Chương 288: Võ giả nên như vậy!
Liên minh Bát Giáo bị Ma Võ đánh bại.
Kết quả như vậy cũng là do đội trưởng Phương Bình của đội Ma Võ chủ động bước xuống đài, nếu không thì mất mặt chết.
Điều này khiến vị thế của Liên minh Bát Giáo bị hạ thấp không ít bậc.
Đồng thời, trên internet cũng công bố trận chiến tiếp theo.
Ngày 12 tháng 1, Liên minh Võ Đại vs Liên minh Bát Giáo!
Ngày 13 tháng 1, Kinh Đô Võ Đại vs Ma Đô Võ Đại!
Trận chiến ngày 12, người ngoài dự đoán, khả năng đều sẽ do đội dự bị giao thủ với nhau, bởi vì thành viên đội chủ lực hầu như bị đánh cho tàn phế rồi.
Người ngoài thật sự cảm thấy hứng thú vẫn là cuộc chiến giữa hai trường danh tiếng nhất nước. Phương Bình thể hiện thật ưu tú, nhưng Kinh Võ cũng không kém.
Đối phương dù sao cũng thắng 2 vị võ giả cấp hai của Liên minh Võ Đại. Bọn họ tuy rằng thắng gian nan một chút, nhưng không có nghĩa là bọn họ yếu, chỉ là thực lực của Liên minh Võ Đại rất mạnh, khiến đối phương không thể không đánh tới cùng.
Nhất thời, thi đấu giao lưu lại lần nữa là chủ đề trung tâm của mọi dư luận.
Còn về việc tin tức nào đó nói liệu thi đấu giao lưu có máu tanh quá hay không, thanh niên thời nay đều cảm thấy không quan trọng, chẳng có gì to tát!
Đây mới là võ giả!
Ai mà không có mộng võ hiệp?
Thoải mái, ân oán cừu hận, giương cung cưỡi ngựa, không chảy chút máu còn có thể gọi là võ giả sao?
Ngược lại, không ít người lại cảm thấy hả hê!
Họ đã từng xem rất nhiều võ giả minh tinh khoa chân múa tay, đã thấy rất nhiều võ giả chính khách nói lời huyên thuyên, đã thấy nhiều võ giả kinh doanh hiền hòa, dần dần phát tài...
Lúc này, nhìn thấy sinh viên Võ Đại phân thắng bại, đọ sinh tử, đây mới là võ giả trong tưởng tượng của bọn họ!
...
Ma Võ.
Phương Viên càng cười mặt càng tròn, ôm lấy cánh tay Phương Bình nói: "Anh, anh thật lợi hại!"
"Đương nhiên, anh đã nói rồi mà, đánh bọn họ là việc nhỏ như con thỏ. Nếu không phải giữ chút thể diện cho bọn họ, anh đây đánh luôn năm trận cũng được!"
"Anh, vậy ngày mốt anh có thể tiếp tục không bị thương mà vẫn thắng được bọn họ hay không?"
"Ngày kia anh đánh trận cuối cùng, anh lên đài cuối cùng." Phương Bình nở nụ cười một tiếng, lại nói: "Được rồi, yên tâm đi, ngày hôm nay cũng chưa phải là toàn bộ thực lực của anh đâu.
Ngày kia, nếu như Kinh Võ còn nghĩ anh chỉ có thực lực bấy nhiêu thôi mà đối phó anh, em xem anh sẽ một đao chém chết mấy người đó!"
Phương Bình nói chuyện giống như đang kể chuyện cười vậy, mấy người Ngô Chí Hào cũng không tưởng thật.
Đương nhiên, e là lúc này, Phương Bình trong lòng bọn họ chắc là lợi hại không biên giới rồi.
Ngô Chí Hào thở dài nói: "Biết cậu lợi hại, không ngờ cậu lại quá lợi hại, bọn tớ chẳng ai chuẩn bị, hại bọn tớ trước đó còn lo lắng cho cậu như vậy."
Buổi chiều, bọn họ thực sự có chút lo lắng cho Phương, nhưng nguyên buổi chiều lại chỉ ngồi nhìn Phương Bình ngược đãi người khác.
Phương Bình tự tin thì tự tin, nhưng vẫn lắc đầu nói: "Đều là võ giả cấp một mà thôi, dù cho có hai người cấp hai, cũng chỉ là sơ kỳ, đây chỉ mới là tầng thấp nhất của võ đạo.
Vô địch cấp một cấp hai thì làm sao?
Cấp ba thì sao?
Cấp ba không có địch thủ, vậy cấp bốn thì sao?
Con đường võ đạo quá dài, các cậu cảm thấy tớ lợi hại, nhưng tớ thật sự không cảm thấy tớ mạnh được bao nhiêu, lúc này, tùy tiện bất cứ một võ giả cấp ba nào cũng có thể chiến thắng tớ.
Đương nhiên, võ giả chỉ có khí huyết, tớ có thể thử nghiệm chém chết người đó…"
Đàm Chấn Bình ở bên cạnh lần thứ hai cảm thấy cuộc đời thật bi ai!
Phương Bình nhìn không lọt mắt võ giả khí huyết cấp một, cấp hai, nó muốn chém cũng là muốn chém võ giả khí huyết cấp ba, đây có nghĩa là gì?
Lão Đàm không lên tiếng, Phương Bình tiếp tục nói: "Huống hồ, so với việc ngưỡng mộ tớ, lấy tớ làm mục tiêu, người Dương Thành chúng ta hẳn là nên lấy anh Vương Kim Dương làm mục tiêu phấn đấu!"
"Anh Vương là võ giả cấp ba..."
Phương Bình ngắt lời nói: "Cấp ba? Cấp bốn rồi! Trước đó, anh Vương xếp hạng 27 trên bảng xếp hạng võ giả sơ cấp. Các cậu đừng nghĩ hạng 27 không đáng giá, anh ấy đánh một đường lên bắc, đánh đến mức võ giả cấp ba của Kinh Võ không ai dám chiến đấu luôn!
Chúng ta trước hết lấy anh ấy làm mục tiêu, đuổi theo anh ấy, sau đó, bước vào hàng ngũ Tông sư!
Đây mới là con đường các võ giả nên truy cầu!"
Mọi người trố mắt ngoác mồm, những việc này bọn họ thật không biết!
Đàm Chấn Bình cũng sợ hết hồn, lắp bắp nói: "Cậu ấy... cấp bốn rồi?"
"Vâng."
"Nghĩa là... là đạt đến thực lực của Đề Đốc tại Thụy Dương rồi..."
"Đề Đốc ở Thụy Dương chưa chắc đã là đối thủ của anh ấy."
Phương Bình bĩu môi, những Đề Đốc nội địa này, đã bao nhiêu năm không ra tay rồi?
Thực lực lúc trước của bọn họ hẳn là không yếu, nếu không cũng không làm nổi chức Đề Đốc.
Lúc này cũng không có lối vào địa quật, cơ hội để những người này xuất chiến cực nhỏ, nhiều năm không rèn luyện, hiện tại thực lực còn bao nhiêu cũng khó nói.
Mấy người triệt để cạn lời rồi. Lần này đến Ma Đô, bị đả kích không nhẹ.
Phương Bình là võ giả đỉnh cấp một, bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào cấp hai, hơn nữa, thực lực của cậu ấy cực mạnh, võ giả cấp hai cũng chưa chắc là đối thủ của cậu.
Vương Kim Dương đã lên cấp bốn!
Hai người này, một người là đàn anh cấp ba, một người là bạn học cùng lớp.
Người so với người, đúng là không cách nào so sánh được.
Lưu Nhược Kỳ hình như nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Phương Bình, hồi nãy cậu dùng đao chém đứt binh khí của người khác, đao của cậu…"
"Hợp kim cấp D."
Lưu Nhược Kỳ không hỏi, nhưng Ngô Chí Hào lại kinh ngạc nói: "Chính cậu tự mua?"
"Ừm, bớt ăn bớt mặc, sắp phá sản rồi."
"Đậu xanh!"
Ngô Chí Hào còn có thể nói cái gì đây!
Cậu chỉ có thể dùng sức xoa đầu Phương Viên, tức giận nói: "Bé con à, thế mà em còn nghĩ muốn lừa anh trai bán chữ ký kiếm tiền!
Gạt được thanh đao kia của anh hai không hả, còn mở hội Viên Bình nữa chứ!
Một trận luận võ này, anh hai em, uống thuốc hết 1,8 triệu, giá trị thanh đao kia cũng hơn chục triệu rồi!
Phương Viên mờ mịt.
Đại đao hợp kim cấp D!
Một con dao găm hợp kim cấp F cậu cũng không mua nổi!
Phương Bình uống Khí Huyết Đan cấp một như ăn kẹo ấy, còn cậu, ngay cả một viên Khí Huyết Đan phổ thông cũng không dám tùy tiện dùng.
Người so với người, đúng là thật có thể tức chết người mà!
Phương Bình gõ đầu cậu ta một cái, tức giận nói: "Bớt dạy hư em gái tớ!"
"Đâu cần tớ dạy, hai anh em các cậu, người nào người nấy đúng là có thiên phú làm người xấu… Chuyên gia bắt nạt những người thành thật đàng hoàng như bọn tớ!"
Ngô Chí Hào buồn bực muốn chết, cậu chịu phải đả kích quá lớn rồi.
Phương Viên cảm thấy rất oan ức, anh mới là người xấu!
Không thèm gây sự với Ngô Chí Hào, Phương Viên nhanh chóng nhìn Phương Bình, mở lời ngọt ngào: "Anh ơi, thanh đao… thanh đao kia của anh đáng giá như vậy sao?"
Hơn mười triệu!
Đôi mắt con bé gần như biến thành hình "¥" luôn rồi!
Bàn tay nhỏ bé cũng không tự chủ, mò mò hộp gỗ Phương Bình mang bên người!
Tay nhỏ cũng không tự chủ tìm thấy Phương Bình nhấc theo hộp gỗ!
Hơn mười triệu, là bao nhiêu tiền?
Phương Bình gõ đầu cô bé một cái, tức giận nói: "Nghĩ gì thế!"
"Không nghĩ gì cả!"
Phương Viên vội vàng phủ nhận, lập tức nói: "Anh hai em rất lợi hại, trận sau, đánh cho bọn họ tè ra quần luôn!
"Bớt nịnh hót."
Phương Bình bật cười, hơi thở ra một hơi nói: "Đều cố gắng lên, con đường tương lai còn rất dài, thế nhưng, đối với võ giả hoặc những người muốn trở thành võ giả như chúng ta, tương lai rất ngắn ngủi.
Thời gian của chúng ta rất gấp, phải nỗ lực tu luyện, để thực lực nhanh chóng tiến bộ.
Chí Hào, sau khi trở về, các cậu tự tạo chút áp lực cho mình đi.
Nhanh chóng trở thành võ giả."
Phương Bình không đề cập đến chuyện sẽ tài trợ cho bọn họ, dù cho hiện tại cậu không thiếu Khí Huyết Đan phổ thông.
Nhưng con đường của võ giả, cần phải tự mình đi.
Trước đây, Phương Bình cũng không quá hiểu, nhưng bây giờ đã hiểu rồi, dựa vào người khác chi bằng dựa vào chính mình.
Nếu bản thân mình không thể trở thành võ giả, vậy thôi dứt khoát dẹp đi, làm người bình thường được rồi.
Trở thành võ giả, nếu tự thân mình không tự nắm bắt cơ hội trở nên mạnh mẽ, vậy cũng không phải là chuyện tốt.
Huống hồ, lúc này, những viên thuốc này ở bên người Phương Bình mới có thể mang lại cho cậu nhiều cơ hội trở thành tư bản mạnh mẽ, chờ đến khi cậu trở nên mạnh mẽ hơn, mới có thể thu được càng nhiều lợi ích.