Chương 260: Đỉnh cấp một (2)
Lúc này, Phương Bình mới chân chính cảm nhận được cái gì gọi là xài tiền như nước.
Nửa tháng trôi qua, thêm vào tôi cốt, tu luyện Rèn Luyện Pháp, cường hoá thân thể...
Nghĩ đến đây, Phương Bình không nhịn được, liếc mắt nhìn số liệu hiện tại:
Tài phú: 11000000
Khí huyết: 299 cal (319 cal)
Tinh thần: 259 hz (279 hz)
Tôi cốt: 62 đốt (90%), 144 đốt (30%)
“Từ đầu tháng đến bây giờ, tổng cộng đã dùng khoảng 3,5 triệu điểm tài phú!”
“Còn tốn một triệu, mua Cường Thân Dịch!”
Đây cũng là nguyên nhân Phương Bình có thể rèn luyện được 3 đốt xương cuối cùng, khí huyết tối đa lại tăng thêm 7 cal. Cường hoá cơ thể lên càng cao, hạn mức tối đa khí huyết cũng tăng lên.
Luyện công ở trong phòng, Phương Bình lẩm bẩm nói: “Nếu tính thành tiền, vậy cũng coi như xài hết gần 4,5 triệu rồi.
Mình mới cấp một mà thôi!”
Từ lúc cậu bắt đầu tu luyện đến lúc đạt đến đỉnh cấp một, trước trước sau sau đã tiêu tốn gần 20 triệu điểm tài phú rồi!
Nếu tính thành tiền thì cũng là 20 triệu tiền mặt!
Võ giả bình thường, từ lúc tu luyện đến lúc đạt đến võ giả đỉnh cấp một, có thể không tốn nhiều như vậy, bọn họ muốn đạt đến cấp một, nếu không tính tốc độ, từ từ tu luyện, một lần tôi cốt, chỉ cần 2 triệu là chắc chắn đủ.
Từ cấp một đến đỉnh cấp một, cũng không tính tốc độ, từ từ tu luyện, 5 triệu chắc chắn dư sức!
Phương Bình lại tốn gấp 4 lần bọn họ!
Đương nhiên, hiệu quả cũng rất rõ ràng.
Phương Bình trước kia hoàn toàn không biết gì về võ đạo, đến hiện tại, đã bỏ ra 8 tháng, trở thành võ giả đỉnh cấp một tôi cốt ba lần, tu luyện hai chiến pháp trung cấp, khí huyết gần đạt đến 320 cal, đây cũng chính là thành quả.
…
Quán nước tại khu ký túc xá.
Phương Bình gọi một ly hồng trà, ngồi xuống cười nói: “Tiến độ thế nào rồi?”
Triệu Tuyết Mai thở dài, bất đắc dĩ nói: “Dù sao cũng không phải hai lần tôi cốt, tiến độ cũng không quá nhanh, hiện tại đã tôi luyện được 53 đốt, vẫn còn 9 đốt đây.
Hơn nữa… Tốn kém quá lớn rồi!”
Có thể khiến Triệu Tuyết Mai nói tốn kém quá lớn, nghĩa là thật sự quá tốn kém.
Nửa tháng này, cô dùng 7 viên Khí Huyết Đan cấp hai, 3 viên Thối Cốt Đan cấp một, cũng đã bỏ ra một triệu mua Cường Thân Dịch, trước trước sau sau đã bỏ ra 7 triệu rồi!
Gia đình Triệu Tuyết Mai không phải nghèo khó, bố cô dù sao lúc trước cũng là võ giả cấp 4, gia sản cũng có không ít.
Nhưng xài tiền như vậy, Triệu Tuyết Mai cũng đau lòng.
Nghe Triệu Tuyết Mai nói như thế, Phương Bình cảm thấy có chút an ủi: "Nhưng vậy tôi cũng an tâm hơn nhiều rồi.
Người khác xài tiền nhiều hơn mình nhiều, nhưng tiến độ không theo kịp mình, như vậy mới cảm thấy thoải mái.
Nếu là người khác tiêu tiền ít hơn mình, tiến bộ nhanh hơn mình, vậy thì không thoải mái rồi!
Triệu Tuyết Mai liếc cậu một cái, tức giận nói: "Có ai như cậu, cười trên sự đau khổ của người khác không hả? Cũng may đạo sư đã nói, lần sau cô ấy sẽ bán thuốc với giá 1/2, nếu không tôi cũng sắp chịu không nổi rồi…"
"Cái gì?"
Phương Bình không phục nói: "Đạo sư không nói với tôi như vậy, tại sao chứ!"
Lữ Phượng Nhu quá thiên vị rồi!
Bán thuốc với giá 1/2, đây cũng không phải là một khoản phụ cấp nhỏ.
"Thôi đi, đạo sư nói cậu có nhiều thuốc đến nỗi dùng không hết, còn đem bán ra ngoài với số lượng lớn, làm sao có chuyện sẽ phụ cấp thuốc cho cậu…"
"Nào có chuyện như vậy, không phải là do tôi không có tiền sao?"
"Ai tin được cậu!"
Triệu Tuyết Mai xì cười một tiếng, lại nói tiếp: "Cũng chỉ là phụ cấp trước đỉnh cấp một thôi, cậu cho rằng đạo sư của chúng ta thật sự mở công ty bán thuốc đấy à."
Trước khi đạt đến đỉnh cấp một, Lữ Phượng Nhu sẽ hơi hơi tài trợ một chút thuốc, nhưng sau đó còn phải tùy vào bọn họ phát triển như thế nào.
Phương Bình hơi bất đắc dĩ, do mình đổi quá nhiều thuốc, đối với Lữ Phượng Nhu, đây cũng không phải là bí mật gì, do chính cậu bán thuốc số lượng lớn, nên Lữ Phượng Nhu đương nhiên không trợ cấp cho cậu.
Cũng không lo lắng về chuyện này nữa, Phương Bình hỏi: "Vậy nửa tháng này, cậu đều tôi cốt à, không học chiến pháp hả?"
"Học một loại côn pháp sơ cấp, thêm vào Trạc Cước nữa là đủ rồi."
Ở cảnh giới cấp một, học được 2 loại công pháp sơ cấp là dư sức, huống hồ Triệu Tuyết Mai cũng không có nhiều tinh lực để học những chiến pháp khác.
"Vậy cậu có thể bạo phát bao nhiêu khí huyết?"
"Bí mật!"
Triệu Tuyết Mai lườm cậu một cái, còn mặt dày đi hỏi cái này sao?
"Này, tôi không phải muốn xem cậu có thể tham gia thi đấu giao lưu hay không mà? Không nhận lòng tốt thì thôi!"
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, mấy người Phó Xương Đỉnh cũng đi vào, vừa vào cửa, Phó Xương Đỉnh lập tức cười ha ha nói: "Tôi nói Phương Bình ở đây hẹn hò mà, các cậu còn không tin!"
Phương Bình liếc nhìn cậu ta một cái, cười như không cười nói: "Xem ra nửa tháng này tiến bộ không ít ha, cậu có vẻ to ra đấy!
Phó Xương Đỉnh cũng không thua kém, cười híp mắt nói: "Đúng là tiến bộ không nhỏ, nhưng mà không có to ra nha, cậu có thể tìm Triệu Lỗi trước thử xem, cậu ấy có vẻ to hơn đấy."
"Bớt đi."
Phương Bình bảo cậu ta ngồi xuống, hôm nay cuối tuần, mọi người cũng khó có thời gian nghỉ ngơi trong chốc lát, tất cả đều thoải mái một chút.
Đi cùng với Phó Xương Đỉnh là một vài học sinh khác, đều là lớp huấn luyện đặc biệt.
Phó Xương Đỉnh đúng là mật thám trong trường, tin tức gì cũng biết.
Rất nhanh, Phương Bình cũng biết được trong nửa tháng vừa qua, những người khác cũng đều tiến bộ nhanh chóng.
Triệu Lỗi tôi luyện được 59 đốt xương, chậm nhất là cuối tháng có thể đạt đến đỉnh cấp một, hơn nữa, cậu ta hình như cũng mới tu luyện chiến pháp, không biết là chiến pháp sơ cấp hay trung cấp.
Dương Tiểu Mạn cũng tiến triển rất nhanh, đã tôi luyện được 58 đốt xương, giống Phó Xương Đỉnh.
Về Trần Vân Hi, Phó Xương Đỉnh không hỏi thăm được, Trần Vân Hi ít nói, bình thường cũng không giao lưu gì với bọn họ.
"Nói như vậy, đến cuối tháng, mấy người các cậu hầu như có thể đến đỉnh cấp một rồi?"
"Ừm, hẳn là có thể."
Phó Xương Đỉnh cười nói: "Nhưng mà không lên được cấp hai, còn phải nuôi dưỡng khí huyết ở cấp đỉnh cấp một một khoảng thời gian, để thân thể và khí huyết đều đạt đến trạng thái đỉnh cao, hơn nữa, quá nóng lòng đột phá cũng vô dụng.
Vội vàng đột phá cấp hai mà không tiếp tục tôi luyện xương thì cũng như đỉnh cấp một thôi. Chẳng bằng dành nhiều thời gian tu luyện chiến pháp, dù sao cũng có thể tăng cao năng lực chiến đấu."
Cấp hai sơ kỳ không tiến hành tôi cốt, ngoại trừ hạn mức tối đa của khí huyết cao hơn một chút, thì không có tác dụng gì lớn.
Hơn nữa, còn phải tốn thời gian nuôi dưỡng cơ thể, đột phá vội vàng thực lực chưa chắc đã mạnh hơn hiện tại.
Những người này sẽ không chọn đột phá trước trận đấu mấy ngày, cái được không bù được cái mất.
Nhưng chờ kết thúc kỳ nghỉ đông, quay lại trường học, mấy người bọn họ đại khái đều sẽ lên cấp hai rồi.
Nhưng tốc độ nhanh cũng đồng nghĩa với việc tiêu tốn nhiều.
Phó Xương Đỉnh tuy rằng không nói, nhưng Phương Bình không cần hỏi cũng biết, bọn họ trong thời gian này đều tiêu tốn không ít, ít nhất thì điểm thưởng của Phó Xương Đỉnh cũng không còn nữa, trong nhà cũng đã trợ cấp không ít tiền.
"Haiz, lần này, nếu Ma Võ không đạt được thành tích tốt, chúng ta xem như thiệt thòi lớn đấy."
Phó Xương Đỉnh vừa uống nước trái cây, vừa cảm thán.
Dưới cấp ba chỉ cần đập tiền vào là có thể tăng cấp nhanh chóng, nhưng vì tiết kiệm một chút thời gian, tốn tiền gấp mấy lần, không đáng.
Lần này cũng vừa khéo, nếu không phải sắp thi đấu giao lưu đến, bọn họ căn bản sẽ không bất chấp đốt tiền.
Chỉ khi đạt được thành tích tốt, nhận được điểm thưởng phụ cấp từ nhà trường, bọn họ mới có thể gỡ lại vốn đầu tư, đồng thời cũng tiết kiệm được nửa năm tu luyện.
Cảm thán một tiếng, Phó Xương Đỉnh hỏi: "Phương Bình, cậu thế nào rồi?"
"Bình thường, gần đây tu luyện chiến pháp, cũng không có thời gian tu luyện, hơn nữa cũng không có tiền, ôi chao, tôi làm sao mà so được với mấy cậu, tôi là người nghèo khổ, các cậu không hiểu đâu."
"Cậu dẹp đi!"
Mọi người khinh bỉ nhìn cậu ta, còn ai mà giàu hơn cậu chứ?
Dùng vũ khí hợp kim cấp D đấy!
Ngay cả Phó Xương Đỉnh cũng chỉ dùng vũ khí hợp kim cấp F, không phải trong nhà mua không nổi, quan trọng là hiện tại bọn họ không cần dùng binh khí hợp kim quá cao cấp.
Võ giả cấp một, cho dù có dùng vũ khí hợp kim cấp D, chẳng lẽ còn có thể chém đứt vũ khí hợp kim cấp F sao?
---