Chương 256: Chiến pháp trung cấp (2)
"Thi đấu giao lưu muốn công khai với bên ngoài thật sao?
Đàm Hạo, nếu thật sự công khai thi đấu, chúng ta có được đi xem không?
"Tớ muốn đi, nhưng không biết có thể mua vé được hay không, cậu là người của lớp huấn luyện đặc biệt, làm đội cổ động chắc không thành vấn đề chứ?"
"Tớ làm cổ động viên?" Ngô Chí Hào không hài lòng nói: "Tớ còn lâu mới làm nhé, tớ tình nguyện dùng tiền của mình mua vé."
"Nhưng mà Phương Bình ở Ma Đô, hay là tụi mình nói với bọn Dương Kiến, kỳ nghỉ đông cùng đến Ma Đô chơi?"
"Phương Bình thành võ giả, tụi mình còn chưa bắt cậu ta khao đây, đến Ma Đô, bắt cậu ấy chiêu đãi!"
"..."
Mấy người nghị luận sôi nổi, cuối cùng quyết định, nếu như thật sự công khai tổ chức, bọn họ liền đến xem náo nhiệt.
...
Cùng lúc đó.
Ma Đô.
Phương Bình cầm điện thoại, có chút đau đầu nói: "Việc này em cũng biết rồi?"
"Đương nhiên, trên mạng đâu đâu cũng nói mà, Phương Bình, em cũng muốn đi xem trò vui, có được hay không vậy!"
"Làm gì có trò gì vui mà xem, hơn nữa, chưa chắc sẽ công khai."
Phương Bình hơi đau đầu với vấn đề này, làm cái quái gì vậy không biết!
Thi đấu giao lưu có thể sẽ công khai, thậm chí còn bán vé ra bên ngoài, để cho người bình thường theo dõi, chuyện này khiến không ít người bất mãn, khó chịu.
Bao gồm Phương Bình!
Những người như Phương Bình, đặc biệt là những người có gia cảnh bình thường thực ra không quá hy vọng cha mẹ biết chuyện mình chảy máu rơi lệ.
Chỉ cần ba mẹ ở nhà biết rằng con trai con gái của bọn họ rất hạnh phúc, rất thoải mái là được rồi!
Bọn họ chỉ cần biết, con cái mình không thiếu tiền, địa vị cao, thực lực mạnh, là đủ rồi!
Hiện tại, làm rùm beng lên như này, còn để người bình thường vào xem, có ý định gì đây?
Nhưng Phương Bình cũng nghe người ta nói, bởi vì đây là thi đấu giao lưu giữa các tân sinh viên, thực lực đều ở cảnh giới cấp một, cấp độ này gần gũi với người bình thường nhất, cũng sẽ không quá khốc liệt. Công khai thi đấu như vậy là một bắt đầu thích hợp.
Hơn nữa, để tân sinh viên xuất đầu lộ diện, vang danh, cũng có lợi với kế hoạch mở rộng của chính phủ.
Lần trước ở Dương Thành, Đàm Chấn Bình hy vọng Phương Bình có thể làm người phát ngôn, để có thêm càng nhiều thanh niên tích cực tham dự học tập khoa võ.
Hiện tại, cũng là cơ hội tốt nhất!
Để các thanh niên biết, tiến vào Võ Đại rốt cuộc sẽ có thay đổi như thế nào!
Những học sinh mới này, đều là tân sinh viên đã nhập học hơn nửa năm.
Người khác sẽ không nghĩ bọn họ là nhân vật ưu tú trong số các ưu tú, mà chỉ cảm thấy, những người này làm được, mình cũng được!
Chỉ cần không quá máu tanh, cho dù bị thương thì có làm sao?
Phương Bình hầu như có thể kết luận, nếu thật sự muốn một màn máu tanh, chắc chắn sẽ không công khai với bên ngoài.
Ngược lại, chỉ có mấy trận đánh biểu diễn, chiêu thức đẹp, đánh thắng dễ dàng, người người hoan hô mới cần phải công khai với công chúng.
Chọn một đám học sinh ưu tú làm tiêu điểm, để người người nảy sinh cảm giác mong ngóng võ giả, có lẽ mới là mục đích khiến trận thi đấu giao lưu trở thành sự kiện thi đấu công khai.
Trong lòng nghĩ những điều này, ngoài miệng Phương Bình lại nói: "Thi đấu giao lưu là lúc sắp ăn tết, khi đó ở nhà nghỉ đông đi cho thoải mái…"
"Không mà, Phương Bình, em sẽ tự bỏ tiền ra còn không được sao?"
"Bớt khoe tiền với anh đi!"
Phương Bình tức giận hừ một tiếng, một lát mới nói: "Đến lúc đó tính tiếp."
"Em không biết đâu, em mặc kệ, em muốn đi, cũng muốn đến trường anh tham quan...'"
Có cái gì hay mà tham quan."
"Sau này Ma Võ cũng là trường của em mà, đương nhiên phải đến xem trước như thế nào chứ…"
Phương Bình bật cười nói: "Em đúng là lo xa quá ha, lúc này mới lớp 9, bây giờ không cố gắng học tập, vào Ma Võ cái gì!"
Nói hết, Phương Bình lập tức nói: "Anh còn có việc, cúp đây."
"Nhớ đặt vé cho em nha!"
"Tính sau đi."
Cúp điện thoại, Phương Bình cũng nhìn thấy Lữ Phượng Nhu, lập tức nói: "Đạo sư, chuyện công khai thi đấu giao lưu là thế nào vậy ạ?"
Lữ Phượng Nhu không để ý nói: "Cũng không có gì kỳ quái, Võ Đại vốn là đoàn thể võ giả mà người thường dễ tiếp xúc và gần gũi nhất.
Lần này, 99 trường Võ Đại tổ chức thi đấu giao lưu, để người bình thường mong ngóng trở thành võ giả, cũng để bọn họ hiểu sâu hơn về võ giả.
Các em đều là cấp một, trước lúc này cũng đều là người bình thường, cũng thích hợp trở thành nhóm võ giả đầu tiên thi đấu công khai trước mắt đại chúng.
Qua năm sau, học sinh ghi danh khoa võ nhất định sẽ tăng nhanh…"
"Nhưng mà..."
"Lo lắng bị cha mẹ biết, lo lắng các em?"
"Dạ có chút."
"Không sao đâu, thực ra như vậy cũng tốt, nếu như thật sự giao đấu ngầm…"
Lữ Phượng Nhu khẽ lắc đầu nói: "Vậy kiểu gì cũng ít nhất sẽ tử thương gần một nửa!"
"Nhưng hiện tại, công khai với bên ngoài, ngược lại sẽ không đánh đến mức hung ác như vậy, hơn nữa, nhất định sẽ có cường giả cấp cao trấn giữ, bất cứ lúc nào cũng có thể cứu viện, đối với các em mà nói, là chuyện tốt, có thể bớt được số người tử thương."
Thi đấu ngầm, mọi người đánh văng cả não ra ngoài cũng không ai nói gì.
Nhưng nếu đánh công khai, trừ khi thực sự không kịp, nếu không, nhất định sẽ có không ít cường giả trung cấp và cao cấp chờ cứu viện bất cứ lúc nào.
Đối với đám học sinh như Phương Bình mà nói, là chuyện tốt.
Các đạo sư sẽ không ngồi đó nhìn bọn họ thất vọng.
Còn về việc bị thương…
Nếu ngay cả việc bị thương cũng không thể chấp nhận được, vậy còn làm võ giả làm gì!
Lẽ nào đánh vài chiêu biểu diễn công phu mèo cào cho những người bình thường kia xem hay sao?
Để bọn họ nhìn thấy võ giả đều là khoa chân múa tay, đùa đùa giỡn giỡn hay sao?
Phương Bình nghe vậy cũng không tiếp tục nói nữa, Lữ Phượng Nhu lại nói: "Bây giờ cũng chưa xác định có muốn công khai hay không, nhưng mà độ khả thi khá lớn. Đừng nghĩ nhiều, đối với em là một chuyện tốt, có thể thoải mái đánh, chỉ cần không bị người khác một chiêu đánh chết, tôi cũng có ngàn lý do cứu em."
"Khụ khụ khụ…"
Phương Bình cười khổ nói: "Em không yếu như vậy chứ?"
"Em cho rằng em rất mạnh?"
Lữ Phượng Nhu khinh thường nói: "Tân Nhân Vương của Ma Võ cũng không có nghĩa lý gì cả.
Thực ra Ma Võ vẫn tính là ôn hoà hơn nhiều. Kinh Võ mạnh hơn chúng ta, những Võ Đại khác yếu hơn chúng ta, nhưng đây chỉ là tổng thể, chứ không phải từng cá nhân đều như vậy!
Ở phía Tây Bắc bên kia, thậm chí có Võ Đại còn ném tân sinh viên vào địa quật!"
"Ác dữ vậy?"
"Hung ác? Vận dụng đầu óc của em nghĩ lại đi, một khi Ma Võ và Kinh Võ bị cắt giảm 30% tài nguyên, bọn họ cũng không phải chỉ lấy được 20 tỷ tiền tài nguyên đâu!
Bao gồm cả công ty phân phối thuốc cho hai trường danh tiếng, tiền lời phân chia từ công ty chế tạo binh khí nữa!
Đây là chuyện đại sự cho tương lai nhiều năm sau!
Chuyện liên quan đến tài phú, cao đến trăm tỷ!
Mỗi trường chia đều xuống, mỗi trường cũng được hơn một tỷ, vứt bỏ một vài sinh mạng tân sinh viên, bồi dưỡng ra được một võ giả trung cấp, cao cấp, em cảm thấy không có lời sao?"
Phương Bình lại lần nữa câm nín.
Lữ Phượng Nhu cũng không nói tiếp, mà quay lại đề tài chính nói: "Đừng nghĩ tới mấy thứ vô dụng này nữa, hôm nay tôi sẽ dạy cho em bộ pháp và đao pháp!
Em xem tư liệu về công pháp trước mặt một chút đi..."
Lữ Phượng Nhu chỉ chỉ một chồng sách vở bên cạnh.
Phương Bình kinh ngạc nói: "Nhiều như vậy?"
"Chiến pháp trung cấp có hơi nhiều lý thuyết, phân tích chiêu thức cũng tương đối tỉ mỉ, em đọc qua một lượt đi, tôi sẽ diễn luyện cho em nhìn mấy lần, cái nào không hiểu thì hỏi tôi."
"Vâng."
...
Phương Bình mở sách vở ra xem một lượt.
Tên bộ pháp rất đơn giản - Vân Bộ.
Tên đao pháp thì ngược lại, nghe có vẻ trâu - Bạo Huyết Cuồng Đao!
Đương nhiên, cũng có chút khí thế trung cấp.
Lữ Phượng Nhu thấy cậu nhìn chằm chằm tên công pháp, thuận miệng nói: "Đây là đao pháp do Trương Tổng Đốc Nam Giang của các em sáng tạo ra đấy, lúc còn trẻ ông ấy khá là… dù sao cũng khá là ngây ngốc, đặt tên công pháp cũng kiểu kiểu đấy.
Bạo Huyết Cuồng Đao chỉ là một trong số đó, còn cái gì mà Trảm Đế Thiên Đao, Diệt Tiên Thần Đao gì đó, ông ấy đều có hết…
Nghe thì ghê gớm lắm, thực tế cũng chỉ là một võ giả cấp sáu… à không, bây giờ lên cấp bảy rồi.
Lúc trước bị tôi đánh phải gọi bằng bà nội… Ôi chao, hảo hán không nhắc đến chuyện dũng mãnh năm xưa…"
"Khụ khụ khụ..."
Phương Bình lần này thật sự bị sặc rồi!
Thật hay giả vậy?