Chương 283: Sao có thể không đánh! (3)
Bước ra khỏi nhà thi đấu, Phương Bình nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Còn chưa kịp nói gì, chợt nghe phía sau có người vừa khóc vừa gọi:"Anh hai!"
Dứt lời, Phương Viên liền nhào vào lòng Phương Bình, nức nở nói: “Buổi chiều có thể không đánh được không anh? Anh à, chúng ta không đánh…”
Phương Bình nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô bé, cười nói: "Nghĩ gì thế? Anh là đội trưởng đấy..."
"Anh ơi, chúng ta đừng đánh nữa! Bọn họ... Bọn họ thật là máu lạnh..."
Gương mặt Phương Viên vẫn còn vương chút sợ hãi và nước mắt. Tám trận đấu buổi sáng thực sự đã khiến cô bé kinh sợ rồi.
Trước đó còn nghĩ võ giả giống như siêu sao vậy, chói lọi, phóng khoáng, ngông nghênh.
Anh hai trong ấn tượng của cô là người cợt nhả thiếu đứng đắn, chuyên gia lừa lấy tiền tiêu vặt của cô, lại cực thích nhéo má cô bé.
Chứ không phải là võ giả vừa lên đài đã đọ sinh tử là chính, đánh thắng là phụ như mấy võ giả sáng nay!
"Bé ngốc à... Đây mới thực sự là võ giả... Sao có thể không đánh..."
Phương Bình nhẹ giọng nói mê, đi đến bước này, nếu cậu không đánh, sau này cũng đừng hòng sống được trong giới võ giả.
Ma Võ sẽ không cho phép, Bộ Giáo Dục cũng sẽ không cho phép!
Thậm chí nói lớn một chút, chính phủ cũng sẽ không cho phép!
Võ giả Hoa Quốc, có thể khiếp chiến, nhưng tuyệt đối không thể khiếp chiến tại thi đấu công khai toàn quốc lần thứ nhất này!
Đây là cuộc thi đấu công khai toàn quốc lần thứ nhất, Phương Bình là đội trưởng, giữa đường khiếp chiến, điều này sẽ không chỉ ảnh hưởng đến một trường học, mà còn ảnh hưởng đến cảm nhận của mọi người đối với võ giả.
“Không sao đâu, không sao thật đấy, anh hai rất mạnh, mấy người đánh buổi sáng đều yếu, nên mới phải đánh như vậy.
Buổi chiều, em xem anh hai làm sao đánh cho bọn họ nằm hết, yên tâm đi..."
Động viên em gái vài câu, Phương Bình nhìn thấy mấy người Ngô Chí Hào.
Sắc mặt mấy người này cũng cực kỳ phức tạp, nhìn Phương Bình muốn nói lại thôi.
Ngày hôm qua bọn họ ước ao, ganh tỵ với Phương Bình có tương lai rộng mở, nhưng hôm nay thì không.
Mấy trận đấu sáng nay đã khiến bọn họ rõ ràng, những thiên tài ngày hôm qua đứng trên đài giới thiệu kia, rốt cuộc đã phải trả giá bao nhiêu.
“Các cậu đều lo chuyện của các đi, không sao đâu, buổi trưa tớ không đi ăn chung với mọi người được, bọn tớ phải bàn bạc chiến thuật một chút.
Em gái tớ..."
"Anh!" Phương Viên đỏ mắt, kéo quần áo của cậu, không muốn buông ra.
"Được rồi, khóc sướt mướt làm gì, anh hai em đánh hết cấp một không có đối thủ, cũng không phải chưa từng đánh cấp hai, căn bản không sao cả. Em khóc thế này, nếu như anh xảy ra chuyện gì…"
Phương Viên lập tức ngừng khóc, không biết nên làm thế nào cho phải.
"Đi đi, buổi chiều em ngủ một giấc ngon lành đi, đừng đến xem. Anh sẽ bảo người quay lại video cho em xem, lúc đó, em sẽ biết anh hai uy phong cỡ nào…"
Lại trêu ghẹo vài câu, Phương Bình giao Phương Viên cho mấy người Ngô Chí Hào, rồi cùng đi với mấy người Phó Xương Đỉnh.
…
Hai giờ chiều.
Nhà thi đấu Ma Võ.
Buổi sáng còn cần người đến duy trì trật tự, lúc này, khán giả cũng tự giác hơn rất nhiều, yên lặng đi đến vị trí ghế ngồi của mình, lục tục bước vào chỗ.
Tuyển thủ hai bên còn chưa ra trận, Lưu Hoa Vinh đã mở miệng nói: "Trận đấu buổi sáng kết thúc, tôi có theo dõi phản ứng của cư dân mạng trên internet, không ít người cảm thấy, lần thi đấu giao lưu này quá mức tàn khốc...
Trên internet có rất nhiều bình luận, nói có học sinh đánh quá hung tàn, có học sinh quá mức ngu xuẩn...
Vì sao phải đánh như thế?
Biết mình đánh không lại, vì sao không nhận thua, không đầu hàng?"
Lưu Hoa Vinh bỗng nhiên ngữ khí có chút kích động nói: "Đó là bởi vì, chỉ có võ giả chết trận, không có võ giả đầu hàng!
Các vị, xin hãy nhớ kỹ câu nói này của tôi!
Có một số việc, các bạn hiện tại không rõ, không có nghĩa là vĩnh viễn không rõ!
Luôn có một ít người đang âm thầm trả giá vì các bạn, bọn họ có thể chết trận, có thể bị đánh bại, nhưng, chắc chắn sẽ không đầu hàng!
Lần này chỉ là thi đấu giao lưu, không sai, cũng không ai cản không cho các bạn học sinh nhận thua, nhưng đánh chưa đến thời khắc cuối cùng, đầu hàng chính là một loại sỉ nhục!"
Trần Tuyết Diễm nhàn nhạt bổ sung: "Thực lực có thể không đủ mạnh, thế nhưng xương phải cứng!
Võ Đại là một đại diện, đại diện cho tất cả các võ giả."
...
Theo lời nói của hai người, trận đấu buổi chiều cũng chính thức đến giờ bắt đầu.
"Tiếp sau đây, chúng ta cùng xem đội hình xuất chiến của Ma Võ và Liên minh Bát Giáo."
"Ma Võ: Phương Bình, Phó Xương Đỉnh, Dương Tiểu Mạn, Triệu Tuyết Mai, Triệu Lỗi.
Ma Võ cũng lựa chọn cho đội trưởng đánh trận đầu, liệu Liên minh Bát Giáo cũng sẽ cho đội trưởng đánh trận đầu chăng?
Buổi sáng hôm nay, chúng ta đã chứng kiến một cuộc chiến đặc sắc tuyệt vời giữa hai đội trưởng, trận đấu buổi chiều liệu có thể càng đặc sắc hơn được hay chăng?
Sau đây, chúng ta cùng nhìn đội hình xuất chiến của Liên minh Bát Giáo.
Liên minh Bát Giáo: Trương Nghiễm Lâm, Trần Hoành Vĩ, Ngụy Bân, Trương Cảnh Đống, Thái Khánh Hải.
Liên minh Bát Giáo không để cho đội trưởng đánh trận đầu, mà để Trương Nghiễm Lâm đến từ đại học khoa học Hoa Nam, đội trưởng Ngụy Bân xếp thứ ba, tương tự, để cho Thái Khánh Hải của Hoa Quốc Võ Đại đánh trận cuối cùng, đây là chiến lược của Liên minh Bát giáo sao?
Phải chăng là chịu ảnh hưởng của trận chiến buổi sáng, sợ đội trưởng thất bại sẽ khiến khí thế của những người sau bị ảnh hưởng?
Lưu Hoa Vinh lại suy đoán một chút, sau đó lớn tiếng cười nói: "Vậy bây giờ, xin mời tuyển thủ hai bên lên đài!"
…
Hậu trường, Phương Bình mặc quần áo luyện công màu đen, trong tay cầm thanh Phượng Chuỷ Đao đã được lắp ráp sẵn.
Hít sâu một hơi, Phương Bình cất bước về phía trước.
"Cố lên!"
"Đừng nương tay!"
"Thắng năm trận liền nhé!"
Mọi người lập tức khuyến khích không ngừng, Đường Phong và mấy vị đạo sư khác lúc này cũng ở bên cạnh, nhưng không hề lên tiếng.
...
Võ đài.
Phương Bình nhấc theo trường đao, nhảy lên.
Dưới đài, Phương Viên không hề nghe lời Phương Bình, không ngủ trưa, lúc này, lòng bàn tay cô đều là mồ hôi, đang nắm chặt cánh tay của Tiểu Linh bên cạnh.
Lúc Phương Bình lên đài, đồng thời, một bên khác, Trương Nghiễm Lâm cũng cầm theo trường côn hợp kim bước lên đài.
"Ma Đô Võ Đại, Phương Bình!"
"Liên minh Bát Giáo, Trương Nghiễm Lâm!"
Sắc mặt Trương Nghiễm Lâm quá nặng nề, đại học khoa học Hoa Nam trước đó đã đánh một cuộc so tài hữu nghị với Ma Võ, cậu cũng đã từng giao thủ với người trong đội Ma Võ.
Lúc đó, Ma Võ hầu như chỉ phái thành viên dự bị lên đài, thành viên chủ lực chỉ có một mình Triệu Tuyết Mai.
Nhưng lần đó, Triệu Tuyết Mai cũng đánh vô cùng hung hãn. Đến bây giờ, Trương Nghiễm Lâm cũng chưa từng quên, ngày hôm đó, Triệu Tuyết Mai kém chút đã đá thủng yết hầu của người kia.
Triệu Tuyết Mai đánh như thế, Phương Bình thì sao?
Phương Bình lại là Ma Võ đội trưởng!
Liên minh Bát Giáo cũng đoán được bọn họ sẽ để đội trưởng đánh trận đầu nên lúc này mới thay đổi trình tự xuất chiến.
Trương Nghiễm Lâm đánh trận đầu, mục đích chủ yếu không phải đánh thắng Phương Bình, mà là tiêu hao khí huyết của Phương Bình.
Mục tiêu của Trần Hoành Vĩ là có thể chiến thắng thì chiến thắng, không thắng được thì kéo dài đến lúc Phương Bình không thể đánh tiếp, để Ngụy Bân ra trận, kéo lại ưu thế về người cho đội.
"Bắt đầu!"
Trọng tài hô lên một tiếng, Trương Nghiễm Lâm chớp mắt lùi về sau… Phương Bình cũng không tấn công, mà đứng tại chỗ chưa động thủ.
Nhìn hai người này, mọi người hơi bị ngạc nhiên.
Phương Bình cũng không chút hoang mang, Phượng Chuỷ Đao cũng không được cầm thẳng, mà đầu đao lê lết dưới sàn võ đài, chậm rãi đi đến đối phương.
"Lần trước ở đại học khoa học Hoa Nam, tôi thấy có một bạn súc thế rồi mới tấn công (1), hiệu quả cũng không tệ.
Lần này, tôi muốn mượn cậu thử một chút, cậu không ngại chứ?"
Sắc mặt Trương Nghiễm Lâm nặng nề, nhưng không hề đáp lời, cũng không lui lại tránh, Phương Bình lại muốn dùng súc thế để đánh, cậu chắc chắn không thể tránh, mà phải chủ động khiến Phương Bình mất đi cơ hội súc thế!
Phương Bình còn chưa đi tới, trường côn của Trương Nghiễm Lâm gào thét đánh tới, đánh thẳng vào yết hầu của Phương Bình!
Phương Bình vẫn chưa xuất đao, đi vòng một vòng, tránh khỏi sự công kích của đối phương.
---
(1) Súc thế rồi mới tấn công: Giữ sức, quan sát, luôn trong tư thế chuẩn bị tấn công. Còn có thể hiểu là gồng sẵn chiêu, có thể bộc phát bất cứ lúc nào.