Chương 243: Dùng binh khí nào thì tốt?
“Anh Vương, Ma võ đang làm gì vậy? Còn có người đứng ở bên ngoài làm gì?”
Vương Hoài Cẩn thản nhiên nói: “Đang đề phòng chúng ta đó, sinh viên Ma Võ đúng là có đủ tự tin, chỉ có hai người đi vào.”
“Đề phòng chúng ta?”
Có người bất mãn nói: “Những tên này… vậy chúng ta bây giờ làm sao?”
“Trước đợi một lúc, ba phút sau bọn họ chưa chết mà nữ sinh còn chưa cho vào chứng tỏ đối phương có thực lực giao thủ với võ giả cấp hai, chúng ta vào đó xem.”
“Chúng ta cũng nên xem xem, sinh viên Ma Võ mạnh cỡ nào. Tôi không tin khoảng cách thực lực cách biệt lớn như vậy!”
Có người không phục cho lằm, hừ một tiếng, việc Triệu Tuyết Mai đề phòng bọn họ càng làm cho bọn họ không vui.
…
Bên trong khu nhà bỏ hoang.
Đường Tùng Đình nhìn lướt qua, ra tay trước, bắt đầu giơ đao chém mấy tên võ giả cấp một.
Có võ giả muốn công kích Phương Bình nhưng vừa mới đến phía trước Phương Bình, liền bị một đao chém thành hai mảnh!
“Các người đối phó với tên kia!”
Diêu Kim Thành sắc mặt khẽ biến, quát lên với những người khác, mấy tên võ giả khác lúc này cũng có chút sợ hãi, vội vàng trốn tránh, đánh nhau với Đường Tùng Đình.
Bình thường làm nhiệm vụ, Phương Bình rất ít nói nhảm.
Nhưng lần này Phương Bình lại là cảm khái nói: “Nói thật, đây là lần đầu tiên một mình tao giao thủ với võ giả cấp hai đấy.”
“Võ Đại?”
“Thị lực không tồi.”
Diêu Kim Thành lạnh lùng nói: “Ngoài trừ đám chó săn tụi bay cũng chẳng có kẻ khác!”
“Chó săn?”
Phương Bình cười nói: “Mày thẳng thắn gọi là ưng khuyển còn nghe được, gọi khó nghe thế làm gì?
Thật ra thì rất khó giải thích cho đám người các ngươi hiểu, chính phủ không tốt sao?
Đối với người bình thường che giấu một vài tin tức, thật sự khó tha thứ, không thể thừa nhận đến vậy sao?
Mày phải biết lần đầu tiên tao biết những tin tức đó, cũng lo lắng bất an, lòng sinh ra sợ hãi, sợ ngày nào đó thể giới này tận thế.
Làm cho dân chúng sợ hãi, có cần thiết không?”
“ y yo, đám người các ngươi lấy được nhiều lợi ích, trên miệng còn toàn nói lời hay lẽ phải!”
Diêu Kim Thành rõ ràng biết nội tình giọng điệu điềm nhiên nói: “Chúng tao thà chết một cách rõ ràng cũng không muốn chết mà không biết gì!”
“Nhưng bọn mày tập kích người bình thường, tập kích sinh viên, đây chính là chính nghĩa trong miệng bọn mày à?
Phương Bình cười nói: “Nếu như thật sự chỉ là vì vấn đề quan niệm, vậy bọn mày cũng không đáng chết, nhưng bọn mày điên rồi, tao nghe nói, vì truyền bá cái chủ nghĩa Chúa cứu thế của bọn mày mà bọn mày đã gây ra không ít cuộc thảm sát...”
“Đó là vì dân ngu như bò, méo biết cái chó gì...”
Hai người còn đang nói chuyện, Đường Tùng Đình đã thở hồng hộc quát lên: “Nói chuyện với bọn điên này làm gì, chém chết bọn chúng rồi nói!”
Phương Bình cười nói: “Chẳng qua là muốn xem thử, bọn họ còn có khả năng cứu vớt hay không, xem ra bây giờ không cứu được rồi.”
Lời vừa nói xong, Phương Bình đã nhảy lên vung đao chém vào đối phương!
“Keng!”
Diêu Kim Thành cũng mang theo binh khí, một thanh kiếm sáng bóng, lúc này vung kiếm đỡ đòn.
Vừa mới đánh nhau, ánh mắt Phương Bình sáng lên khí huyết đối phương không bằng cậu!
Ngoại trừ khí huyết, xương chi trên của đối phương tôi cốt ở mức độ cũng chưa cao, ngoại trừ đã rèn luyện được nhiều hơn Phương Bình vài đốt xương ra thì những các khác đều không bằng Phương Bình.
“Còn không mạnh bằng Thạch Phong!”
Phương Bình cười nhạo một tiếng lại vung đao đánh chém.
Diêu Kim Thành lông mày nhíu, cũng vung kiếm đỡ đòn của Phương Bình.
“Cấp hai?”
Diêu Kim Thành có chút không phán đoán được thực lực của Phương Bình, đây là cấp hai hay là cấp một?
Võ giả cấp một cấp hai, thật ra vẫn có chút khác biệt.
Tiến độ tôi cốt được nhiều, xét về phương diện xương cốt có biến hóa rất nhỏ, người ngoài không chú ý, khó mà phân biệt, nhưng võ giả vẫn có thể nhìn ra.
Phương Bình nhìn biểu hiện bên ngoài, không giống như đã rèn luyện xương chi trên.
Nếu đã như vậy vậy đối phương chỉ là cấp một.
Nhưng mà sức mạnh của Phương Bình khi vung đao đánh chém không yếu, ít nhất là không yếu hơn hắn, đây là võ giả cấp một sao?
Diêu Kim Thành có chút mơ hồ, nhưng không buông lỏng mà tiếp tục liều mạng với Phương Bình.
Phương Bình vui vẻ ra mặt, hình như thực lực đối phương chẳng ra gì a.
Không thăm dò nữa, Phương Bình nhanh chóng vung đao đánh chém, không cho đối phương thời gian phản ứng.
Hai tay vung đao, động tác dưới chân cũng không chậm, chân phải hung hăng đá Diêu Kim Thành.
Diêu Kim Thành đã sớm rèn luyện xong xương chi dưới, cũng không sợ sệt nhấc chân đỡ đòn của Phương Bình.
Thấy mũi chân Phương Bình thẳng băng đâm vào xương đầu gối của hắn, Diêu Kim Thành vội vàng dùng chân của mình để đỡ đòn.
Vừa chạm vào nhau, Diêu Kim Thành đột nhiên như bị giật điện, vội vã thu chân về, vẻ mặt căm tức trợn mắt nhìn Phương Bình.
Máu thịt cơ thể dù thế nào cũng không sánh bằng hợp kim và sự thành thục cước pháp của Phương Bình, suýt chút nữa đâm thủng gót chân của hắn.
“Thật là, còn kém hơn Thạch Phong.”
Phương Bình cảm khái một câu, tiếp đó quát to: “Xem liên hoàn cước của tao!”
Diêu Kim Thành cực kỳ cảnh giác, nghe vậy lập tức nhìn chân Phương Bình, chuẩn bị né đôi chân mang giày đặc chế của Phương Bình.
“Ý thức chiến đấu cũng không mạnh a!”
Phương Bình lại nói dông dài một câu, nhưng là không phải liên hoàn cước gì mà chém mạnh một đao nhanh như gió xuống.
Trường kiếm vốn dĩ không thích hợp đỡ đòn, khí huyết Diêu Kim Thành không bằng Phương Bình. Xương cốt toàn thân của Phương Bình đã đạt 30%, sức mạnh chi dưới cũng không yếu hơn hắn ta.
Liên tiếp đánh xuống mấy chục đao, sắc mặt Diêu Kim Thành đã đỏ đến cực hạn.
Lúc này, Diêu Kim Thành cũng không muốn liều mạng nữa, vừa mới muốn rút lui, Phương Bình liền nhanh chóng quấn lấy.
Thung công đã đạt đến cảnh Thực Trạm lâu rồi, gần đây cũng phát hiện được công dụng kỳ diệu của thung công, ít nhất là dây dưa với đối thủ thì không thành vấn đề.
Dây dưa với Diêu Kim Thành, Phương Bình tiếp tục vung đao chém xuống!
m thanh "Keng keng" không ngừng vang lên bên tai.
Sắc mặt của Diêu Kim Thành lại thay đổi, căm tức nói: “Xem ai có thể dây dưa lâu hơn!”
Bàn về đấu cước pháp, bởi vì Phương Bình có đôi giày hợp kim, nên hắn ta không dám liều mạng với Phương Bình.
Bàn về đánh nhau bằng đao kiếm, sức mạnh Phương Bình không yếu, cũng chỉ là ngang ngang hắn.
Hắn muốn lui, Phương Bình quấn lấy không buông, lúc này Diêu Kim Thành cũng chỉ có thể cứng chọi cứng với cậu.
“Tao chính là thích loại người như mày đấy!”
Phương Bình còn có thời gian rảnh trêu chọc một câu, đao chém xuống không ngừng đánh lên trường kiếm của đối phương.
Lại lần nữa chém xuống hơn chục đao, Diêu Kim Thành sắc mặt đã có hơi tái.
Phương Bình cũng không tốt gì, mấy chục đao này đều là khí huyết bộc phát, lấy toàn lực chém ra, khí huyết hao tổn không như bình thường.
Chính lúc Diêu Kim Thành chống đỡ không nổi, Phương Bình cũng đã không chịu nổi.
Diêu Kim Thành nhìn thẳng vào mặt của Phương Bình cũng thấy mặt cậu trắng bệch rồi, trong đầu còn đang nghĩ đợi chút nữa tên này tiêu hao nhiều sức lực, trước tiên mình cần kéo dài khoảng cách, rồi...
Hắn ta vừa mới nghĩ đến đó sắc mặt Phương Bình đột nhiên hồng hào lại.
Diêu Kim Thành cũng không ý thức được cái gì, tiếp theo đó liền cảm thấy có cái gì đó không thích hợp, sức mạnh đao tiếp theo của Phương Bình có thể nói giống như lúc đầu toàn lực bộc phát!
“Keng, keng, keng...”
Lần này, động tác Phương Bình càng nhanh hơn.
“Sao lại như thế!”
“Ngạc nhiên không?”
Phương Bình kích động đối phương một câu cũng không cho đối phương cơ hội mở miệng, khí huyết lại lần nữa bộc phát toàn bộ, “keng”một tiếng, một đao chém vào trường kiếm trong tay của Diêu Kim Thành.
Diêu Kim Thành biến sắc, quay người muốn chạy trốn.
Nhưng ngay lúc quay lưng, đúng lúc lộ ra sơ hở cho Phương Bình chém xuống.
Phương Bình không hề nương tay, nhanh chóng chém một đao xuống!
"Phốc phốc!"
Tiếng binh khí chém vào xương phát ra, bước chân Phương Bình không dừng lại, nhấc chân đạp trúng vào cẳng chân của đối phương, Diêu Kim Thành lảo đảo một cái, Phương Bình lại vung đao chém xuống!
"Phốc!"
Đầu người lăn xuống!
...
“Còn yếu hơn Thạch Phong.”
Phương Bình lấy Thạch Phong ra so sánh, tên này cũng không có ý thức liều mạng như Thạch Phong, không đánh lại Phương Bình liền muốn chạy trốn.
Nhưng đó lại là thời cơ cho Phương Bình, khí huyết của hắn tiêu hao hết, tốc độ lại không nhanh bằng Phương Bình, chạy chính là tìm đường chết.