Chương 278: Trận đầu (2)
Ngày 11 tháng 1.
Sáng sớm.
Nhà thi đấu Ma Võ.
Mấy người Phương Bình đến sớm, những tuyển thủ dự thi này đều được đặc cách lên lầu hai, ngồi chung với các Tông sư.
Khán giả đã mua vé cũng lục tục bắt đầu vào sân. Vé vào cửa lần này đều là loại vé mua một lần, một tấm vé vào cửa, có thể sử dụng xem thi đấu từ ngày đầu đến ngày cuối.
Võ Đại không hi vọng bán vé vào cửa kiếm tiền, có thể cho phép 5000 người đến xem thi đấu đã là nhiều lắm rồi.
Nếu còn bán vé theo ngày thi đấu, không nói tới chuyện phiền phức, cũng dễ tạo nên hỗn loạn.
Lầu một.
Hai MC Lưu Hoa Vinh cũng đã bước xuống khỏi võ đài, chuyển đến bên một góc để có thể dễ dàng nhìn rõ tình huống trên võ đại tại trung tâm, cũng sẽ không đến mức quấy rầy tuyển thủ thi đấu.
Phương Bình ở lầu hai cũng nhìn thấy bọn Phương Viên, cô bé đưa mắt nhìn quanh tìm tìm, không thấy Phương Bình, cô bé hơi thất vọng.
Đội ngũ Kinh Võ và Liên minh Võ Đại lúc này cũng không ở đây, mà đến hậu trường lầu một.
Bên đối lập với Phương Bình là đám người Ngụy Bân.
Dưới đài còn chưa bắt đầu đánh, lầu hai đã náo nhiệt rồi.
Phương Bình còn tưởng các Tông sư đều là cường giả cao thâm khó dò, trầm mặc ít lời cơ.
Nhưng không lâu sau, Phương Bình biết mình sai rồi.
"Kinh Võ đối đầu Liên minh Võ Đại, ha ha, có kich hay để xem rồi, không biết Kinh Võ có cho Hàn Húc lên võ đài hay không, nếu vừa lên đã thắng vậy thì sau này lão Nguỵ của mấy người cũng đừng ầm ầm ĩ ĩ nói cái gì mà công bằng nữa."
Mở miệng không phải người khác, chính là Hoàng Cảnh của Ma Võ.
Ông ấy vừa dứt lời, Liên minh Võ Đại lập tức có người phản kích: "Vẫn nên tự lo cho mình thì hơn, Ma Võ cũng chỉ có tên tuổi đứng nhì thôi, nhưng thực lực vẫn yếu kém như vậy, nhiều năm như vậy vẫn dậm chân tại chỗ. Lần trước bị Vương Kim Dương của Nam Giang Võ Đại đến đánh bại cả dàn võ giả cấp một, cũng không biết ai mất mặt hơn ai!"
"Khụ khụ..."
Một vài lãnh đạo của Ma Võ đều ho nhẹ một tiếng, lời này đả kích hơi nặng rồi nha.
Lần trước bị đánh bại toàn cấp cũng không phải chỉ một mình Ma Võ.
Nhưng mà Ma Võ mạnh nhất, người mất mặt nhất vẫn là Ma Võ, bọn họ giả vờ như không biết, cũng không tính mất mặt.
Hoàng Cảnh cười nhạt nói: "Đừng luôn lấy trường hợp đặc biệt ra nói. Mở miệng ngậm miệng lại cũng đều nhắc đến Vương Kim Dương. Thằng nhóc kia như thế nào lẽ nào mấy người không biết sao?
Hơn nữa, Ma Võ cũng không phải không có ai có thể thắng cậu ta, chỉ là không cần thiết thôi."
"Ha ha, thua rồi thì nói là không cần thiết, thắng rồi thì bảo đó là chuyện đương nhiên sao?"
Lúc này, bỗng nhiên có người bên Kinh Võ lên tiếng: "Ma Võ là Ma Võ, Kinh Võ là Kinh Võ, Vương Kim Dương ở Kinh Đô cũng đâu chiếm được ưu thế. Vừa nghe nói Trương Tự trở về, thằng nhóc kia đã co giò chạy, coi như nó khôn khéo."
"Kinh Võ lúc nào cũng học được công phu chém gió rồi?"
"Kinh Võ cũng đừng lấy chuyện xưa cũ ra nói nữa, mấy năm gần đây sắp đến thời của Ma Võ rồi. Là la hay là ngựa, lôi ra cưỡi là biết ngay."
"..."
Mấy vị Tông sư này vẫn chưa hề xuất hiện trường hợp người này bênh vực người kia, hầu như đều đấu võ mồm vì cá nhân, mỗi người thể hiện thế lực của mình, thường thường là câu trước hai ông nói tôi, câu sau đã thành tôi nói hai ông.
Mấy người nhỏ bé như Phương Bình đây ai nấy cũng hóng chuyện, nghe say sưa ngon lành, thiếu chút nữa cũng quên luôn ở dưới võ đài sắp thi đấu.
Cũng may, trọng tài hô một tiếng, chấm dứt cuộc đấu võ mồm của mọi người.
Dưới đài, luận võ chính thức bắt đầu rồi!
Trên màn ảnh lớn đang trình chiếu trình tự xuất chiến của hai đội.
Kinh Võ: Hàn Húc, Lý Nhiên, Trương Chấn Quang...
Liên minh Võ Đại: Tôn Minh Vũ, Bạch Ẩn... Trần Gia Thanh.
Cả hai bên ngay trận thứ nhất đều cho đội trưởng xuất chiến, hiển nhiên, mọi người đều hy vọng trận đầu có thể trót lọt.
Bây giờ mọi người còn chưa hiểu thực lực cụ thể của đối phương, trận đầu thất bại cũng dễ bị đả kích tinh thần, đương nhiên nên để người mạnh nhất xuất chiến.
Đội trưởng Liên minh Võ Đại đội trưởng đánh trận đầu tiên, để võ giả cấp hai Trần Gia Thanh đánh trận cuối, có lẽ cũng muốn phòng ngừa việc thật sự bị một người đánh thắng liên tiếp 5 trận, mất mặt chết.
Mấy người Phương Bình vội vàng tập trung sự chú ý xuống võ đài, cũng không còn nghe mấy vị Tông sư đấu võ mồm nữa.
Trên võ đài, Hàn Húc ra trận đầu tiên.
Trong tay Hàn Húc nhấc một cây trường thương, Phương Bình theo bản năng nhìn về phía Phó Xương Đỉnh.
Đường Tùng Đình nhỏ giọng cười nhạo nói: "Có người nào đó đúng là cái bóng bị Hàn Húc đè ép ba năm…"
"Câm miệng!"
Sắc mặt Phó Xương Đỉnh không tốt, hừ nhẹ nói: "Người dùng thương nhiều, vũ khí cũng chỉ có mấy loại đó thôi!"
Mấy người Phương Bình liếc mắt nhìn nhau, cũng không lên tiếng đả kích cậu ta.
Nhưng như Đường Tùng Đình nói, bị chèn ép quá lâu, Phó Xương Đỉnh theo bản năng mô phỏng theo đối phương.
Không lâu sau, Tôn Minh Vũ cũng bước lên võ đài.
Tôn Minh Vũ sử dụng một cây búa to cán dài, điều này khiến Phương Bình hơi kinh ngạc, ban đầu cậu cũng định dùng cái này, nhìn giống Tam Bản Phủ của lão Trình trên tivi.
Nhưng sau đó Lý lão đầu đề cử cậu dùng đao, cậu cũng không cưỡng cầu.
Không nghĩ tới Tôn Minh Vũ lại dùng loại búa to cán dài đó.
...
Trên võ đài.
Hàn Húc cẩn thận tỉ mỉ, cực kỳ nghiêm túc hành lễ nói: "Kinh Đô Võ Đại, Hàn Húc!"
"Liên minh Võ Đại, Tôn Minh Vũ!"
Lúc này, có trọng tài ở đây. Phương Bình thực ra lại biết vị trọng tài này, là đạo sư của Ma Võ, võ giả cấp 5.
Dưới khán đài, khán giả cũng đều trung tinh thần, xem trận đấu.
"Bắt đầu!"
Trọng tài không nhiều lời, hai tuyển thủ vừa kết thúc hành lễ, ông ấy lập tức hét cao một tiếng, trận đấu bắt đầu!
Hai người hầu như là đồng thời động thủ!
Hai tay Tôn Minh Vũ chớp mắt thô to, cây búa to cán dài trong tay đánh xuống như tia chớp!
Mà cách Hàn Húc ứng phó không phải ra thương chống lại, mà là… Lăng Không nhảy lên!
Nhảy lên một cái, trực tiếp nhảy lên cao hai, ba mét!
Những người đang ngồi trên lầu hai như Phương Bình hầu như có thể nhìn thẳng Hàn Húc.
Hàn Húc nhảy vào không trung, lăng không đạp vài bước, phóng qua tầm đánh của cây búa, lúc này mới nhanh như sét đâm thương xuống!
"Trò mèo!"
Tôn Minh Vũ giận dữ gầm lên một tiếng, cây búa vốn đang trên đà bổ xuống đột nhiên bị rút về!
Tầm mắt mọi người không kịp rời khỏi Hàn Húc trên không trung, đã thấy cơ thể của người khổng lồ Tôn Minh Vũ cực kỳ linh hoạt, vặn người né khỏi mũi thương.
Sau một khắc, cây búa vừa được Tôn Minh Vũ rút về đã biến chiêu chém ngược lên người Hàn Húc đang rơi xuống!
Hàn Húc không chút hoang mang, mũi thương chuyển hướng, chớp mắt điểm trúng lưỡi búa, mượn lực nhảy về trước một cái!
Nhảy một cái, Hàn Húc đang ở đối diện Tôn Minh Vũ lập tức xuất hiện ở sau lưng Tôn Minh Vũ.
Tôn Minh Vũ nhanh chóng xoay người, biến chiêu từ bổ thành quét, quét ra phía sau!
"Cẩn thận!"
Lúc này, có người không nhịn được cao giọng la lên!
Tôn Minh Vũ còn không ý thức được vừa mới xảy ra chuyện gì. Hàn Húc vừa mới ở sau lưng, lại quỷ mị di chuyển, lại lần nữa xuất hiện trước mặt Tôn Minh Vũ!
Mà trong lúc Tôn Minh Vũ xoay người quét búa qua bên hông, cả người cũng theo quán tính xoay của búa lớn.
Ngay lúc người bình thường hầu như còn chưa hoàn hồn, Hàn Húc ngoại trừ một chiêu đâm thương từ đầu đến giờ vẫn chưa có thêm chiêu gì, bỗng dưng lại bắt đầu động thương, thế thương như tia chớp đâm qua!
"Phập!"
Trường thương trên không trung để lại một chuỗi tàn ảnh, chớp mắt đâm vào bên hông Tôn Minh Vũ!
"Phụt phụt..."
Thương đâm vào da thịt, Hàn Húc lập tức rút trường thương về, eo của Tôn Minh Vũ lập tức bắn máu tung tóe, dòng máu đỏ thắm!
"Nhanh thật!"
Đám sinh viên Phương Bình vội vàng đứng lên, đến cạnh lan can.
Không ai ngăn cản!
Sắc mặt Phương Bình hơi trầm, Hàn Húc quá nhanh!
Lúc cậu ta rơi xuống sau lưng Tôn Minh Vũ, Tôn Minh Vũ xoay người chém, đều chỉ là chuyện trong nháy mắt!
Nhưng trong nháy mắt này, Hàn Húc đã xoay người qua một bên, đồng thời lại nhanh chóng đâm một thương ra, chờ đến khi cậu ta rút thương ra, Tôn Minh Vũ mới hoàn thành động tác xoay người chém ra một chiêu!