Chương 246: Trở về trường, lãnh thưởng (2)
Đường Tùng Đình hừ lạnh nói: “Người khác không biết, chứ cậu thế nào tớ còn không rõ sao? Giả ngu cái quái gì, cậu nhờ người nhà đi tìm hộ chứ gì?”
Phó Xương Đỉnh không phản đối, cũng không phủ nhận, thuận miệng nói: “Đó là khả năng của tớ, cậu quản được chắc?”
Cậu vừa nói như vậy, Đường Tùng Đình hừ một tiếng, cũng không tiện nói gì nữa.
Phó Xương Đỉnh có thể nhờ người nhà giúp tìm người, quả thật đó là bản lĩnh của cậu ấy, tài nguyên trong nhà cũng là tài nguyên.
Phó Xương Đình không quan tâm Đường Tùng Đình, cười với Phương Bình nói: “Các cậu lần này nắm chắc vị trí thứ nhất chứ?’
“Không rõ, Triệu Lỗi bên kia bọn tớ cũng không rõ lắm.”
“Cậu không biết nhưng tớ biết a!” Phó Xương Đỉnh cười tủm tỉm nói: “Nhiệm vụ cuối cùng Triệu Lỗi vừa gấp vừa nóng lòng muốn hoàn thành, kết quả kẻ địch phá vòng vây chạy mất!
Thấy sắc mặt bọn họ khó coi như vậy, cậu nên biết kết quả chứ.”
Phương Bình buồn cười nói: “Tin tức của cậu thật là nhanh đó.”
“Còn phải nói, một đội nhiều người như vậy, lấy đâu ra nhiều bí mật chứ.
Nếu như bên đội của cậu phân thành nhóm nhỏ, tớ cũng sẽ nắm rõ thông tin như lòng bàn tay...”
Phó Xương Đỉnh cũng không để ý nói với Phương Bình, cậu ta biết tin tức của nhóm cậu.
Trên thực tế, đội của Phương Bình cũng có người nghe ngóng tình hình.
Đang nói chuyện, đội cuối cùng Dương Tiểu Mạn cũng dẫn đội tới.
Phó Xương Đỉnh cười tủm tỉm chào hỏi: “Dương Tiểu Mạn, nghe nói cậu theo đuổi tớ, bao nhiêu điểm rồi?”
“Quỷ mới theo đuổi cậu!”
Dương Tiểu Mạn mắng một câu, không chán nản như Trần Vân hi cũng không có cam chịu như Triệu Lỗi, làu bàu nói: “138 điểm, còn cậu?”
“138 chậc chậc, số đẹp! Tớ 150 điểm, xem ra cậu cũng không tệ.”
“Đắc ý vừa thôi!”
Dương Tiểu Mạn hừ một tiếng, đi đến trước mặt Trần Vân Hi, nhỏ tiếng an ủi mấy câu.
Lần này phân đội, đội Trần Vân Hi kém nhất.
Cho dù đội Triệu Lỗi có người chết nhưng ít nhất làm nhiệm vụ rất tốt, các đội viên cũng nghe lời.
Đội Trần Vân Hi lộn xộn như vậy, việc này hầu như ai cũng biết.
…
Lúc mọi người đang tám chuyện mấy vị đạo sư cũng đi vào.
Hoàng Cảnh cũng có ở đó.
Vừa vào cửa, Hoàng Cảnh liền lạnh lùng nói: “Im lặng!”
Mọi người lập tức im lặng.
Hoàng Cảnh nhìn một vòng, không nói những người khác, mà nhằm vào Triệu Lỗi nói: “Triệu Lỗi, bởi vì em làm bừa, dẫn đến Lục Khôn Cường hy sinh trong quá trình làm nhiệm vụ, lần này khấu trừ 30% trên tổng điểm khen thưởng, dùng để bồi thường cho người nhà của Lục Khôn Cường, em có ý kiến gì không?”
“Không ạ.”
Triệu Lỗi lắc đầu.
“Những đội viên khác, khấu trừ 10% khen thưởng dùng để bồi thường!”
Đội Triệu Lỗi có người không chịu, có người trầm mặc.
Dựa theo điểm thưởng của bọn họ lần này, nhóm cũng không có khen thưởng đứng nhất, có lẽ sẽ được trên 350 điểm thưởng.
30% của Triệu Lỗi cộng thêm 10% của những người còn lại, ít nhất phải khấu trừ khoảng 60 điểm.
Mặc dù có người cảm thấy lần này là trách nhiệm của đạo sư vì không cứu viện, nhưng lời này mọi người không dám nói, cũng không tiện nói.
Đạo sư không nói nhất định sẽ cứu bọn họ, trước khi xuất phát đã nhắc rồi, các đạo sư cũng không phải vạn năng, nhiệm vụ có thể sẽ chết người.
Hoàng Cảnh cũng không quan tâm bọn họ hài lòng hay không, tiếp tục nói: “Lần này tôi muốn cho các em có nhiều thu hoạch, có nhiều cảm xúc.
Có bạn học hy sinh trong quá trình làm nhiệm vụ, đây không phải là ví dụ, võ giả chính là như vậy phải đấu tranh ranh giới giữa cái sống và cái chết.
Có người có thể sẽ bất mãn, đạo sư vì sao không cứu họ?
Tôi không muốn giải thích điều gì, nếu như các em luyện võ với suy nghĩ bất cứ lúc nào cũng có người tới cứu mình, vậy thì các em sai rồi!
Không nhiều lời nữa, lần này đội xếp thứ nhất là đội của Phương Bình, tích lũy được 186 điểm.
Nhà trưởng khen thưởng gấp đôi, cộng 186 điểm thưởng, khen thưởng hạng nhất, cộng thêm 112 điểm, tổng cộng 484 điểm thưởng.
Xếp thứ hai là đội của Triệu Lỗi tích lũy được 179 điểm thưởng tổng cộng 358 điểm.
Xếp thứ ba đội của Phó Xương Đỉnh tích lũy 150 điểm thưởng tổng cộng 300 điểm.
Thứ tư đội Dương Tiểu Mạn tích lũy được 138 điểm thưởng tổng cộng 276 điểm.
Thứ năm đội của Trần Vân Hi tổng cộng 100 điểm thưởng!”
Vừa công bố điểm thưởng của năm đội không ít người có chút xôn xao, khoảng cách quá lớn rồi!
Đội Phương Bình xếp thứ nhất tổng cộng điểm gần 500 điểm thưởng!
Mà đội của Trần Vân Hi xếp thứ năm chỉ có 100 điểm thưởng.
Phương Bình bên này có không ít người vui vẻ hớn hở, vẻ mặt vui mừng.
Cho dù lần này Phương Bình được nhiều điểm nhất nhưng bọn họ cũng không ít, có ít thì cũng sẽ không thảm như đội của Trần vân Hi.
“Được rồi, cụ thể điểm thưởng của mỗi người chút nữa tự mình tra.”
Hoàng Cảnh cắt ngang bàn luận của mọi người, lại nói: “Lần này có người biểu hiện không tồi, có người biểu hiện rất tệ, tôi cũng không muốn nói tên ra.
Hôm nay mọi người có thể nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lớp đặc huấn phân nhóm lại.
10 người chuẩn bị chiến đấu, 39 người trong đội dự bị.
Tôi nghĩ rất nhiều người có lẽ cũng đã đoán được mình được phân ở đội nào rồi.
Nói đến đây thôi, các em tự mình tổng kết lại được và mất trong một tháng vừa qua!”
Nói xong, Hoàng Cảnh hoàn toàn như trước đây, đến nhanh mà đi cũng nhanh.
...
Hoàng Cảnh vừa đi, mọi người nhao nhao tìm đến đạo sư dẫn đội, tra mình được bao nhiêu cống hiến.
Phương Bình tra thấy điểm cống hiến chiếm 30%, 145 điểm thưởng.
Đường Tùng Đình 18%, Triệu Tuyết Mai 16%, Triệu Thanh 12%...
Sáu người còn lại, tổng cộng phân chia 24%, bình quân mỗi người chỉ có khoảng 4%, cho dù như vậy, cũng không người nào cảm thấy không thỏa đáng.
Cho dù 4% cũng có gần 20 điểm thưởng rồi.
Ngoại trừ điểm thưởng, bọn họ còn có thu hoạch khác, các loại Khí Huyết Đan, tiền mặt, Thối Cốt Đan đều có, còn bao gồm một vài binh khí hợp kim.
Hơn nữa mọi người cũng không bị thương, thu hoạch không nhỏ cộng thêm lúc bắt đầu trường học cho một vài thứ đồ giá trị 30 điểm thưởng, thu hoạch kém nhất tính toán một chút cũng gân 60 điểm thưởng.
Như đội khác, cho dù là đội của Triệu Lỗi thu hoạch cũng không phải quá lớn.
Khấu trừ 10% thì không nói gần như mọi người ai nấy đều bị thương, hồi phục vết thưởng cũng phải chi ra một khoản không nhỏ.
...
Phương Bình không nói nhiều với người khác, rất nhanh rời khỏi đó, đi nhận khen thưởng của mình.
Đợi lấy được điểm thưởng trong tay Phương Bình đạt đến 161 điểm!
Dựa theo điểm thưởng ban đầu, cậu có lẽ đã đột phá 200 điểm, có điều trước đó Phương Bình dùng 40 điểm thưởng để đổi lấy một thanh đao hợp kim.
Điểm thưởng kiếm được không phải nhiều nhất.
Phương Bình lúc này thuốc cũng cực kỳ nhiều.
50 viên Khí Huyết Đan phổ thông, 5 viên Thối Cốt Đan cấp một, 8 viên Khí Huyết Đan cấp một, một chai nước trị liệu, 2 viên Khí Huyết Đan cấp hai.
Ngoài ra có một thanh đao hợp kim cấp E, một đôi giày chiến hợp kim, hai con dao găm hợp kim, cùng với một cái tay gấu cấp D.
Về tiền mặt, lúc chia ra Phương Bình cũng không nhận, vẫn là 6 triệu.
Chỉ riêng lần nhận thưởng này, điểm tài phú của Phương Bình tăng lên 2,9 triệu.
Phân chia thuốc và vũ khí cũng giúp điểm tài phú của Phương Bình tăng lên gần 4 triệu.
Một tháng này Phương Bình điểm tài phú thu hoạch trên 7 triệu.
Đương nhiên, tiêu hao cũng rất kinh người.
Tài phú: 12.080.000
Khí huyết: 300 cal (308 cal)
Tinh thần: 257 hz (269 hz)
Tôi cốt: 55 đốt (90%), 1 đốt (45%), 150 đốt (30%)
Trước đó, khi chưa làm nhiệm vụ, điểm tài phú Phương Bình đã cao đến chục triệu, tháng này kiếm được 7 triệu, tổng cộng hơn 17 triệu.
Một tháng Phương Bình cũng tiêu hết khoảng 5 triệu điểm tài phú.
Ngoại trừ tiêu hao tôi cốt, còn lại đều là tiêu hao trong quá trình chiến đấu.
“Cần phải lên kế hoạch sử dụng một chút rồi.”
Nhìn vào số liệu, Phương Bình quyết định lần này có lẽ nên cố gắng sử dụng số điểm khen thưởng này thật tốt, tăng cường thực lực của bản thân.
Thời gian này, mọi người đều sẽ có một thời gian dài gia tăng thực lực, thực lực bản thân tiếp tục tăng cao cũng không có gì lạ.
Điểm tài phú để đó cũng không làm gì, chuyển đổi thành thực lực của mình mới là điều quan trọng.
Nghĩ như thế, Phương Bình chuẩn bị đi đến phòng hậu cần một chuyến.