Chương 257: Chân lý chiến pháp
Danh tiếng của Trương Tổng Đốc của Nam Giang cậu cũng không phải lần đầu được nghe thấy.
Lúc mới trọng sinh về thế giới này, Trương Tổng Đốc trở thành tông sư, chính là tin tức quan trọng ai ai cũng biết!
Đối phương cũng tốt nghiệp từ Nam Giang Võ Đại, mấy người Vương Kim Dương cũng nói không ít về chuyện này, Nam Giang Võ Đại thay đổi, cũng có liên quan đến địa phương.
Nhưng hiện tại, Lữ Phượng Nhu vừa mới nói, đối phương lúc còn trẻ bị cô ấy đánh phải gọi bà nội, không ác liệt như vậy chứ?
Phương Bình cũng không nghĩ tới, đao pháp này là do Trương Tổng Đốc sáng tạo.
"Đạo sư, cô quen biết Trương tổng đốc?"
"Phí lời, không quen biết làm sao lấy bản đao pháp này? Thực ra, năm đó ông ta cũng muốn theo đuổi cô, nhưng cô không ưng hắn!
Năm đó, đạo sư của em cũng là một nhành hoa đấy nhé.
Lần đầu tiên tôi vào địa quật, hơn mười người đồng hành, có nam nhân nào không đổ vì tôi chứ?
Lúc đó ông ta cũng trong nhóm, Nam Giang bên kia không có lối vào địa quật, năm đó Nam Giang Võ Đại đến lối vào địa quật của Ma Đô, cho nên đã gặp nhau như thế.
Em cứ yên tâm tu luyện công pháp đi, ngày hôm qua tôi đã hỏi lấy công pháp cho em rồi, lão ta không có ý kiến, vẫn rất ân cần với tôi, còn nói nếu có thời gian sẽ đích thân giảng giải cho em, tôi mặc kệ lão…"
"Cô đang chém gió hả?"
Phương Bình tự nhủ thầm, độ khả thi rất lớn nha!
Lữ Phượng Nhu chém gió không phải lần đầu.
Nhìn ngoại hiệu "Võ Vô Địch" của cô ấy là biết!
Nếu nói cô ấy quen biết Trương Tổng Đốc, Phương Bình hoàn toàn không nghi ngờ, nhưng nói đối phương mê Lữ Phượng Nhu đến bây giờ vẫn còn nhớ mãi không quên, Phương Bình thật sẽ không tin.
Nhưng cũng không chắc, việc này ai mà biết được.
Biết đây là đao pháp do Trương Tổng Đốc sáng tạo, Phương Bình đúng là có nhiều cảm nhận khác, cậu thấy mình và Nam Giang dường như có một mối duyên phận nào đó không thể tách rời.
Phương Bình tiếp tục cúi đầu đọc phần giới thiệu công pháp. Thực ra, nhìn cái tên Bạo Huyết Cuồng Đao là đã đoán ra được vài phần ý nghĩa.
Bạo phát khí huyết không ngừng, đao pháp cuồng bạo. Chiêu thức đao pháp không nhiều, tổng cộng bảy đao, lực bộc phát của đao sau mạnh hơn đao trước, đến đao thứ bảy, không sống thì chết!
Bởi vì trảm liên tiếp 7 đao, mặc kệ ngươi có bao nhiêu khí huyết, đao cuối cùng cũng sẽ tiêu sạch khí huyết của ngươi.
Lúc này, kẻ địch không chết, ngươi sẽ chết.
"Nếu như khí huyết của mình không tiêu hao hết thì sao?"
Ánh mắt Phương Bình lấp lóa ánh sáng, mình liên tục trảm 7 đao, khí huyết lần thứ hai hồi phục lại, chẳng lẽ có thể không ngừng bạo phát?
Lần này, Phương Bình bỗng có hứng thú, bắt đầu nghiêm túc lật sách ra xem.
Đọc một hồi, Phương Bình rơi vào trầm tư, Bạo Huyết Cuồng Đao không chỉ là bạo phát khí huyết, mà còn ảnh hưởng đến những phương diện khác.
Kinh mạch, lục phủ ngũ tạng, xương cốt, da dẻ…
Khí huyết của cậu đúng là không thành vấn đề, nhưng ở những phương diện khác vẫn có hạn chế.
"Đáng tiếc, mình không rèn xương chi trên. Hy vọng có thể trở thành võ giả cấp hai trước khi thi đấu giao lưu, rèn một vài đốt xương chi trên, như vậy, bảy đao trảm xuống, ai tới chém người đó…"
Xem đao pháp một hồi, Phương Bình lại xem bộ pháp.
Vân Bộ cũng không phức tạp, với phương thức phát lực đặc biệt, bạo phát khí huyết, giúp tốc độ nhanh hơn, chặt chẽ hơn…
Đọc qua một lần, Phương Bình cảm giác hai môn công phu này học không quá khó.
Trong đó, yêu cầu khí huyết bạo phát cậu đều có thể đạt đến, hơn nữa còn có thể kéo dài không ngừng.
Yêu cầu tu luyện cũng không thành vấn đề với cậu, cũng không ngoài quen tay hay việc, chuyên cần rèn luyện, chủ yếu là cường độ khí huyết. Lúc này, Phương Bình mới ý thức được cường độ khí huyết có tác dụng càng to lớn hơn, chẳng trách đi thi đại học đều yêu cầu kiểm tra khí huyết.
…
Tháng 12, khí trời dần dần trở lạnh.
Phương nam còn đỡ, ở phương bắc đã có nơi có tuyết rồi.
Thạch Môn ở phía bắc mấy hôm trước còn có một trận bão tuyết lớn.
Người ngoài cho rằng khí trời khác thường, phương bắc vốn luôn lạnh giá, cũng không ai lưu ý quá nhiều.
Nhưng Phương Bình cũng đã biết, khi trời chuyển biến xấu, nhất định có liên quan đến địa quật.
...
Khu ký túc xá.
Bên cảng T.
Địa điểm tu luyện của Phương Bình được đổi từ phòng Thực Huấn đến cảng Tị Phong.
Theo lời Lữ Phượng Nhu nói, nơi này yên tĩnh hơn được chút, không khí lại càng tốt hơn.
Nhưng theo hiểu biết của Phương Bình, là bởi vì đạo sư sợ phiền phức, đi từ ký túc xá đến phòng thực huấn cũng khá xa.
Bên hồ.
Trường đao trong tay Phương Bình như bóng, bỗng nhiên quát lớn, một đao chém xuống!
"Ầm!"
Một tảng đá xanh bên hồ chớp mắt xuất hiện vết rạn nứt, trong nháy mắt vỡ vụn thành mấy khối.
"Ha..."
Phương Bình thở phào một hơi, sắc mặt hiện rõ sự vui mừng.
Lữ Phượng Nhu ở bên cạnh cau mày nói: “Lát nữa đi tìm mấy khối đá xanh khác bù đắp lại, bảo em tu luyện, ai bảo em đi phá phong cảnh hả?”
Phương Bình lập tức vô cùng xấu hổ, sau đó hưng phấn nói: “Cô ơi, đao trảm đá xanh rồi…”
"Rất kiêu ngạo sao?"
"Không có..."
Ngoài miệng vừa nói không có, trên thực tế, rất hiển nhiên, Phương Bình có chút kiêu ngạo.
Lúc này mới ba ngày, cậu đã có thể chém ra đao thứ nhất rồi.
"Chờ em một lúc chém ra bảy đao rồi kiêu ngạo cũng không muộn!"
Lữ Phượng Nhu vui lòng đả kích một câu, vừa liếc nhìn mảnh vỡ đá xanh, nhíu mày nói: “Sức mạnh còn rất phân tán, chờ đến khi em có thể một đạo chém đá xanh thành hai nửa gọn gàng bóng loáng, lúc đó mới xem là có chút thành tựu.”
Phương Bình mới vừa chém đá xanh thành nhiều mảnh vỡ, vậy đó không phải là trảm, mà là chấn!
Nghe lời giáo huấn, Phương Bình lập tức cảm thấy bất đắc dĩ nói: “Phượng Chuỷ Đao chủ yếu là cương mãnh…”
“Ít nói nhảm đi, cương mãnh không lẽ đồng nghĩa với việc không cần khống chế sức mạnh sao?”
Lữ Phượng Nhu quát lớn, nói xong, vung tay nắm lấy Phượng Chuỷ Đao của Phương Bình, vung tay chém chém một trận trên mặt đất.
Phương Bình cũng không nhìn thấy rõ, cũng không nghe thấy tiếng vang lớn như vừa rồi, tất cả đều kết thúc trong vô thanh vô tức.
Lữ Phượng Nhu cũng không nói gì, vung mấy đao, rồi ném đao lại cho Phương Bình.
Phương Bình không để ý đao, vội vàng cúi đầu nhìn xuống. Có một mảnh đá xanh nhỏ bị cậu chém ra lúc trước, bây giờ đã được chia cắt thành tám mảnh nhỏ đều nhau.
Phương Bình vội vã ngồi xuống nhặt lên một cục đá nhỏ, sờ mó một lát, mặt cắt cực kỳ nhẵn nhụi!
"Đạo sư, cái này..."
“Em đổi binh khí không có nghĩa là sẽ bộc phát uy lực lớn, mà dùng lực bạo phát để chém giết kẻ địch.
Nhưng lực bạo phát lại không phải là man lực!” (1)
Lữ Phượng Nhu lắc đầu nói: “Em chỉ biết dùng mỗi man lực. Tôi cũng từng xem qua em luận bàn với người khác, nhìn là biết chỉ biết cầm đao ngây ngốc bổ xuống!
Gặp đối thủ khí huyết không bằng em, chiến pháp không bằng em, vậy đương nhiên là dễ đánh.
Nhưng lẽ nào em chỉ có thể bắt nạt những người này?
Mỗi một đao em bổ xuống, sức mạnh đều bị phân tán, nhìn thì thấy bá đạo uy vũ, chấn đến mức gan bàn tay cũng nứt rồi…
Nhưng mục đích của em là đánh nứt gan bàn tay của người khác sao?”
Phương Bình suy nghĩ: “Ý của cô là, sức mạnh của em phân tán quá nhiều, chiêu thức của em nên giống như Trạc Cước, tụ lực tại một điểm…”
"Coi như còn cứu vớt được!"
Lữ Phượng Nhu vừa đi vừa nói: “Dùng lực nhỏ nhất để đánh giết kẻ địch, bảo tồn thể lực và khí huyết, đây mới là việc võ giả sẽ làm.
Dù là chiến pháp cuồng bạo hơn nữa, cũng sẽ dùng cái giá thấp nhất để đổi lấy lực sát thương lớn nhất!
Bạo Huyết Cuồng Đao, nghe rất ngông cuồng, thực ra cũng không phải thể loại ngông cuồng ngu ngốc, em về học lại kỹ năng tụ lực, ngưng lực trong mớ lý thuyết đi.
Chờ em học được tam liên trảm, liên tục chém ba đao vào một điểm, có thể chém đứt binh khí hợp kim cấp F, lúc đó mới coi là có chút thành tựu.”
“Tam liên trảm có thể chém đứt binh khí hợp kim cấp F?”
Phương Bình hơi khó tin, Lữ Phượng Nhu cau mày nói: “Đây là chiến pháp trung cấp, vốn được sáng tạo cho võ giả cấp ba dùng.
Võ giả cấp ba học được chiến pháp trung cấp, trong cùng cấp cũng không phải là yếu.
Bạo Huyết Cuồng Đao cũng không phải hàng vỉa hè, càng không phải phiên bản cải tạo của học sinh Học viện Chế Tạo, đây là công pháp tâm huyết của một vị võ giả cấp tông sư!"
---
(1) man lực: lực thô bạo, hung hãn