Chương 249: Dùng tiền mới có thể trở nên mạnh mẽ
"Nhưng tốc độ tôi cốt đúng là nhanh thật, sắp đến đỉnh cấp một rồi, thằng nhóc này mà không chết thì sau này nó chính là khách quen của mình rồi…"
Thầy Lý lại nở nụ cười, không biết là vì buôn bán được nên hài lòng, hay cảm thấy hàng tồn kho sau này sẽ có khách hàng tiềm năng nên vui vẻ.
…
Trở lại ký túc xá.
Phương Bình đi thẳng đến phòng của Phó Xương Đỉnh.
Phó Xương Đỉnh vừa mở cửa, Phương Bình lập tức nói: "Bán thuốc, 100 viên Khí Huyết Đan phổ thông, 8 viên Khí Huyết Đan cấp 1, 5 viên Thối Cốt Đan cấp 1!"
"Đậu xanh rau muống!"
Phó Xương Đỉnh bối rối một hồi, sau đó khó tin hỏi: “Cậu điên rồi sao? Lại bán! Còn nữa, lần này cậu kiếm được bao nhiêu?”
Lần trước Phương Bình mới kiếm được gần 10 triệu tiền bán thuốc!
Bây giờ lại nữa rồi!
Rốt cuộc thì Phương Bình đã kiếm được bao nhiêu trong nhiệm vụ lần này?
Phương Bình khoát tay nói: “Bớt nói nhảm đi, nhà cậu có mua hay không? Nếu không mua, vậy tớ đi tìm bọn Dương Tiểu Mạn đây.”
Những gia đình khác có bối cảnh không tệ, cha Triệu Lỗi cũng là võ giả cấp 5, Phương Bình cũng không hỏi về gia thế của Dương Tiểu Mạn, nhưng ít nhất cũng có trưởng bối cấp 4 cấp 5 gì đó.
Gia tộc càng lớn, càng cần nhiều thuốc cấp phổ thông.
Giống như Phương Bình, nếu như cậu không dùng điểm tài phú, 1 tháng tu luyện bình thường cũng cần ít nhất 10 viên Khí Huyết Đan phổ thông.
Nghe 100 viên thấy nhiều quá, nhưng thực ra cũng chỉ gần bằng chi phí tu luyện cả năm của võ giả đang tiến đến đỉnh cấp 1 như Phó Xương Đỉnh.
"Mua!"
Phó Xương Đỉnh không còn lời nào để nói, nhưng vẫn để cho Phương Bình vào cửa, suy nghĩ chốc lát, cậu ta lại nói: “Những viên thuốc này, giá thị trường là 14,9 triệu, đúng chứ?”
"Ừm."
"Giảm 12%, 13 triệu, cũng không thấp."
Phương Bình kinh ngạc nói: “Thằng này, cậu nghĩ tớ không biết tính sao? Giảm 12% cũng là 13 triệu 112 ngàn, cậu trực tiếp nuốt luôn 1 viên Khí Huyết Đan à?”
“Tớ… Cậu…”
Phó Xương Đỉnh xém chút thổ huyết, cuộc mua bán lớn như vậy, bỏ số lẻ đi chẳng phải rất bình thường sao?
Liếc nhìn Phương Bình một cái, Phó Xương Đỉnh tức giận nói: “Thuốc để lâu quá sẽ mất bớt dược lực, lần trước mua một lô còn chưa dùng hết đây nè.
Hơn nữa, chúng ta giao dịch ngầm, cậu cũng có phải đóng thuế giao dịch đâu, bớt chút số lẻ không được sao?”
“Thôi được, vậy thì 13 triệu, buổi tối cậu phải mời tớ ăn cơm.”
“Cậu mời tớ mới đúng chứ!”
Phó Xương Đỉnh thực sự không phục, cái thằng này, bán thuốc cho cậu hai lần, cũng gần 22 triệu rồi!
Bây giờ còn bắt cậu đãi một bữa!
Nhưng dù sao cũng giảm 12%, dù sao cũng rẻ hơn tự mua bên ngoài một chút, mời cơm thì mời cơm.
Suy nghĩ một chút, Phó Xương Đỉnh nói: “Phương Bình à, có những lúc, có vài thứ không thể dùng tiền mua được, tớ thấy, cậu hiện tại…”
Phương Bình bán nhiều thuốc như vậy, không cần phải nói, chắc chắn điểm thưởng không còn.
Đây chỉ mới là cấp 1, lúc này có cơ hội, cho nên Phương Bình mới tích lũy được nhiều điểm thưởng như vậy.
Sau này có thể sẽ không còn chuyện tốt như vậy nữa rồi.
Phương Bình tiêu xài như thế, tiền bán thuốc cũng không biết dùng làm gì, Phương Bình lại không có gia thế chống đỡ, tiếp tục như vậy, sau này đến cấp hai, tu luyện lại càng hao tốn, lấy đâu ra tài nguyên mà dùng nữa.
“Không sao đâu, tớ tự có tính toán.”
Phương Bình không nhiều lời, lấy thuốc giao cho Phó Xương Đỉnh. Phó Xương Đỉnh cũng kiểm tra lại một lần, lúc này mới gọi điện thoại cho bố cậu.
Bố cậu cũng không nói là không tốt, những thứ này đều là thuốc dự phòng.
Nếu Phương Bình bán 100 viên Hộ Phủ Đan, vậy cũng sẽ không có mấy người dám mua. Nhưng Khí Huyết Đan và Thối Cốt Đan thì võ giả dưới cấp ba đều cần, không sợ không có người mua.
Cũng không phải lần đầu hai người thực hiện giao dịch, rất nhanh, tin nhắn báo số dư tài khoản đã đến rồi.
Số dư tài khoản: 14,5 triệu!
Mà điểm tài phú cũng xuất hiện tăng trưởng nhẹ. Hệ thống định giá đan dược với giá 70% so với giá thị trường, chênh lệch giá cũng không lớn.
Hiện tại, Phương Bình bán ra với giá 88% so với giá thị trường, nghĩa là cậu kiếm lời được thêm 18%.
Đương nhiên, cũng không tuyệt đối sẽ được nhiêu đó, có lúc hệ thống cũng sẽ tính cao tính thấp, Phương Bình lần này lại tăng thêm 2,6 triệu điểm tài phú, thêm vào mới vừa bán thuốc, tăng thêm 500 ngàn.
Lần này, điểm tài phú của Phương Bình tăng lên 3,1 triệu!
Tổng điểm tài phú của Phương Bình lúc này đạt mốc 15 triệu 180 ngàn!
Mới rồi còn thất hồn lạc phách vì dùng quá nhiều tiền mua đao, chớp mắt đã không còn tăm hơi.
Phương Bình tính toán một hồi, thấy bây giờ cậu có thể tự xưng là đại gia nhà giàu rồi.
Tiền mặt có gần 15 triệu, còn có một công ty trị giá chục triệu, vũ khí chục triệu, trên tay còn có hai viên Khí Huyết Đan cấp 2.
Xét toàn bộ Ma Võ, số người hiện có được tài sản thế này, ít nhất đều là võ giả cấp 3, cấp 4 chứ?
…
Trở lại phòng mình, Phương Bình gọi điện thoại về nhà.
Người nhận điện thoại là Lý Ngọc Anh, Phương Bình còn chưa nói được mấy câu với mẹ, điện thoại đã bị Phương Viên giật lấy rồi.
Hôm nay là cuối tuần, Phương Viên nghỉ.
Cầm được điện thoại, Phương Viên vui vẻ ra mặt nói: "Phương Bình, ở trường học anh có thiếu tiền xài không? Hay là em gửi cho anh sinh hoạt phí nhé…"
"Cái gì?"
Phương Bình sửng sốt một chút, sau đó tức giận nói: "Em lại bán đồ gì của anh hả?"
"Ơ, ai bán cái gì của anh đâu!"
Phương Viên lập tức phủ nhận, cười hì hì nói: "Do em tự kiếm tiền nha, còn nữa, em bây giờ làm cô giáo rồi."
"Hả?"
"Em dạy người khác học thung công đó, mỗi ngày tan học dạy một tiếng, thu phí mỗi người 10 đồng, bây giờ em đang dạy mười mấy người lận, một ngày được hơn 100 đồng đó nha…"
Lần này Phương Bình không mắng cô bé nữa, chỉ cảm thấy hết nói nổi: "10 đồng/tiếng? Tầm mắt em chỉ có nhiêu đó thôi hả?"
Thung công của Phương Viên có thể chẳng ra sao cả, nhưng cái gì thuộc về võ giả thì đều chỉ có một chữ - Quý!
Thung công của Phương Viên tốt xấu gì cũng là do Phương Bình chỉ dạy, thung công của Phương Bình đã đạt đến cảnh giới Thực Trạm, hiện tại cũng có hy vọng tiến vào cảnh giới Lăng Không.
Mà thung công của cậu lại do Vương Kim Dương chỉ điểm.
Vương Kim Dương chắc chắn mạnh hơn Phương Bình.
Tính ra, thung công của Phương Viên được truyền thừa từ nguồn gốc khá tốt, ít nhất mạnh hơn anh em nhà họ Đàm, thung công của anh em nhà họ Đàm được truyền thừa từ Đàm Chấn Bình.
Tuy rằng Phương Viên có hơi thích làm loạn, nhưng thu phí 10 đồng/giờ cũng không tính là gì.
Nói một câu, Phương Bình suy nghĩ một chút nói: "Thung công có thể dạy, nhưng dạy người ta căn bản là được, đừng có chỉ dạy tầm bậy mấy cái khác, người khác khí huyết không đủ, nếu như muốn tu luyện sâu hơn, ngược lại sẽ bị thương, hiểu ý anh nói không?"
Xem thung công như một hình thức đứng tấn để dạy cho người khác thì chính là nâng cao sức khỏe.
Nhưng nếu muốn chuyên tâm học tập thung công, đó chính là tiêu hao khí huyết và tiền bạc của con nhà giàu, mấy đứa bạn học của Phương Viên căn bản sẽ không thể chịu nổi, dễ dàng tự tổn hại thân thể.
"Dạ biết mà, em cũng đã nói với các cậu ấy rồi, các cậu ấy cũng biết chứ bộ, nhưng vẫn muốn học đó thôi.
Phương Bình à, có cần em gửi tiền cho anh không?"
"Thôi khỏi đi, em tự giữ lấy, gần đây anh cũng kiếm được không ít…"
"Anh cũng kiếm tiền rồi?"
"Ừm."
"Kiếm được bao nhiêu?"
"Cũng được chục triệu."
"Ha ha!"
"Ha ha cái rắm, thích tin thì tin, đưa điện thoại cho mẹ."
Rất nhanh, điện thoại lại về tay Lý Ngọc Anh, Phương Bình còn có thể nghe Phương Viên đứng cạnh nói: "Mẹ, Phương Bình lại khoác lác nữa rồi, ảnh nói ảnh kiếm được chục triệu, con có lòng tốt muốn gửi tiền sinh hoạt cho ảnh, vậy mà ảnh còn sĩ diện hão, không thèm nhận…"
Phương Bình cũng mặc kệ con bé, cười nói: "Mẹ, con gửi về cho nhà 500 ngàn, ở nhà cần xài tiền thì cứ xài, đừng tiết kiệm."
"500 ngàn? Bình Bình à..."
"Mẹ, 500 ngàn mà thôi, không coi là nhiều, ở Võ Đại, thành tích của con rất tốt, đạo sư cũng rất xem trọng con, tùy tiện cho một viên thuốc cũng có trị giá đến mấy triệu rồi.
Ngược lại, ở nhà thiếu tiền thì cứ nói với con, còn nữa, mẹ canh chừng con bé Phương Viên kia nha.
Con bé này bây giờ trong mắt chỉ có tiền thôi, mẹ đừng để nó làm loạn."
"Con à… Mẹ nghe nói, người ta luyện võ cần rất nhiều tiền, trong nhà không có tiền cho con thì thôi, con còn gửi tiền ngược về cho nhà, ba mẹ làm gì cần dùng nhiều tiền như vậy…"
Lý Ngọc Anh lo lắng.