Chương 247: Khách hàng lớn Phương Bình
Phòng hậu cần.
Phương Bình cũng không vội vã, nhận xong điểm thưởng thì đi đến nơi đổi điểm.
Nơi đổi điểm thưởng trước sau vẫn vậy, vẫn là thầy Lý phụ trách. Lúc này, nhìn thấy Phương Bình, thầy Lý lập tức cười nói: “Khách hàng lớn đến rồi, lần này thu hoạch rất tốt chứ hả?”
Trong đám tân sinh viên, Phương Bình quả thật là khách hàng lớn.
Lúc trước đã mạnh tay chi 200 điểm thưởng, bây giờ cũng không thiếu điểm thưởng.
Có thể thấy, chưa kết thúc học kỳ, một tân sinh viên như Phương Bình đã tích luỹ được hơn 400 điểm thưởng!
Dựa theo tỷ lệ quy đổi từ tiền mặt, cũng có nghĩa Phương Bình đã kiếm được hơn 12 triệu trở lên. Chuyện này đối với một võ giả cấp một mà nói, đã hơi vượt sức tưởng tượng.
Đây cũng là mị lực của Võ Đại!
Đồng thời, càng là mị lực của Ma Võ.
Nếu như không phải Ma Võ, Phương Bình căn bản không có cơ hội kiếm được nhiều như vậy. Ở các trường khác, cho dù làm nhiệm vụ giống nhau, cũng không thể lấy được nhiều điểm thưởng như vậy.
Phương Bình cũng nhoẻn miệng cười nói: “Thầy Lý, em thường đến như vậy, chẳng lẽ nhà trường lại không có khuyến mãi ưu đãi gì sao?”
“Em nghĩ đây là tạp hoá chắc?”
Thầy lý cũng nở nụ cười, đánh giá Phương Bình trong chốc lát, khẽ gật đầu nói: “Tiến bộ nhanh chóng, không tệ, lần này muốn đổi cái gì đây?”
“Thầy ơi, em muốn có một loại binh khí phù hợp với em một chút.”
Phương Bình suy nghĩ một chút, noia thêm: “Khie huyết em rất cao, sau này sẽ ngày càng cao, ít nhất là cao hơn các bạn cùng cấp rất nhiều, thầy xem có món nào tốt để đề cử không?”
Tuy rằng không biết đạo sư trước mặt cấp mấy, nhưng đối phương có thể phụ trách nơi đổi điểm này, thực lực sẽ không yếu.
Thầy Lý cười nói: “Sao không hỏi đạo sư của em? Mà cũng đúng, cách Lữ Phượng Nhu chỉ điểm học sinh chính là uống thuốc, uống thuốc và uống thuốc…
Cô ta cũng sẽ chẳng đưa ra kiến nghị gì hay.
“Khụ khụ khụ…”
Phương Bình vội ho một tiếng, cảm thấy dở khóc dở cười.
Nhưng mà, nói thế nào nhỉ… đó cũng là lời nói thật.
Thái độ dạy học của Lữ Phượng Nhu chính là như vậy, kiếm nhiều điểm thưởng vào, đổi thuốc, uống thuốc nhiều vào, tu vi tăng lên rồi lại tính tới mấy cái khác.
Cũng không thể nói là sai, thực ra, võ giả dưới cấp ba tu luyện tu vi mới là quan trọng nhất.
Thầy Lý trêu ghẹo một câu, suy nghĩ một chút, hỏi: "Em có sở trường gì về binh khí chiến pháp đặc thù gì không?"
"Không có."
Phương Bình lắc đầu. Đúng là cậu đã học qua không ít loại binh khí, nhưng tất cả đều là cách sử dụng căn bản, vẫn chưa học được bất kỳ chiến pháp đặc biệt nào.
Suy nghĩ một chút, Phương Bình lại nói: "Em muốn có một loại vũ khí mạnh mẽ một chút, cũng dễ mang theo bên người nữa."
"Binh khí còn tùy vào cách sử dụng, bất cứ loại binh khí nào cũng có điểm mạnh của nó."
Thầy Lý cười cười, hơi trầm ngâm một lát lại nói: "Thực ra, đối với sinh viên mới, đao vẫn là vũ khí tiện dụng nhất.
Mười tám loại binh khí, đao, thương, kiếm, kích, búa, việt, câu, xoa… (1)
Đao đứng đầu tiên, cũng không chỉ đơn giản là do đọc lên thuận miệng.
Đương nhiên, tôi biết ý em là gì, em ngại đao không đủ mạnh mẽ. Cái này một phần có liên quan đến chuyện em chưa tu luyện đao pháp, một phần là do đao cũng không giống nhau."
Nói xong, thầy Lý ngừng một chút, lại nói: "Trong số các loại đao, có hai loại thực ra khá là thích hợp với em, một loại là Trảm Mã Đao của triều đại nhà Hán, đao có thể chém chết ngựa, em nên biết, trên chiến trường, lực tấn công của kỵ binh rất mạnh.
Một đao trảm ngựa, em có thể tưởng tượng uy lực của Trảm Mã Đao là như thế nào.
Một loại khác là Hoàn Thủ Đao. Hoàn Thủ Đao có nguồn gốc ra đời sớm hơn, từ thời Thương Chu, bây giờ mọi người thường gọi là Hoành Đao từ thời nhà Đường, thực ra loại đao này là phiên bản cải tiến từ Hoàn Thủ Đao mà ra…"
"Hay là dùng đao nhỉ?"
Phương Bình suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng không phải không được, khoảng thời gian này dùng đao thực ra cũng rất thuận tay.
"Thầy ơi, thầy có hàng mẫu cho em nhìn không?"
"Có."
Thầy Lý cười cười, sắp xếp cho người đi vào nhà kho lấy đao.
Rất nhanh, nhân viên đã đem ra vài thanh đao.
Thầy Lý chỉ vào một trong số đó, nói: "Đây chính là Trảm Mã Đao, nhưng không giống thiết kế cổ xưa, đao kiếm hiện đại thực ra đều đã trải qua cải tiến, càng hợp với mục đích sử dụng của chúng ta hơn.
Thanh Trảm Mã Đao này, lưỡi đao dài 1 mét, chuôi dài 40 cm, tổng chiều dài là 1,4 mét, chiều rộng của lưỡi đao là 8 cm…"
Phương Bình liếc mắt nhìn, lại nhìn những thanh đao khác, không nhịn được nói: "Cảm giác không khác nhau mấy…"
Thầy Lý cười nói: "Bình thường thôi, bất kể là đao thời Hán, thời Đường hay là từ những thời đại khác thì đều được thiết kế với mục tiêu duy nhất là để sử dụng sao cho thuận tay.
Cho nên những thanh đao nổi danh đều không khác nhau mấy..."
"Hơn nữa, thanh đao này có hơi dài một chút, 1,4 mét, không tiện mang theo chớ gì?"
Phương Bình gãi đầu, thầy Lý thấy vậy cười nói: "Em muốn vừa mạnh mẽ, vừa tiện mang theo bên người… Đao cũng không phải dễ mang theo.
Nhưng không sao, thầy còn một loại binh khí khác thích hợp với em hơn!
Lần này, thầy Lý tự mình đi vào nhà kho phía sau, rất nhanh, ông bước ra, trên tay cầm theo một món vũ khí.
Phương Bình vừa nhìn lập tức sửng sốt, một lát sau mới nói: "Thanh Long Yển Nguyệt Đao của Quan Nhị Gia?"
"Không có kiến thức!"
Thầy Lý khinh bỉ một câu, tức giận nói: "Đây là Phượng Chủy Đao, đừng có thấy đao cán dài thì tự cho là đao của Quan Nhị Gia. Huống hồ đó là Tam Quốc Diễn Nghĩa, không thể coi là thật, Yển Nguyệt Đao xuất hiện từ triều đại nhà Tống.
Phượng Chủy Đao cũng có tiếng từ thời Tống, nhà Tống đánh trận đúng là không được, nhưng chế tạo binh khí vẫn có nét độc đáo.
Thanh Phượng Chủy Đao này có một chỗ tốt, đó là có thể tháo dỡ.
Bình thường, có thể tháo lưỡi đao ra, chuôi đao có thể dùng như côn bổng.
Chuôi đao dài 1,2 mét lưỡi đao dài 60 cm, mà chuôi đao cũng có thể tách ra làm hai đoạn, tổng cộng có thể tách ra làm ba phần, muốn dài có dài, muốn ngắn có ngắn.
Em cũng có thể dùng một đoạn chuôi đao gắn với lưỡi đao, sử dụng như một thanh đao bình thường, tổng chiều dài sẽ là 1,2 mét.
Hoặc cũng có thể dùng làm trường đao, tổng chiều dài là 1,8 mét.
Hoặc dùng như côn bổng cũng được…
Yên tâm, các khớp nối rất chắc chắn, không phải vừa dùng sức nhẹ là bị tách ra đâu.
Nếu như em muốn, tôi sẽ làm cho em thêm một đoạn chuôi đao nữa, tổng chiều dài đạt đến 2,4 mét đều được, ba đoạn chuôi đao không thôi cũng có thể dùng như trường côn 1,8 mét.
Cũng có thể gắn thêm đầu thương cũng được luôn…"
Thầy Lý tươi cười, híp mắt nói: "Cái này tuyệt đối tốt nha, em muốn dùng vũ khí gì cũng được.
Đương nhiên, thanh đao này được chế tạo từ hợp kim cấp D tinh chất, không trộn lẫn bất kỳ tạp chất nào.
Nếu không làm thêm một đoạn chuôi đao, thì trọng lượng hiện tại là 16 kg…"
"32 cân?" (2)
Phương Bình chề môi, hợp kim cấp D cần 20 điểm thưởng/kg, nói cách khác, thanh Phượng Chủy Đao này cần những 320 điểm thưởng!
Đây là chưa tính phí chế tạo, quả nhiên, thầy Lý lại cười híp mắt nói: "32 cân đối với võ giả cũng đâu có nặng, khí huyết em cao như vậy, sử dụng sẽ không thành vấn đề.
Hơn nữa, được làm bằng hợp kim cấp D, em cứ tưởng tượng đi, em cầm trường đao, bổ một đao, lại một đao, trực tiếp chém vũ khí của người khác thành mấy chục đoạn.
Tiện thể, ngay cả người cũng có thể bị chém thành mấy mảnh thịt vụn, tiện lợi biết bao!
Một chút cũng không mắc đâu, thầy làm chủ cho em, không thu phí chế tạo, chỉ cần 320 điểm thưởng là được!"
"Khụ khụ khụ…"
Phương Bình cười khan một tiếng, vội vàng lắc đầu.
Đùa à, hơn 300 điểm thưởng, nếu đổi thành giá thị trường, chẳng phải là hơn 10 triệu rồi sao!
Một võ giả cấp một như mình cần xài phung phí xa xỉ như thế sao?
Nhưng mà Phương Bình cảm thấy thanh đao này thực sự rất tốt, bình thường có thể tách làm 3 đoạn, cầm theo vũ khí dài chừng 60 cm theo bên người cũng không quá khó.
Có thể dùng như côn bổng. Côn bổng có thể dùng cho những nhiệm vụ bắt giữ võ giả, tránh việc bất cẩn chém đối phương thành mấy đoạn.
Cũng có thể dùng như trường đao, 32 cân, cộng thêm lực khí huyết bạo phát của cậu, một đao chém xuống, thì ngay cả trường kiếm của Diêu Kim Thành kia chắc cũng bị chém đứt.
Quan trọng là, quá nhiều tiền!
Đừng nói tới chuyện cậu không có nhiều điểm thưởng như vậy, cho dù có, Phương Bình cũng phải suy nghĩ cho kỹ.
---
(1) Việt: một loại binh khí kết hợp giữa thương và búa, có thể tưởng tượng là cái búa phiên bản vừa to vừa dài.
Câu: cái móc.
Xoa: một dạng vũ khí có một đầu nhìn như cây đinh ba. Có nhiều biến thể là kiếm hoặc thương.
(2) 1 cân = 0,5 kg.