Chương 271: Hình như gầy đi rồi! (2)
"Anh Chí Hào, anh còn chưa phải là võ giả nữa hả?"
Phương Viên ngạc nhiên hỏi một câu, Ngô Chí Hào cay đắng, con nít nói chuyện không kiêng kỵ, cô bé còn nhỏ, nó hiểu cái gì!
Võ giả, nào có đơn giản như vậy!
Anh em trở thành võ giả, em liền cho rằng, ai vào Võ Đại cũng đều có thể thành võ giả?
Dương Kiến bên cạnh hiếu kỳ nói: "Phương Bình hiện tại chắc là đã tôi luyện xong xương một chi rồi chứ nhỉ?"
"Không biết, nhưng chắc có hy vọng, tài nguyên của Ma Võ nhiều hơn so với chúng ta mà."
"Ngược lại cũng đúng là như vậy, ôi chao, chúng ta còn đang phát sầu vì chuyện khí huyết đạt đến cực hạn đây, thế mà cậu ấy đã tôi luyện xong xương một chi rồi. Chênh lệch càng lúc càng lớn rồi!"
Tất cả mọi người đều đang thổn thức, Đàm Chấn Bình lại có chút suy đoán riêng, Phương Bình thật sự mới tôi luyện xong xương một chi ư?
Thằng nhóc kia, từ hồi tháng 10 trở về, cậu ta nói cậu ta đã đánh chết hai vị võ giả đỉnh cấp một.
Nếu thật sự như vậy, ở Ma Võ cũng là học sinh tài năng xuất chúng, nói không chừng đã sớm tôi luyện xong xương một chi rồi.
Mọi người lại hàn thuyên vài câu, sau lại tán gẫu thêm chuyện thi đấu giao lưu.
"Lần này thi đấu giao lưu toàn quốc, cũng không biết Liên minh Võ Đại có thể thắng hay không, đạo sư tụi con đã nói, nếu thắng, sang năm chúng ta có thể ăn ngon uống say. Nếu thua, vậy thì lại tiếp tục vùi đầu khổ tu cho đàng hoàng.
Chậc, thật sự hy vọng có thể thắng!"
Đàm Chấn Bình quả thật có chút ngạc nhiên, dò hỏi: Nam Giang Võ Đại lần này có người dự thi không?"
"Không biết." Ngô Chí Hào cười khổ lắc đầu: "Thật sự không biết ạ, hiện tại danh sách người dự thi đều là thông tin mật.
Nhưng nghe nói Ma Võ và Kinh Võ hình như đã xác định rồi, trước đó hai trường danh tiếng đều đưa đội ngũ đến những trường khác đánh vài trận giao hữu rồi.
Con nghe đạo sư nói qua, nghe nói, đội ngũ của hai trường lớn đều là võ giả đỉnh cấp một!"
Dương Kiến ngưỡng mộ nói: “Đỉnh cấp một, đúng là có nằm mơ cũng không với tới, tụi mình muốn đạt đến đỉnh cấp một, ít nhất cũng phải chờ đến đại học năm 3, năm 4 chứ?
Dù cho hết học kỳ II đại học năm nhất, bọn họ trở thành võ giả, muốn tôi luyện được 62 đốt xương trở lên, nếu không có đủ tài nguyên, chỉ có thể làm một vài nhiệm vụ kiếm tiền.
Sinh viên tinh anh Ma Võ mất khoảng 3 ngày tôi luyện 1 đốt xương, bọn họ phải mất 10 ngày, thậm chí là dài hơn như vậy!
Chờ hoàn thành tôi luyện xương cốt cũng tốn mất hai năm rồi.
"Đỉnh cấp một…"
Đàm Chấn Bình cũng có chút thổn thức, đã nhiều năm như thế, ông cũng chỉ mới là võ giả đỉnh cấp một mà thôi.
Những người trẻ tuổi này, có người còn nhỏ tuổi hơn con trai ông, nhưng bọn họ đều đã đuổi kịp ông rồi.
Lúc này Phương Bình không có mặt ở đây, cũng không biết tâm tư của ông, nếu không, trong lòng nhất định sẽ phải đả kích thêm vài câu.
Những sinh viên đỉnh cấp một ở Ma Võ cũng không phải là người Đàm Chấn Bình có thể so sánh được.
Không nói đến chiến pháp, chỉ xét riêng khí huyết thôi.
Trong đội ngũ 10 người hiện tại, ngay cả người yếu nhất là Lý Triệu Húc, mặc dù còn chưa đến đỉnh cấp một, nhưng khí huyết của cậu ta đã 250 cal rồi.
Đạt đến đỉnh cấp một, Triệu Tuyết Mai cho dù khí huyết xem như thấp, cũng tầm 280 cal rồi.
Những người khác như Phó Xương Đỉnh cũng tầm khoảng 300 cal khí huyết.
Phương Bình càng không cần phải nói!
Mọi người tâm sự một chút, cũng không chê tẻ nhạt, chờ Phương Viên tỉnh lại sau giấc ngủ gật, xe lửa cũng vào trạm rồi!
...
Trạm xe lửa.
Phó Xương Đỉnh ngáp một cái, tẻ nhạt nói: "Còn chưa tới sao?"
Triệu Tuyết Mai cũng hiếu kỳ hỏi: “Phương Bình, đội ngũ bà con họ hàng gia quyến của cậu hơi bị đông đấy, phải cần ba chiếc xe đến đón.”
“Cái gì mà đội ngũ gia quyến.” Phương Bình không biết nói gì: “Trong nhà căn bản không biết chuyện tớ dự thi. Chỉ có mỗi em gái tớ đến xem náo nhiệt thôi, còn lại đều là bạn học cấp ba cả.”
"Nhà cậu không ai biết?" Phó Xương Đỉnh kinh ngạc nói: "Vậy lỡ như cậu bị người ta đánh chết rồi..."
"Cút!"
“Khụ khụ khụ, ý tớ là, chuyện lớn như vậy, cậu không thông báo cho gia đình sao?”
“Ba mẹ tớ đều là người bình thường, sao có thể dễ dàng tiếp nhận chuyện này như vậy. Nếu họ biết tớ muốn thi đấu, chắc lo lắng sợ hãi cả ngày mất.
Tớ không giống các cậu, gia đình các cậu có cha chú ông bà là võ giả, đã quen những chuyện này…”
Nghe cậu ta nói như thế, Phó Xương Đỉnh bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Này, cậu không nói tớ cũng không nhớ tới, tớ thấy tớ mới là người nghèo, còn ba cậu mới là võ giả cấp 6! Bây giờ nghĩ lại, hình như ông nội tớ mới là võ giả cấp 6, hai đứa mình có phải bị đảo lộn gì đó không vậy?”
Phương Bình cười nhạo nói: "Điều này nói rõ là do cậu ngu thôi, không có nguyên nhân khác."
“Biến đi! Tớ cũng thấy kỳ quái, cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, đừng nói là đi cướp đấy nhé?”
Thằng quỷ Phương Bình này thật sự có tiền, ít nhất cũng chưa từng thấy cậu ta phát sầu vì thiếu thuốc bổ, ngược lại còn bán không ít thuốc.
Phương Bình cũng biết chuyện này dễ khiến người khác nảy sinh nghi ngờ, nhưng ban đầu cậu vô cùng thiếu tiền, cũng không có cách nào. Lúc này nghe vậy, lập tức tỏ ra thần bí nói: “Các cậu đừng nói cho người khác biết, thực ra từ nhỏ tớ đã được một vị Tông sư để ý rồi!
Người ấy nói tớ có cốt cách kinh kỳ, lớn lên nhất định có thể cứu vớt thế giới, cho nên…”
"Thật?"
Phương Bình vừa mới nói như thế, Phó Xương Đỉnh vô cùng thành thật, nhỏ giọng nói: “Thực sự là Đại tông sư cấp 9 ư?”
Trước đó Triệu Tuyết Mai còn hơi không tin, lúc này thấy Phó Xương Đỉnh cũng tin rồi, cô nàng cũng không nhịn được nói: "Dương Thành thật sự có cường giả cấp 9 ẩn cư sao? Có phải Vương Kim Dương cũng là…"
Phương Bình đần thối mặt ra, chuyện quái gì thế này, mình nói vậy mà tụi này cũng tin?
Là mình giả vờ quá giống, hay là do hai cậu quá ngu!?
Cũng không trách bọn họ tin vậy thật, Dương Thành là một địa phương nhỏ, nhưng liên tục xuất hiện hai vị võ giả mạnh mẽ như vậy.
Tuy rằng thực lực Phương Bình còn thấp, nhưng cậu ta xuất thân từ một gia đình bình thường nghèo khó, nhưng lại có thể đứng đầu đám tân sinh viên!
Chỉ cần nhìn vào điểm này, có tông sư xem trọng Phương Bình cũng chẳng có gì lạ.
Cấp 9 chắc là do Phương Bình chém gió, nhưng tông sư cấp 7 cảm thấy Phương Bình là thiên tài có khả năng đào tạo, ngầm bồi dưỡng cậu ta cũng không có gì lạ.
Phương Bình cũng mơ màng không hiểu lời nói dối này làm sao lại tiếp tục bị kéo dài rồi?
Mình chẳng qua cũng chỉ thuận miệng nói thế!
Nhưng thấy thái độ nghiêm túc của 2 người, Phương Bình đành phải cười khan nói: "Không thể nói rõ được, các cậu cứ xem như chưa nghe thấy gì đi."
"Được rồi, vậy bọn tớ cũng không hỏi nữa, chuyện này bọn mình cách xa lắm.”
Việc có mối quan hệ với cường giả cấp tông sư, hai người họ cũng không truy hỏi, chỉ là trong lòng cảm thấy được an ủi hơn nhiều.
Biết ngay mà, Phương Bình làm sao có thể mạnh hơn mình, hoá ra là có cường giả tông sư làm chỗ dựa, ngầm bồi dưỡng, đúng là chúng ta không kém mà!
Ba người tùy tiện trò chuyện về đề tài khác, ánh mắt Phương Bình bỗng nhiên sáng ngời, cười nói: "Đến rồi!"
Phía trước, đoàn người Đàm Chấn Bình cũng bước ra khỏi nhà ga, ánh mắt Phương Viên sắc bén từ xa nhìn thấy anh trai, cách một đoạn xa cũng hưng phấn kêu lên: "Phương Bình, em ở đây!"
Gương mặt già nua của Phương Bình đột nhiên đơ ra, hình như… hình như gầy đi rồi!
…
Trạm xe lửa.
Phó Xương Đỉnh cảm thán: "Phương Bình và em gái thân ghê ha!"
"Đúng thấy, cậu xem cậu ấy đau lòng như vậy, em gái của cậu ấy cũng có gầy lắm đâu?"
…
Tất cả mọi người bên cạnh cảm thán không thôi, cảm động vì tình anh em của Phương Bình và Phương Viên.
Mà Phương Bình vẫn đang nhéo má Phương Viên, liên tục thở dài nói: "Thật sự đã gầy đi mất rồi. Đã bảo em ăn nhiều vào rồi mà, sao em lại chẳng nghe lời vậy chứ!"
"Trước đây, mỗi lần nhéo má, anh nhớ là có thể nhéo ra xa cỡ này này…"
Phương Bình hoa chân múa tay, làm một động tác nhéo má kéo ra xa, hình dung thịt trên gò má có thể kéo ra rất xa.
Sau đó lại bắt Phương Viên làm vật thí nghiệm, nhéo má Phương Viên một hồi, đau lòng nói: "Em xem, hiện tại chỉ có thể kéo ra tới đây thôi!"