họ, cô gái có chút kinh ngạc, nhỏ giọng nói: “Các cậu… nhóm các cậu là Đông Ngô.”
Vương Hoài Cẩn trả lời: Chúng tôi là đội Đông Ngô.”
“Các cậu là…”
Cô gái còn cho rằng vì nhiều người mới nhận nhiệm vụ cấp hai, bây giờ mới biết mình đã nhầm.
Suy nghĩ một chút, cô gái ho nhẹ một tiếng nói: “Rất xin lỗi, nhiệm vụ của Trương Chí Cường là nhiệm vụ đầu tiên chúng tôi thông báo ở Tây Giang, sau đó Quân đội Tây Giang cũng công bố nhiệm vụ này, về điểm này trước đó bởi vì không chú ý, sơ sót rồi.
Đến khi các cậu nhận nhiệm vụ, chúng tôi mới biết hai bên đều đã nhận nhiệm vụ rồi.
Vốn dĩ chúng tôi muốn hủy bỏ nhiệm vụ Trương Chí Cường nhưng thấy nhiệm vụ đã được nhận rồi nên không hủy bỏ nữa.
Buổi trưa chúng tôi cũng gọi điện thông báo cho Vương tiên sinh rồi, biết hai bên các cậu đang ở cùng nhau vậy thì dễ giải quyết rồi.”
Đang nói. Cô gái nhìn Phương Bình mấy người nói: “Mục tiêu nhiệm vụ của các cậu là Diêu Kim Thành, hắn vốn không hoạt động ở khu vực Tây Giang, nhưng gần đây mới chạy trốn đến Tây Giang.
Thực lực đối phương rất mạnh, cục trưởng và mọi người trong cục cũng đã sắp xếp xong rồi, sẽ ở bên ngoài bố trí vòng vây.
Phương tiên sinh các cậu… Nếu như các cậu cảm thấy không ổn, phải kịp thời rút lui.”
Phương Bình gật đầu, cô gái lại nhìn về hướng Vương Hoài Cẩn, suy nghĩ một chút nói: “Vương Tiên Sinh, tôi muốn nói chuyện riêng với các cậu một chút.”
“Được!”
Vương Hoài Cẩn đáp một tiếng, dẫn nhóm mình và cô gái đi đến một bên.
Phương Bình mấy người cũng không dính vào, lên xe chờ.
Bên kia.
Cô gái hơi có vẻ do dự, có chút áy náy nói: “Nhiệm vụ lần này đã công bố, thật ra chúng tôi muốn hủy bỏ, có điều lúc đó chúng tôi nhìn thấy có người nhận nhiệm vụ của Diêu Kim Thành rồi, nghĩ có thể nhiệm vụ này sẽ được thuận lợi hoàn thành, nên mới không hủy bỏ.
Ai ngờ đúng lúc các cậu cũng nhận rồi, còn lại đến chung một ngày.
Diêu Kim Thành là võ giả cấp hai, các cậu tiếp nhận nhiệm vụ của Trương Chí Cường, nếu cùng hành động, độ nguy hiểm rất lớn.
Các cậu cũng là thiên tài của Đông Ngô, ý của cục trưởng là, nếu như có thể, hy vọng các cậu có thể từ bỏ nhiệm vụ...”
“Cấp hai?”
Vương Hoài Cẩn sắc mặt khẽ biến, trầm giọng nói: “Bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ cấp hai sao?”
“Đúng, vì vậy nhìn thấy các cậu cùng bọn họ hành động, đối phương lại chỉ có ba người nên tôi mới đề nghị ý kiến như vậy, hiện tại rất xin lỗi...”
Cô gái vốn tưởng rằng bên Ma Võ sẽ có thêm vài người đến hỗ trợ, hoặc có cường giả tới, vậy thì nhóm Vương Hoài Cẩn còn có thể tranh thủ hưởng ké.
Nhưng nhìn thấy nhóm Phương Bình chỉ có ba người, hơn nữa Phương bình còn là đội trưởng, cô gái cảm thấy không ổn thỏa cho lắm.
Phương Bình nhận nhiệm vụ, Tây Giang có tài liệu về Phương Bình.
Đối phương cũng chỉ là võ giả cấp một mà thôi.
Sinh viên Ma Võ chết rồi, nói vài câu khó nghe bọn họ cũng lười quan tâm.
Nhưng sinh viên Đông Ngô chết, vậy thì không đáng.
Quan niệm quê hương của võ giả vẫn tương đối nặng, thật ra hai bên đều nhận nhiệm vụ, cho dù sống hay chết đều không liên quan đến Cục điều tra và truy bắt Tây Giang.
Nhưng cô gái là người dân trong vùng Đông Ngô, làm sao có thể trơ mắt nhìn nhóm Vương Hoài Cẩn mạo hiểm cùng nhóm Phương Bình.
Vương Hoài Cẩn bọn họ chỉ nhận nhiệm vụ cấp một, cùng lắm thì đợi nhiệm vụ của Phương Bình bọn họ thất bại hoặc đợi Diêu Kim Thành chạy trốn hoặc bị đánh chết thì sau đó lại đi chấp hành nhiệm vụ.
Mấy người bên cạnh Vương Hoài Cẩn có hơi xôn xao, có người thấp giọng nói: “Ba người bọn họ nhận nhiệm cấp hai? Là tự tin hay là ngông cuồng?”
“Sinh viên Ma Võ mạnh như vậy sao? Ba người bọn họ cũng chỉ là cấp một thôi hả?”
“Anh Vương thật sự muốn cùng bọn họ hành động không? Chúng ta cũng tính là bị dính líu rồi...”
Mấy người đang nhỏ tiếng bàn luận, cảm thấy lần này hình như bị Phương Bình bọn họ liên lụy rồi.
Sớm biết bọn họ nhận nhiệm vụ cấp hai thì trước đó cũng sẽ không nhận lời cùng nhau hành động.
Vương Hoài Cẩn thở dài một hơi, mở miệng nói: “Đi, bọn họ đã dám đi vậy là có thực lực. Đương nhiên, để an toàn, một khi bọn họ không địch lại được, chúng ta lập tức rút lui!
Lần này, cũng có thể chân chính mở mang kiến thức một chút về thực lực của tân sinh viên Ma Võ!”
Mặc dù trong lòng có chút lo lắng, nhưng Vương Hoài Cẩn suy nghĩ một chút, Phương Bình bọn họ nếu như thật sự không đấu lại được, bản thân 6 người bọn họ liên thủ rút lui chạy trốn vẫn được, không khó.
Cục điều tra và truy bắt Tây Giang ở bên ngoài bố trí vòng vây, những người đó cũng không dám truy kích.
...
Hơn nửa tiếng sau, xe đã tới khu nhà bỏ hoang ở ngoại thành.
Nói là khu nhà bỏ hoang, thật ra thì cũng xây dựng được kha khá, nhìn cũng tươm tất, cũng có thể ở được, còn vì sao trở thành khu nhà bỏ hoang đây cũng không phải là chuyện mà nhóm Phương Bình quan tâm.
Người của Cục điều tra và truy bắt Tây Giang cũng chưa hề xuất hiện thương lượng với nhóm Phương Bình. Cô gái trước đó cũng chỉ tới nói tin tức cho bọn họ rồi rời đi.
Trên xe.
Phương Bình mở miệng nói: “Những người này bây giờ đều đang ở lầu một, võ giả bên trong có thể có từ 5 tên trở lên.
Diêu Kim Thành thực lực cấp hai, Trương Chí Cường là đỉnh cấp một những người khác tạm thời không dễ suy đoán, lúc này có thể sẽ có sơ xuất.
Bây giờ tạm cho là có 5 người, sau khi đi vào, tớ sẽ thu hút Diêu Kim Thành, hai người các cậu trước tiên giải quyết những tên võ giả cấp một khác.
Tạm thời đừng nghĩ đến nhóm Vương Hoài Cẩn, thậm chí là phải đề phòng một chút.
Nếu như bọn họ lựa chọn ra tay đối phó với Trương Chí Cường, các cậu có thể đánh giết các võ giả cấp một khác thì cứ giết, nếu như không có cách nào vậy thì từ bỏ, tớ sẽ cố gắng dụ Diêu Kim Thành ra, không nên đánh nhau lộn xộn với bọn họ.”
Triệu Tuyết Mai có chút lo lắng nói: “Một mình cậu đánh với Diêu Kim Thành có được không?”
“Có lẽ không có vấn đề gì, nếu như thật sự không đấu lại được, vậy thì chạy, chúng ta ba người đánh không lại, nhưng chạy thì không thành vấn đề.”
“Nếu không thì như vầy, Triệu Tuyết Mai không động thủ, tớ ra tay, cho Triệu Tuyết Mai xuất chiến cuối cùng, nếu như nhóm Vương Hoài Cẩn có ý định gì khác, Triệu Tuyết Mai ra tay đánh bọn họ, sau đó chúng ta lại nghĩ cách báo thù!”
Đường Tùng Đình cười nói: “Chúng ta chỉ cần nghĩ rằng đối phương có 10 võ giả, chuẩn bị tốt là được.”
Phương Bình gật gật đầu, cũng không nói như vậy không được.
Đối với sinh viên võ giả khác, bọn họ cũng không hiểu rõ, đương nhiên phải đề phòng một chút.
Có điều 6 người đó, ngoại trừ Vương Hoài Cẩn thực lực không tồi ra, 5 người khác đều bình thường, nếu thật sự phản bội Phương Bình cũng quá lo lắng.
Thương lượng xong phương án hành động, ba người xuống xe.
Bên kia, nhóm Vương Hoài Cẩn cũng xuống xe. Có điều không đi cùng Phương Bình bọn họ.
Ba người Ma Võ tìm võ giả cấp hai mà bọn họ thì không phải.
Đợi người Ma Võ đấu với nhau rồi bọn họ vào cùng cũng không trễ.
...
Trong khu nhà bỏ hoang.
Lầu một, lúc này tụ tập hơn mười người, có võ giả cũng có người bình thường.
Diêu Kim Thành đang phân phó sự việc, đột nhiên hơi cau mày nói: “Ra ngoài xem thử, hình như tôi nghe thấy tiếng bước chân.”
Lập tức có người đứng lên, đi ra ngoài.
Người này mới ra tới cửa lớn, đột nhiên bị đá bay lại vào trong, phun ra một búng máu trong không trung.
Sắc mặt Diêu Kim Thành thay đổi, nhanh chóng đứng lên, quát to: “Nghênh địch!”
Mấy tên võ giả đứng bên cạnh đều phản ứng nhanh chóng, lập tức đứng lên, đều lấy vũ khí của mình ra.
Lúc này, ba người Phương Bình bước vào trong.
Phương Bình quét mắt, nhìn Diêu Kim Thành nói: “Đường Tùng Đình đối phó mấy người này, Triệu Tuyết Mai phòng thủ ở cửa, tớ đối phó hắn ta!”
“Được!"
Triệu Tuyết Mai lui lại một bước, đứng trước cửa, nhìn mấy người Vương Hoài Cẩn cách đó không xa với ánh mắt cảnh cáo.