Chương 282: Sao có thể không đánh! (2)
Trận đấu thứ bảy, lúc này mọi người phát hiện, chiến thuật của Kinh Võ đã thay đổi rồi.
Câu giờ!
Tuyển thủ thứ tư của Kinh Võ lên đài. Vị này rèn luyện xương chi dưới, thung công cũng đạt cảnh giới Thực Trạm, tu luyện bộ pháp.
Đối phương cũng không đối cứng với Trần Gia Thanh, cũng không tiếp cận, chỉ là chạy xung quanh võ đài.
Dưới đài có không ít người kích động đến mức muốn chửi thề.
6 trận đấu trước đều đánh cực kỳ mãnh liệt, nhiệt huyết sôi trào, dù cho là Trương Chấn Quang trước đó đánh nhẹ nhàng vô lực, nhưng sau đó cũng đánh hay khiến người xem nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng người thứ tư của Kinh Võ từ đầu đến cuối hầu như không hề tiếp xúc với Trần Gia Thanh.
Lúc này, chỉ xem ai trong hai người chịu không nổi trước. Hoặc là khí huyết tiêu hao không còn gì, hoặc là xảy ra sai lầm sẽ bị đối phương nắm cơ hội trừng phạt một đòn sấm sét.
Tuyển thủ Kinh Võ chạy vòng vòng, Trần Gia Thanh đương nhiên cũng không thể thờ ơ không làm gì, cũng di chuyển, nhìn kỹ đối phương, phòng ngừa mình bị tập kích.
Hai người dây dưa hơn 10 phút, đây cũng là trận đấu lâu nhất của cặp đấu này.
Mãi cho đến khi không ít người đều ngáp, Trần Gia Thanh đột nhiên bạo phát, chịu đựng một quyền của đối phương, để đánh đối phương rơi xuống đài.
...
"Đây là muốn lội ngược dòng à?"
Phó Xương Đỉnh quẹt mũi nói: "Kinh Võ chỉ còn lại người cuối cùng, tuy rằng Trần Gia Thanh đã tiêu hao không ít khí huyết, nhưng không phải không có sức đánh thêm một trận.
Hàn Húc, Lý Nhiên cũng xuống đài rồi, bây giờ, Kinh Võ phiền to."
Phương Bình hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm người cuối cùng lên đài, nói: "Nếu như cậu là Kinh Võ, cậu sẽ không để người mạnh đánh trận cuối sao?"
Liên minh Võ Đại chọn Tôn Minh Vũ đánh trận đầu, Trần Gia Thanh đánh cuối.
Ma Võ chọn Phương Bình đánh trận đầu, Triệu Lỗi đánh trận cuối.
Người cuối cùng, thực lực đều sẽ không yếu, nếu không rất dễ bị người khác đánh bại.
Người cuối cùng của Kinh Võ lẽ nào lại là người yếu nhất?
Người cuối cùng của Kinh Võ - Phương Văn Tường!
Phương Bình nhớ trước đó Lưu Hoa Vinh đã giới thiệu sơ lược, người này không quá nổi bật.
Xếp thứ bảy trên toàn tỉnh Đông Hồ.
Ba tỉnh Đông Lâm, Đông Hồ, Đông Ngô đều ở phía đông Hoa Quốc, cũng được coi là khu vực kinh tế phát đạt, có thể thi đạt vị trí thứ bảy toàn tỉnh, ít nhất cũng tương đương với top ba tại Nam Giang rồi.
Nhưng mà lần này tham gia thi đấu, thủ khoa như mưa, một người ở vị trí thứ bảy, đúng là không gây được sự chú ý.
Phương Văn Tường cũng không hề dùng binh khí dài, mà mang một đôi bao tay phủ kín tay.
Phương Bình nhìn chết mê chết mệt, có thể bao trùm toàn bộ tay, có thể xem là một loại vũ khí có tính phòng ngự rồi.
Ma Võ lại không cho cậu mượn khôi giáp toàn thân!
Dưới sự đố kị và ước ao của Phương Bình, Phương Văn Tường đã nhanh chóng giao thủ với Trần Gia Thanh rồi.
Chiêu đao boomerang của Trần Gia Thanh có sức uy hiếp với người khác, nhưng Phương Văn Tường lại không thèm để ý, mặc kệ tấn công chính diện hay là tấn công sau lưng, Phương Văn Tường đều có thể nhanh chóng vung tay đón đỡ.
Ngô Câu chạm vào bao tay, ma sát tạo thành từng đốm lửa, nhưng không cách nào đánh được Phương Văn Tường.
Trần Gia Thanh vốn chiến đấu liên tục với hai người, khí huyết không đủ, chưa kịp thay đổi chiến thuật, Phương Văn Tường bỗng nhiên quát lớn!
Mọi người chỉ thấy song quyền như Giao Long giương móng vuốt, mãnh liệt như hổ, song quyền nện lên Ngô Câu của Trần Gia Thanh, phát ra tiếng ầm ầm!
Trần Gia Thanh rõ ràng không địch lại, liên tiếp lui về phía sau.
Nhưng tốc độ của Phương Văn Tường cũng cực nhanh, không để ý đến công kích của Ngô Câu, trực tiếp tiếp cận sát người để đánh!
"Đông Hồ Phương gia Hám Thiên quyền!"
Lưu Hoa Vinh nhận ra chiêu thức của Phương Văn Tường, sau đó thở dài nói: "Song quyền bạo phát ra khí huyết gần 50 cal, đây là vị tuyển thủ có tiến độ chiến pháp thâm sâu nhất tính đến hiện tại!"
Một chiêu của Phương Văn Tường, bạo phát ở mức khí huyết cao đến 50 cal!"
Trần Gia Thanh liên tục bị đánh lui về sau, sắc mặt cũng ngày càng trắng xám. Đến khi bị quyền đánh bốn lần, Trần Gia Thanh đột nhiên ói ra một ngụm máu tươi, ngã quỵ trên mặt đất. Mắt thấy một quyền cuối cùng của Phương Văn Tường hướng thẳng vào đầu mình, nhưng Trần Gia Thanh vẫn cắn răng, không nhận thua.
Trên lầu, cuối cùng có Tông sư thở dài nói: "Nhận thua!"
Trọng tài chớp mắt ra tay, một tay chặn lại nắm đấm của Phương Văn Tường.
"Kinh Võ thắng!"
Trọng tài lớn tiếng tuyên bố kết quả!
Mà Trần Gia Thanh vẫn quỳ xuống đất, máu trong miệng vẫn đang nhỏ xuống, gương mặt vô cùng bi ai.
Trận chiến đầu tiên, Liên minh Võ Đại thảm bại!
Mặc dù đánh được đến người cuối cùng của Kinh Võ, nhưng cả 5 thành viên đội chủ lực, mỗi người đều bị trọng thương, lúc này, nội phủ cũng bị thương không nhẹ.
Thực lực của các thành viên Liên minh Võ Đại không yếu, nhưng gặp phải Kinh Võ, đối phương càng mạnh hơn, nên toàn đội Liên minh Võ Đại mới bị thương.
...
"Liên minh Võ Đại thất bại, ngày mai, thành viên còn có thể xuất chiến của đội chủ lực chỉ còn Trần Gia Thanh và Bạch Ẩn."
Triệu Tuyết Mai than nhẹ một tiếng, 5 thành viên chủ lực, có đến 3 người ngày mai không thể xuất chiến.
Ngày mai lại thua, vậy sau đó chưa chắc có cơ hội lên đài nữa rồi.
Dựa theo chế độ thi đấu, đội Phương Bình nếu thắng Liên minh Bát Giáo, vậy thì cùng đối chiến với Kinh Võ, nếu như thắng Kinh Võ, mà Liên minh Võ Đại lại thua Liên minh Bát Giáo, vậy thì khả năng hai bên không có cơ hội chạm mặt.
Nếu Ma Võ lại thua Kinh Võ, vậy hai bên còn có cơ hội đối chiến.
Có thể có trận thứ ba hay không, chủ yếu xem ngày mai Liên minh Võ Đại thắng bại thế nào.
Nếu bọn họ thắng, vậy thì còn cơ hội trở mình, thua rồi, vậy kết quả tốt nhất cũng chỉ là dừng lại ở hạng ba. Tiền đề là phải đánh bại được đội thua còn lại trong cặp đấu hai đội thua.
Phương Bình cũng không quan tâm nhiều thứ như vậy, quay đầu nói: "Đi thôi, buổi chiều đến chúng ta rồi."
Cậu vừa chuẩn bị rời đi, Đường Phong bỗng nhiên từ đâu xuất hiện, nói: "Đạo sư của em lại ra ngoài rồi, nhưng cô ấy biết người của Đông Hồ Phương gia đã đến, bảo tôi chuyển lời cho em. Nếu lần này em không đánh bại được người của Đông Hồ Phương gia, cô ấy sẽ đánh em!"
"Em..."
Phương Bình kém chút tức ói máu, sao chuyện gì cũng đè đầu mình!
Bắt mình đánh bại Hàn Húc, bắt mình buổi chiều thắng 5 trận, bắt mình đánh bại Phương Văn Tường của Đông Hồ Phương gia...
Chuyện tốt không có, toàn chuyện gì đâu không à!
Đường Phong cười ha hả nói: "Đừng gấp, đạo sư của em và người của Phương gia có thù oán nhiều năm, nếu như em giúp cô ấy xả giận, đến lúc đó đương nhiên sẽ có lợi ích cho em."
"Phương Văn Tường sao?"
Phương Bình nói thầm một tiếng, thực lực đối phương rất mạnh, không hề yếu hơn Hàn Húc.
Ít nhất, mức độ bạo phát khí huyết của Hám Thiên Quyền đều ở mức 50 cal, sắp đạt đến mức độ đòn sát thủ rồi.
Những học sinh mới này, vì tôi cốt, thực ra tu luyện chiến pháp cũng không quá sâu, dù sao thì tuổi còn trẻ, thời gian lại quá ngắn.
Có thể đạt đến mức ra đòn sát thủ, đã cực kỳ không dễ dàng.
Ít nhất những thành viên chủ lực của Liên minh Võ Đại và Kinh Võ ở cặp đấu đầu tiên này cũng không để lộ chiến pháp tu luyện đến mức ra đòn sát thủ.
Nhưng trên căn bản đều nắm giữ cách sử dụng chiến pháp, bạo phát khí huyết thấp nhất cũng khoảng 30 cal.
"Tính sau đi, bây còn cũng còn sớm."
Ma Võ và Kinh Võ muốn gặp mặt nhau, trước hết phải thắng trận chiều nay đã, ngày mai để Liên minh Võ Đạo đấu với Liên minh Bát Giáo, ngày kia mới đến lượt bọn họ đấu với Kinh Võ.
Đường Phong cũng không nói gì nữa, cuối cùng nói: "Buổi chiều cẩn thận một chút, đừng để bị lật thuyền."
"Dạ biết."
"..."
Đội Phương Bình vừa mới rời đi, khán giả dưới đài cũng bắt đầu giải tán.
Mà lúc này, đoàn người huyên náo ban đầu không còn nhiệt tình nữa, không ít người đều trầm mặc.
Buổi sáng tổng cộng đánh tám trận, không có người chết.
Nhưng mà 10 vị tuyển thủ lên đài, trừ Phương Văn Tường là người cuối cùng lên võ đài, không ai không bị thương, có ba, bốn người bị trọng thương. Trận đấu khốc liệt hơn bọn họ tưởng tượng nhiều.
Đây chỉ mới là vòng đấu đầu tiên, sau đó thì sao?
Trận buổi chiều có khi nào cũng đánh giống như trận buổi sáng hay không?
Đến khi tranh cướp hạng nhất, liệu sẽ thảm hơn, khốc liệt hơn?
Mọi người không biết, cũng không thể nào hiểu được, vì sao những học sinh này lại không màng sống chết, tử chiến không lùi!
5 thành viên chủ lực của Liên minh Võ Đại, trừ phi đánh đến mức vô lực, nếu không, không ai nhận thua trong khi còn lực, dù biết rõ không địch lại.