Toàn Cầu Cao Võ

Chương 287: Ma Võ thắng! (2)

Chương 287: Ma Võ thắng! (2)
Phó Xương Đỉnh xông tới, xúc động muốn rơi nước mắt nói: “Cuối cùng cậu cũng xuống rồi!”
Cuối cùng cũng đến Phó Xương Đỉnh ta thể hiện rồi!
Nhưng Phương Bình nhắc nhở: “Đừng khinh địch, người đánh trận cuối sẽ không quá yếu đâu.
Thực lực Ngụy Bân cũng mạnh lắm, chỉ là tớ càng mạnh hơn mà thôi.”
Phó Xương Đỉnh lương cậu một cái, cũng không đáp lại, cầm thương lên võ đài. Một bên khác, bóng dáng Thái Khánh Hải của Liên minh Bát Giáo bước lên đài có hơi bi tráng.
Liên minh Bát Giáo, giờ khắc này chỉ còn lại một mình cậu ta.
Ngay cả người cổ vũ cũng không có!
Bốn người kia, lúc này đều bị đưa đến phòng y tế rồi.
...
Hậu trường.
Phương Bình vừa về, Bạch Nhược Khê liền khẽ cười nói: "Đúng là hết thuốc rồi?"
"Dạ hết thật rồi!"
Phương Bình kêu oan nói: "Trường học chỉ cho 5 viên Khí Huyết Đan cấp một, em bây giờ dùng hết rồi, còn phải tự móc túi mình ra thêm một viên. Cô Bạch à, nhà trường phải chi trả cho khoản này chứ, nếu không mấy trận sau rồi căn bản không đánh nổi.
Nhà trường cho em 20 viên, em có thể đánh bại Kinh Võ!
Cho em 10 viên, ít nhất em có thể đánh được 4 trận...
Nếu không, em cùng lắm chỉ đánh được một trận, thầy cô cũng nhìn thấy rồi, khí huyết của em tiêu hao quá nhanh."
Bạch Nhược Khê còn chưa nói, Đường Phong vừa mới đi qua đã hừ nói: “Mơ đẹp quá ha!”
“Thầy Đường, thầy nói vậy hơi không hợp lý ạ. Em xuất chiến cho Ma Võ, Ma Võ cũng không thể để em vừa chảy máu vừa rơi lệ chứ ạ?
Gia cảnh em bần hàn, không thể so sánh với Triệu Lỗi hay Dương Tiểu Mạn được.
Cha mẹ em đều là người bình thường, vì em có thể đậu Võ Đại, họ đã phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời, chưa tới 50 tuổi mà nhìn còn già hơn người 60 tuổi...
Bây giờ nhà trường để em xuất chiến, ngay cả thuốc bổ cũng không cho nữa…”
Phương Bình bi phẫn gần chết!
"Ma Võ, sao có thể đối xử với học sinh nghèo có cống hiến vì trường học như thế chứ!?"
Tất cả mọi người ở Ma Võ hơi lúng túng, thực ra lời này không phải không có lý.
Phương Bình một mình đánh thắng 4 trận liền, những người khác có thể không có cơ hội biểu hiện, nhưng ít nhất có thể tiết kiệm thuốc trị thương và thuốc hồi phục khí huyết.
Phương Bình đánh hăng như thế, Ma Võ đúng là nên có gì đó bù đắp một chút cho cậu.
Lần này, Đường Phong cũng bị cậu làm cho cứng họng, một lát sau mới nói: “Lát nữa sẽ tiếp tế cho em 5 viên Khí Huyết Đan cấp một…”
"5 viên?"
Phương Bình một mặt bi phẫn, thống khổ nói: "5 viên căn bản không đủ mà, phía sau ít nhất còn có hai vòng đấu..."
“Mấy vòng sau em lên cuối cùng!”
Đường Phong hừ một tiếng, đúng là Phương Bình có thực lực không yếu, nhưng mà thằng nhóc này là một người mở miệng ngậm miệng đều đòi tiền!
Hiện tại, cũng đã thấy được thực lực của các đội khác, mấy trận sau có thể sắp xếp lại đội hình, để Phương Bình lên cuối cùng, cứ như vậy, số lần ra trận của Phương Bình sẽ ít đi nhiều.
Những đội viên khác của Ma Võ cũng thể ở dưới đài xem kịch hay được, cái đó không phù hợp với dự tính ban đầu.
Phương Bình nghe nói như thế, bĩu môi không lên tiếng nữa.
Nếu mà đánh trận cuối, lại cho 5 viên, cũng không phải là ít.
Mấy người trò chuyện, cũng chưa quên quan sát tình huống phía trước.

Trên võ đài.
Phó Xương Đỉnh kém chút tức hộc máu!
"Mẹ kiếp, thế mà cậu lại không phải đội trưởng?"
"Ngụy Bân hố hàng chết tiệt!"
Phó Xương Đỉnh thật muốn tức hộc máu rồi!
Thực lực Thái Khánh Hải hơi vượt quá dự liệu của cậu.
Cảnh giới lăng không, lại thêm một người đạt cảnh giới lăng không!
Đạt cảnh giới đứng không không nói, Thái Khánh Hải không sử dụng binh khí, cậu ta dùng chân.
Lượng khí huyết bùng nổ ra khi sử dụng cước phá không hề yếu hơn Phương Bình chút nào. Một cước ít nhất 60 cal, Phó Xương Đỉnh chỉ vừa hơi bất cẩn một chút, đã bị cậu ta đá mất trường thương, cánh tay cũng kém chút nữa bị đá gãy rồi!
Phó Xương Đỉnh cũng nổi giận, cậu đúng là dùng thương, nhưng đừng quên, cậu học dùng thương cũng không bao lâu, vẫn còn có thể dùng cước pháp!
Cước pháp của Thái Khánh Hải cũng không yếu, nhưng Phó Xương Đỉnh cũng không kém.
Trường thương bị quăng mất, Phó Xương Đỉnh dường như không còn gánh nặng, bắt đầu so lực chân với Thái Khánh Hải!
Hai người không ai tha cho ai, lấy chân làm binh khí tung cước vào đối phương.
Ở hậu trường, Phương Bình không kìm được, ngồi xoa chân, líu lưỡi nói: "Không đau sao?"
“Mặt Phó Xương Đỉnh tái mét rồi, có thể không đau sao?”
Đường Tùng Đình trêu ghẹo một câu, lại cười nói: "Cậu ấy chịu không nổi sự mất mặt này đâu. Cậu vừa mới đánh bại 4 người, nếu cậu ấy đánh không thắng, chắc sẽ không muốn sống nữa. Cái thằng sĩ diện. Lần này có đá gãy chân, cậu ấy cũng không né tránh đâu.”
Dương Tiểu Mạn lại nhàm chán nói: “Thái Khánh Hải không yếu, nhưng cứ tiếp tục như thế, dù Phó Xương Đỉnh thất bại, cậu ta cũng hao hết khí huyết. Tớ không tin, còn có thêm người có thể vừa uống thuốc, 3 giây sau lập tức khôi phục khí huyết!”
Thái Khánh Hải đúng là không yếu, tuy Phó Xương Đỉnh ở trong đội không biểu hiện quá xuất sắc, nhưng cũng không có nghĩa là cậu ấy yếu.
Lúc khai giảng, Phó Xương Đỉnh đã đánh rất nhiều võ giả.
Lúc thi hành nhiệm vụ, đội cậu ấy mang theo mấy bạn nữ sinh làm bình hoa, cũng hoàn thành nhiệm vụ với kết quả tốt, còn tốt hơn cả Dương Tiểu Mạn.
Người như vậy, làm sao có thể yếu được.
Nhưng Thái Khánh Hải có thể bức Phó Xương Đỉnh không để ý hình tượng mà đánh cứng đối cứng, cũng có thể chứng minh thực lực của mình.
Hai người này bây giờ đang liều tiêu hao khí huyết, đọ ý chí, đọ sức chịu đựng, nhịn đau.
Ai không chịu nổi trước người đó thua.
Cũng may, khí huyết của võ giả cấp một có hạn, dù cho sau đó hai người cũng không ai toàn lực bạo phát khí huyết. Hai bên đá nhau hơn 10 cước, vẫn là Thái Khánh Hải tiêu hao hết khí huyết trước.
Lúc cậu ta quét bay trường thương của Phó Xương Đỉnh, khí huyết tiêu hao nhiều hơn so với Phó Xương Đỉnh.
...
Mấy phút sau, Phó Xương Đỉnh kiêu ngạo bước chân đi vào.
"Ta thắng!"
"Ừm."
"Không tệ."
"Quãng đường ngắn như vậy, sao đi kiểu gì lâu thế?"
"Lão Phó, sẽ không cà nhắc chứ?"
"..."
Phó Xương Đỉnh một mặt lạnh nhạt nói: "Không có chuyện gì, vết thương nhỏ."
Phương Bình bỗng nhiên nhẹ chân đá cẳng chân Phó Xương Đỉnh một cái, Phó Xương Đỉnh không lên tiếng, bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, sau đó ngã xuống đất, lớn tiếng la làng!
Phương Bình lúng túng, khô khan nói: "Ăn vạ à?"
"Đau, đau quá má ơi! Phương Bình, cậu lại dám dùng Ám Kình hại tớ, đê tiện!"
Có đánh chết Phó Xương Đỉnh, cậu ta cũng sẽ không thừa nhận mình là nỏ căng hết đà, cho nên hung hăng nói Phương Bình dùng Ám Kình hại cậu. Thật quá đê tiện vô sỉ siêu cấp vũ trụ!
Tất cả mọi người dở khóc dở cười, sắc mặt Phương Bình cũng biến thành màu đen, thằng quỷ, ăn vạ mình!
Bên ngoài, trọng tài tuyên bố "Ma Võ thắng", âm thanh truyền đi khắp nhà thi đấu.
Trận chiến buổi chiều, đội trưởng Phương Bình đội Ma Võ liên tục thắng 4 trận liền, cũng trở thành tâm điểm quan tâm của mọi người. Tên Phương Bình cũng được quần chúng thuộc làu làu trong lòng.

Hai cặp đấu đầu tiên kết thúc.
Trên Internet, đâu đâu cũng có tin tức về thi đấu giao lưu.
"Liên minh Võ Đại, 89 trường đại học liên minh, vòng đầu thất bại!"
"Kinh Võ, Ma Võ song song thắng lợi, không hổ là trường danh tiếng!"
"Hàn Húc của Kinh Võ, cấp một chiến cấp hai, thắng vượt cấp!"
"Phương Bình đội Ma Võ, đánh thắng 4 trận liên tiếp, không một vết thương."
"Ngày đầu tiên thi đấu giao lưu, 5 người trọng thương, trừ Phương Bình và Phương Văn Tường, mọi người đều bị thương, phải chăng thi đấu giao lưu quá mức máu tanh?"
"Võ giả cấp hai Tôn Minh Vũ, trận đầu thất bại, bàn tay bị chém đứt!"
"Võ giả cấp hai Trần Gia Thanh đơn độc chống chèo đại cục, không thể cứu vãn…"
"Liên minh Bát Giáo, 0 thắng 5 thua, là do Ma Võ quá mạnh hay là Liên minh Bát Giáo quá yếu?"
"..."
Trên internet, đủ mọi kiểu tin tức.
Lần thi đấu giao lưu này, một vài trang web cũng có quyền phát sóng trực tiếp.
Vô số khán giả cũng có thể xem trực tiếp trận đấu thông qua mạng internet.
Hai cặp đấu đầu tiên, ra trận 17 người, trọng thương 5 người, bị thương nhẹ 10 người. Không thể không nói, kết quả như thế, đã vượt khỏi dự đoán của mọi người.
Có hai vị võ giả cấp hai của đội Liên minh Võ Đại, cuối cùng cũng thua thê thảm, đây lại càng là tin hot.
Liên minh Bát Giáo bị Ma Võ ung dung đánh bại, cũng khiến không ít người thổn thức.
Uy danh của Liên minh Bát Giáo thực ra cũng không kém, 8/10 trường đứng top toàn quốc liên thủ lại, vẫn bị Ma Võ đánh bại.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất