Chương 270: Hình như gầy đi rồi!
Đánh 2 trận đấu giao hữu với 2 trường, trường học cũng không sắp xếp nữa rồi.
Mấy ngày sau đó, nên nghỉ ngơi một chút, nên thả lỏng một chút.
Phương Bình về đến trường, mấy ngày nay ngồi xem 10 trận tranh tài, cậu cũng có chút thu hoạch.
Thực lực mấy người này có thể không bằng cậu, nhưng Phương Bình chỉ là võ giả cập một, kiến thức cũng không nhiều, nhìn người khác thi đấu cũng có chút dẫn dắt với cậu.
Có thể bước vào Võ Đại, đồng thời còn là học sinh ưu tú, đều có những điểm độc đáo riêng.
Ở đại học khoa học Hoa Nam kia, sinh viên đánh bại được Lý Triệu Húc đã khiến Phương Bình nhìn ra một vài thứ.
Thực lực đối phương không quá mạnh, ít nhất không phải đỉnh cấp một.
Nhưng đối phương đánh bại Lý Triệu Húc, thắng khá ung dung, bởi vì trước đó đối phương đã bảo tồn thực lực, lúc lên võ đài, đã chọn Tha Đao Thuật, né tránh Lý Triệu Húc nửa ngày, thực lực vẫn được bảo tồn ở mức sung mãn, một đao đánh Lý Triệu Húc miệng đầy máu tươi, bay ngược ra ngoài.
Rõ ràng một chiêu chỉ có thể bạo phát ra 20 cal khí huyết, cậu ta nín nhịn nửa ngày, lại bạp phát ra một chiêu trên 25 cal khí huyết.
Lý Triệu Húc không ngờ đối phương đang trốn cậu nửa ngày, bỗng nhiên ra chiêu, một chiêu bại trận.
Hai ngày sau, Phương Bình tìm Lữ Phượng Nhu cố vấn hồi lâu, cũng tìm thêm vài vị đạo sư am hiểu về đao pháp để thỉnh giáo. Mặc dù đối phương không phải đạo sư của mình, cũng không phải võ giả cấp sáu, nhưng vẫn giúp Phương Bình thu hoạch được không ít.
...
Ngày 8 tháng 1, ngày 13 tháng chạp âm lịch!
Phương Bình nhận được điện thoại của Phương Viên.
"Phương Bình, em thi xong rồi!"
"Nhanh như vậy?"
"Nhanh cái gì mà nhanh, cũng sắp tết tới nơi rồi, hơn nữa, ngày kia đã khai mạc rồi, có rất nhiều người muốn đi xem, đương nhiên phải thi nhanh một chút mới được chớ."
"Khi nào có điểm thi?"
"Còn sớm lắm, Phương Bình, anh sẽ không thật sự muốn chờ có điểm thi rồi mới cho em đến Ma Đô đó chứ? Lúc đó còn gì mà coi nữa!"
Phương Bình hơi đau đầu nói: "Ba mẹ không đến, có một thân một mình em thì đi làm sao mà đi? Hơn nữa, anh cũng không yên tâm…"
"Hứ, biết ngay anh sẽ nói như vậy mà!"
Phương Viên khinh bỉ cậu một tiếng, sau đó vui vẻ ra mặt nói: "Chú Đàm nói chú ấy cũng đi, cho em đi theo chú là được."
"Phó giám đốc Đàm?"
"Dạ, ba mẹ cũng đã đồng ý rồi, có chú Đàm đi theo, em không sợ có người xấu đâu!"
Hiển nhiên, con bé tương đối tin tưởng Đàm Chấn Bình.
Đây chính là võ giả, hơn nữa còn là Phó giám đốc Phòng giáo dục Dương Thành.
Phương Bình bĩu môi, tuy rằng cậu không muốn khinh bỉ Đàm Chấn Bình, nhưng lão Đàm chỉ là võ giả khí huyết thuần tuý, đại khái cũng chỉ có thể bắt một vài tên tội phạm phổ thông mà thôi.
Nhưng Đàm Chấn Bình có thân phận là người trong bộ máy chính trị, Chính phủ mới là tổ chức lớn nhất trong giới võ đạo.
Treo thân phận là người của chính phủ, thực sự tương đối an toàn.
"Phó giám đốc Đàm lái xe tới hay là ngồi xe đến?"
"Ngồi xe, lần này tương đối có nhiều người đi cùng, đúng rồi, mấy bạn học của anh cũng đi cùng đấy..."
"Bọn họ được nghỉ rồi?"
"Anh không biết sao? Bọn họ trở về cũng được mấy ngày rồi."
Phương Bình day day trán, mấy ngày nay cậu quá bận, cũng không có thời gian nhìn nhóm chat trên QQ, bọn họ hẳn là đã nói trong nhóm rồi.
Ma Võ đến bây giờ vẫn chưa nghỉ, không biết là nghỉ trễ, hay là kéo dài ngày học vì chuẩn bị thi đấu giao lưu.
Sinh viên ở Ma Võ không nhiều, trường học không cho nghỉ, nói không chừng là vì muốn trường học náo nhiệt một chút, có hơi người một chút.
Nếu không, Ma Võ cũng quá lạnh lẽo rồi!
Sinh viên đại học năm 4 hầu như đều không có ở trường, đại học năm 3 đã có ít nhất một nửa không ở trường, đại học năm hai cũng có không ít người ở trong trường… Tính ra sinh viên trong trong trường chắc còn khoảng 3000 người.
Ma Võ quá to lớn rồi!
Lớn đến mức 3000 người ở trong trường, nhưng có lúc đi mấy phút liền, ngay cả cái bóng quỷ cũng không nhìn thấy, người nhát gán chắc không dám đi đường ban đêm.
"Năm nay còn chưa thi văn hoá nữa…"
Phương Bình lại nghĩ tới một chuyện, đến tận bây giờ bọn họ còn chưa kiểm tra cuối kỳ nữa, không biết có phải là muốn kéo dài thời gian hay không.
"Vậy khi nào em đến?"
Con bé này đã tính hết rồi, muốn đi theo Đàm Chấn Bình, hiển nhiên không ai ngăn cản nổi, Phương Bình cũng không khuyên can nữa.
"Ngày mai sẽ lên đường, Phương Bình, anh nhớ đến đón em nha!"
"Phí lời, anh không ra đón em, em đi lạc rồi làm sao biết tìm đường về nhà!"
Nói chuyện với Phương Viên một hồi, lại nói chuyện với ba mẹ một hồi, vợ chồng Phương Danh Vinh cũng không quá lo lắng.
Con gái đi cùng phó giám đốc Phòng giáo dục, đến Ma Đô còn có con trai ra đón, nếu như vậy còn không yên lòng, vậy thì ngoài kia cũng quá nguy hiểm rồi.
...
Ngày mùng 9 tháng 1.
Dương Thành.
Mọi người dựa vào thân phận của Đàm Chấn Bình, được đưa đón bởi một chiếc xe chuyên dụng. Đàm Chấn Bình chỉ là Phó giám đốc Phòng giáo dục tại một địa phương nhỏ, đương nhiên không được coi trọng như vậy. Nhưng lần này, ông ấy đại diện cho chính quyền thành phố Dương Thành, trên danh nghĩa là đến Ma Đô đàm luận.
Dương Thành tuy không phải là thành phố lớn, nhưng cũng là thành phố cấp huyện, liên hệ với nhà ga một hồi, mới được một chiếc xe đưa đón.
Lúc này, đường sắt cao tốc từ Dương Thành đến Ma Đô vẫn chưa được xây dựng xong, mọi người phải đi xe lửa.
Bên trong một buồng xe lửa.
Phương Viên vừa nhảy nhót, vừa lôi kéo tay bạn mình, cười hì hì nói: "Đợi chúng ta đến Ma Đô, anh tớ sẽ đến đón chúng ta rồi.
Lâu lắm rồi không gặp anh, lần trước anh ấy về cũng là từ dịp quốc khánh.
Anh tớ có vé vào cửa, Tiểu Linh à, cậu yên tâm đi, lần này cho cậu vé vào miễn phí, không lấy tiền!"
Cô bạn gái bị Phương Viên kéo tay cũng không hơn kém Phương Viên nhiều tuổi, nghe vậy, ngoài mặt vui vẻ, nhưng lại không chắc chắn nói: "Thật sự không lấy tiền?"
"Cậu nghĩ Phương Viên tớ là loại người nào vậy!"
Phương Viên không vui, hừ hừ nói: "Hai đứa mình là bạn tốt, cậu còn là hội phó hội Viên Bình, cùng lắm thì lần sau kiếm tiền, chia phần cậu ít lại một chút…"
"Viên Viên!"
Tiểu Linh oán trách một tiếng, sau đó vui vẻ cười, hiển nhiên cũng không để ý chuyện được chia phần nhiều hay ít.
Mấy người bọn Ngô Chí Hào ở một bên đều cười không thở được, Đàm Chấn Bình cũng cười nói: "Viên Viên à, hội Viên Bình gì đó của cháu, hiện nay đến ta cũng biết rồi, cẩn thận, để anh cháu biết sẽ đánh mông cháu đấy!"
"Sẽ không đâu, anh cháu đã biết từ lâu rồi…"
Nói thì nói mạnh miệng như vậy, nhưng Phương Viên vẫn còn hơi chột dạ, Phương Bình cũng không biết chuyện cô bé đã bắt đầu thu hội phí rồi.
Thật không phải cô bé muốn thu đâu, là người khác nhất định muốn đưa!
Hội Viên Bình ban đầu chỉ có mười mấy nữ sinh trường trung học cơ sở Thực Nghiệm, hiện tại đã phát triển đến toàn bộ các trường trung học cơ sở tại Dương Thành rồi!
Phương Viên thật sự đau đầu, cô bé không biết có nên nói với Phương Bình rằng hội viên hội Viên Bình hiện tại đã là 300 người rồi hay không?
"Thôi bỏ đi, vẫn là không nên nói..."
Cô bé vô cùng chột dạ, nhắc nhẹ một tiếng, nếu như để Phương Bình biết cô là chị hai của 300 người, chắc anh mình sẽ đánh chết mình mất!
Mọi người lại cười, Đàm Chấn Bình cũng không trêu chọc cô bé nữa, chuyện nhỏ như đùa, sao có thể xem là chuyện to tát?
Nếu Phương Viên lập hội nhóm, quy tụ 300 võ giả, vậy thì cả Nam Giang đều sẽ quan tâm!
Nhưng mà 300 học sinh trung học...
Võ giả cấp một phái thực chiến, có thể quét sạch bọn họ như cắt dưa leo.
"Chí Hào, sắp thành võ giả rồi chứ?"
Đàm Chấn Bình cũng không quan tâm Phương Viên nữa, mà quay sang hỏi thăm Ngô Chí Hào.
Ngô Chí Hào cười khổ nói: "Dạ vẫn còn sớm lắm ạ, khí huyết hiện tại đạt đến 145 cal, nhưng mà thuốc cần thiết cho quá trình đột phá vẫn chưa đầy đủ. Hơn nữa, Phương Bình kiến nghị tụi con tốt nhất nên nuôi dưỡng khí huyết đến hai lần tôi cốt rồi hãy đột phá. Cho dù không thể hai lần tôi cốt, vậy cũng nên khí huyết càng cao càng tốt.
Để xem học kỳ kế kết thúc, con có thể có may mắn thành võ giả hay không."
---
Tặng:
- 300 mã 11461997 - giảm 10% khi mua ít nhất 10 chương!
Cầu bình luận, thả tim, tặng TLT, đề cử