Chương 261: Đỉnh cấp một (3)
Lữ Phượng Nhu cũng đã nói rồi, trừ phi mỗi chiêu của Phương Bình có thể bùng nổ 50 cal khí huyết trở lên, hơn nữa còn phải trảm 3 đao liên tiếp mới có thể chém đứt hợp kim cấp F.
Yêu cầu như thế, trong số võ giả cấp một, người có thể thực hiện được không có mấy người, hơn nữa, phần lớn đều là loại người quanh năm dừng lại ở cấp một, bọn họ rèn luyện chiến pháp nhiều năm, mới có trình độ như vậy.
"Đúng rồi, các cậu cảm thấy những trường học khác liệu sẽ có tân sinh viên cấp hai không?"
Phương Bình lại hỏi thăm một câu.
Phó Xương Đỉnh cười nói: "Nếu như mặc kệ hậu quả mà lên cấp, nhất định có thể, nhưng mà nhưng tôi nói rồi đó, bây giờ mà lên cấp hai, cái được không đủ bù lại cái mất.
Võ giả cấp hai, hoàn thành rèn luyện một vài đốt xương cũng không có tác dụng gì lớn.
Ít nhất, cần phải hoàn thành rèn luyện xương bàn chân hoặc là xương bàn tay mới có thể tăng sức chiến đấu.
Xương bàn chân 26 đốt, xương bàn tay 27 đốt, cậu cảm thấy có ai có thể dẫn trước chúng ta nhiều như vậy?"
Ma Võ chính là đất hội tụ anh tài!
Ở đây, cho dù là sinh viên Học viện Văn Khoa cũng là thiên tài.
Mấy người Phó Xương Đỉnh có thể đạt đến thành tựu rèn luyện được hơn 50 đốt xương đã là thiên tài trong thiên tài, còn cộng thêm gia thế tốt!
Kinh Võ cũng có thiên tài, nhưng những thiên tài đó, cùng lắm cũng là tương đương với bọn họ.
Lên cấp hai không tính là gì, nhưng lên cấp hai rồi, còn có thể tôi luyện được hơn 20 đốt xương, dẫn trước bọn họ, Phó Xương Đỉnh không cảm thấy có thể có khả năng này.
Phó Xương Đỉnh nói xong, lại tiếp tục: "Tôi dám cam đoan, đến lúc đó, thực ra vẫn là võ giả đỉnh cấp một quyết đấu với nhau, cho dù có người đột phá lên cấp hai cũng không có gì ghê gớm, ngược lại, vì lên cấp hai, làm lỡ thời gian tu luyện, thực lực còn chẳng bằng chúng ta, các cậu có tin hay không?"
Xem ra, bây giờ lên cấp hai chính là tốn thời gian, hoàn toàn không cần thiết.
Chỉ là vì mở ra kinh mạch, mà chuyện đó chính là chuyện tốn thời gian, còn phải duy trì kinh mạch thông suốt, nuôi dưỡng, mười ngày nửa tháng, chớp mắt trôi qua.
Có thời gian như vậy, chi bằng tu luyện chiến pháp, càng có lợi.
Phương Bình khẽ gật đầu, xem như tán đồng điểm ấy, suy nghĩ một chút, nói: "Nói cách khác, thời điểm thi đấu giao lưu, thực ra là đánh giá cách mọi người khống chế khí huyết thế nào, mức độ nhuần nhuyễn đối chiến, cùng với kinh nghiệm thực tế?"
"Ừm, không chênh lệch bao nhiêu đâu, chúng ta dù sao cũng còn quá trẻ, thời gian vào cấp một cũng quá ngắn.
Không như võ giả dừng lại ở cấp một suốt mấy chục năm, khí huyết bọn họ đã sớm đến cực hạn, thân thể cũng đến cực hạn, chiến pháp cũng vậy…
Lúc đó mới xét kinh nghiệm và may mắn.
Còn tụi mình bây giờ còn chưa đến cực hạn, còn nhiều thời gian tu luyện lắm."
Phương Bình lại gật đầu, trong lòng nghĩ, còn lại 20 mấy ngày, nếu mình có thể rèn luyện 27 đốt xương bàn tay, vậy chẳng phải mình chắc chắn đứng đầu sao?
Bây giờ mới giữa tháng 12, còn khoảng một tháng nữa mới đến ngày thi đấu, Phương Bình không hẳn không thể làm vậy.
Các đốt xương bàn tay cũng không lớn, cam lòng đập tiền vẫn có hy vọng.
"Nhưng mà… Mình cảm thấy mình vẫn có thể nuôi dưỡng khí huyết và kinh mạch, bây giờ lên cấp hai thì chưa chắc có thể có cơ hội đó."
Phương Bình hơi do dự, suy nghĩ một chút, dù sao cũng không cần vì cái lợi trước mắt.
Nếu cậu có thể luyện Bạo Huyết Cuồng Đao đến trình độ mỗi đao có thể bạo phát 50 cal khí huyết trở lên, thì đương nhiên không kém việc bỏ thời gian ra luyện xương tay.
Hơn nữa, điểm tài phú chỉ còn dư lại 11 triệu, bây giờ vội vã rèn luyện xương bàn tay, tiền mua thuốc, tiền tu luyện, e là sẽ dùng hết điểm tài phú mất.
Không còn điểm tài phú, cậu làm sao mà bạo phát được.
"Thắng trận đấu, trường học sẽ khen tặng điểm thưởng, lúc đó mới có thêm điểm tài phú, lên cấp hai để sau đi."
Trong lòng đã có cân nhắc, Phương Bình cũng không hỏi dò nữa, nhưng Phó Xương Đỉnh nói, thật sự gặp phải một vài võ giả lựa chọn lên cấp hai thật thì cũng không phải đối thủ của cậu.
…
Mấy ngày sau đó, Phương Bình cực kỳ biết điều.
Cậu hoàn toàn không có ý nghĩ muốn đột phá lên cấp hai, cho nên thời gian thong thả hơn nhiều.
Lúc này, cậu chủ yếu tập trung tu luyện chiến pháp và thung công.
Từ lúc luyện tập Mã Bộ Thung cho đến giờ, lúc nhập học cậu đã tiến vào cảnh giới Thực Trạm, sau đó Phương Bình vẫn có tiến bộ. Nhưng đến lúc đạt được cảnh giới đỉnh phong, thung công của Phương Bình đã chững lại.
Đã từng cố vấn Lữ Phượng Nhu, Lữ Phượng Nhu cũng đã chỉ điểm Phương Bình rất nhiều, nhưng Phương Bình vẫn không có tiến triển gì.
Do dự một hồi, Phương Bình cuối cùng vẫn nhớ đến lão Vương.
Thực lực lão Vương đương nhiên không bằng Lữ Phượng Nhu, nhưng Lữ Phượng Nhu là cường giả đỉnh cấp 6, cường giả ở giai đoạn này cũng không quá để ý việc tu luyện thung công.
Lữ Phượng Nhu đạt đến cảnh giới Lăng Không nhiều năm, sợ là đã sớm quên mất cảm xúc hồi xưa đạt đến cảnh giới Lăng Không như thế nào rồi.
Vương Kim Dương thì khác, anh ta mới lên đại học năm hai đây.
...
Sáng sớm.
Bên cảng tránh gió.
Phương Bình gọi điện thoại cho Vương Kim Dương.
"Anh Vương..."
"Nói, nói xong anh còn có việc phải làm!"
Lão Vương rất thẳng thắn, anh ta và Tần Phượng Thanh ở địa quật rèn luyện hơn hai tháng, cũng không tìm người khác hỗ trợ, từ từ cũng giết gần chết đám sinh vật địa quật ở ngoại ô thôn làng kia rồi.
Hai người ngày còn đang chuẩn bị qua hai ngày cuối cùng ra một đòn sấm sét, mới ra khỏi địa quật đi tu sửa vũ khí.
Cũng là đúng dịp, bằng không Phương Bình căn bản không tìm được anh ta.
“Anh Vương, thung công của em đã dừng lại ở cảnh giới Thực Trạm một khoảng thời gian rồi…”
“Đơn giản, trường các em không phải có một cái hồ nước nhân tạo sao? Đã xem khinh công trên mặt nước ở trên tivi bao giờ chưa?
Tập đạp nước, lúc nào có thể đạp nước không quá đầu gối, trọng tâm điều khiển sao đó để mình không bị rơi xuống nước thì lúc đó xem như đạt đến cảnh giới Lăng Không rồi.
Đương nhiên, cũng không phải dễ dàng như vậy, còn phải xem ngộ tính của em thế nào, có thể học được cách điều tiết trọng tâm thì sẽ sớm học được thôi.
Nếu không học được, vậy thì chờ mỗi ngày đều bị rơi xuống nước đi.”
Phương Bình vừa học được một bí quyết nhỏ, nghe vậy lại lập tức nói: “Gần đây em có tu luyện một môn đao pháp, nhưng khí huyết bạo phát vẫn luôn không lưu chuyển nhanh, chưa thể đạt được mức ra đòn sát thủ…”
“Cấp một mà luyện được như vậy thật không dễ rồi!”
Vương Kim Dương không hề coi thường Phương Bình, khen cậu một câu, suy nghĩ một chút lại nói: “Xương bàn tay của em vẫn chưa được rèn luyện muốn đạt được đòn sát thủ thì rất khó.
Lực bộc phát của chiến pháp và cơ thể có mối quan hệ rất lớn.
Độ dẻo dai của kinh mạch em chưa đủ, cường độ xương cốt cũng không đủ, bạo phát quá mức ngược lại sẽ tự tổn thương mình.
Điều này, đạo sư của em chắc chắn đã từng nói như vậy.
Nhưng cũng không phải không có cách khác..."
"Cách gì?"
“Em đã tôi cốt ba lần, cường độ xương cốt vốn không yếu, tố chất cơ thể muốn vượt qua những người khác.
Lúc này chỉ cần cường hóa thêm một chút, có thể thỏa mãn nhu cầu lực bộc phát.
Phải xem em có khả năng đập tiền vào hay không, mua 2 viên Thối Thể Đan, không dùng để uống mà pha vào nước, thoa lên hai tay, qua vài ngày, xương bàn tay sẽ được cường hóa không ít…”
"Thối Thể Đan?"
Phương Bình hơi đau lòng, quả nhiên vẫn là chân lý này, dùng tiền mới có thể trở nên mạnh mẽ!
Thối Thể Đan không chia cấp bậc, dùng để tôi luyện cơ thể.
Loại thuốc này có hiệu quả cao hơn Cường Thân Dịch, giá cả cũng đắt đỏ hơn.
Thực ra người dùng lại không nhiều, bởi vì không cần phải như vậy. Trong lúc tôi cốt, mọi người đều sẽ đồng thời rèn luyện kinh mạch và da.
Nếu Phương Bình hiện tại lên cấp hai, rèn luyện xương bàn tay, thì cũng không cần tốn tiền mua thuốc này.
Nhưng trước khi lên cấp hai, muốn để hai tay bùng nổ ta sức mạnh lớn hơn, thì cần dùng tiền hỗ trợ rồi.
"Phải cần hai viên ạ?"
“Cái này tuỳ em, em cảm giác gần được rồi thì ngưng dùng, nhưng mà có hơi mắc…”
Không phải có hơi mắc đâu!
Trường đòi 30 điểm thưởng/viên đó có được hay không!
Nhưng cách Vương Kim Dương nói cũng là một cách, Phương Bình suy nghĩ một chút nói: “Vậy để em thử xem sao.”
"Tốt, còn chuyện gì khác không? Không còn thì anh cúp đây."
"Không còn, em..."
"Tít tít tít..."
Tốc độ cúp điện thoại của lão Vương cũng cực nhanh, có vẻ thật sự bận rộn, Phương Bình cũng bật cười, không gọi lại nữa, cái gì nên hỏi cũng đã hỏi xong rồi.