Chương 303: Võ giả cấp hai (2)
Lúc này các số liệu của Phương Bình đều biến hóa rất lớn.
Tài phú: 20.400.000
Khí huyết: 330 cal (349 cal)
Tinh thần: 300 hz (309 hz)
Tôi cốt: 62 đốt (90%), 1 đốt (50%), 13 đốt (40%), 130 đốt (30%)
Cậu đã bắt đầu rèn luyện xương chi trên.
Mà điểm tài phú cũng đã đạt được giá trị mới, đột phá 20 triệu!
Có 9 triệu tiền mặt, trước đó hơn 10 triệu, trong đó một phần dùng cho việc thu mua công ty Đông Thăng.
Mua đôi giày hợp kim cấp F, một thanh đao hợp kim cấp D.
Về thuốc, 10 viên Khí Huyết Đan phổ thông, 6 viên Khí Huyết Đan cấp một, 3 viên Khí Huyết Đan cấp hai, và một số thuốc trị thương.
Đây toàn bộ tài sản của Phương Bình hiện tại.
Về tu luyện chiến pháp, Phương Bình đã tu luyện Bạo Huyết Cuồng Đao đến tam liên trảm, đao nào cũng bộc phát 100 cal khí huyết, đáng tiếc trước đó căn bản không có cơ hội thể hiện.
Trước đó, hoặc là phải tam liên trảm của Phương Bình không đạt đến 100 cal khí huyết, hoặc là có thể bộc phát 100 cal khí huyết, nhưng là chém ra từng nhát, chứ không thể hoàn thành tam liên trảm.
Cậu vốn tưởng có thể dùng chiêu này để đánh Hàn Húc, đáng tiếc từ đầu đến cuối cậu không có cơ hội gặp được Hàn Húc, cho dù hai bên đánh hai trận với nhau.
Vân Bộ cũng tu luyện thành công, khí huyết bộc phát đạt đến trình độ đòn sát thủ, chưa thể tiến vào phạm vi tuyệt chiêu.
Đương nhiên, tuyệt chiêu cảnh giới cấp một, đợi lên cấp hai, khí huyết tăng lên, vậy không phải là tuyệt chiêu rồi sao.
“Kết thúc học kỳ một, đột phá cấp hai.”
Trong lòng Phương Bình có chút cảm khái, mình cũng đã lên cấp hai rồi!
Lần đầu tiên gặp phải Hoàng Bân, ông ta là võ giả cấp hai, lần đầu tiên nhìn thấy Vương Kim Dương, anh ấy cũng là cấp hai.
Mặc dù mấy người này đều là đỉnh cấp hai, nhưng mọi người bây giờ đều là võ giả rồi.
Thoáng chớp mắt, 9 tháng trôi qua.
Từ một người bình thường khí huyết 100 cal đến cấp hai, còn là cấp hai mạnh mẽ, Phương Bình cảm thấy có hơi cảnh còn mà người không còn.
“Tích lũy được 20 triệu điểm tài phú, còn đầu tư vào một công ty hơn một nghìn vạn, tiền mặt còn gần ngàn vạn...”
Chưa đến một năm, Phương Bình thu hoạch được quá nhiều!
Đồng thời, bên phía trường học, tính đến hiện tại đã tích lũy được 420 điểm thưởng, một phần đã được Phương Bình dùng để đổi lấy thuốc.
Cậu đột phá cấp hai, theo lý mà nói còn khen thưởng thêm 100 điểm thưởng, có điều Phương Bình vẫn chưa tới lấy.
Phương Bình đánh bại Phương Văn Tường, Lữ Phượng Nhu nói có thưởng, nhưng Lữ Phượng Như gần đây không ở trường học, cũng không biết có phải muốn quỵt nợ hay không?
“Những tài nguyên này, đủ cho mình dùng đến đỉnh cấp hai, thậm chí là lên cấp ba!
20 triệu điểm tài phú, điểm thưởng có giá trị hơn 10 triệu, 10 triệu tiền mặt, tổng 40 triệu, còn không đủ tu luyện cấp hai sao?
“Nhanh chóng tu luyện đến cấp ba, có lẽ mình có thể đi địa quật nhìn một chút rồi.”
Trong lòng Phương Bình nổi lên rất nhiều suy nghĩ, lúc Ngô Chí Hào cũng một vài bạn học còn đang phấn đấu trở thành võ giả, Phương Bình đã suy nghĩ trở thành võ giả cấp ba rồi.
...
Từ trạm xe bước ra.
Phương Bình cảm khái nói: “Về nhà rồi!”
Ngô Chí Hào mấy người không có cảm xúc như vậy, đều cười nói: “Ừm, sắp tết rồi.”
Hôm nay là 16 tháng 1, lịch âm là 21 tháng chạp.
Qua mấy ngày nữa là đến giao thừa rồi.
Phương Bình lúc này mới kịp phản ứng, trên phố như náo nhiệt hơn nhiều.
“Sắp tết rồi?”
Nhìn người người vội vàng, trên mặt mang theo sự vui vẻ, Phương Bình cũng không khỏi nở nụ cười.
Có lẽ, rất nhiều võ giả bằng lòng đi địa quật hy sinh máu thịt, chính là vì những điều này.
Để mọi người sống một năm ổn định, để mọi người tránh xa đấu tranh, tránh xa thương vong...
Đây có lẽ là điều mà rất nhiều võ giả muốn, và đã đang thực hiện nó.
“Về nhà thôi!”
Phương Bình kéo Phương Viên, vẫy tay Ngô Chí Hào bọn họ bước đi.
Đến nhà, thoải mái rồi, không cần phải suy nghĩ đến chuyện thi đấu, suy nghĩ chiến đấu sống chết, suy nghĩ đến nguy hiểm của địa quật.
Trời có sập, còn có rất nhiều võ giả cao cấp chống đỡ.
Phương Bình lúc này chưa có tư cách lo nước thương dân.
...
Quan Hồ Uyển.
“Bình Bình về rồi!”
Lý Ngọc Anh vẫn như trước, nhìn thấy Phương Bình lập tức vui mừng.
Phương Danh Vinh muốn nói lại thôi, Lý Ngọc Anh không lên mạng, cũng không xem tin tức nhiều, các ông bà lớn tuổi trong tiểu khu cũng thường chỉ nói chuyện nhà, rất ít nói đến chuyện của võ giả.
Nhưng ở Phòng Giáo Dục thì không như vậy!
Đó là nơi tổ chức bồi dưỡng võ giả.
Thêm việc Đàm Chấn Bình đích thân đi Ma Đô quan sát trận thi đấu, cả Phòng Giáo Dục đều nghị luận, đều lên mạng xem trận đấu.
Vì vậy Phương Danh Vinh nhìn thấy con trai mình!
Nhìn một lần không dám tin, cảm giác nhận nhầm người rồi.
Nhưng cùng tên cùng họ, dáng vẻ cũng giống nhau, còn không thừa nhận là con trai mình thì là lừa mình dối người.
Phương Danh Vinh không gọi điện thoại hỏi Phương Bình, ông sợ làm phiền đến con trai.
Nhưng ông gọi điện thoại cho con gái, xác nhận vị đội trưởng Ma Võ kia chính là con trai mình, người trong cục cũng đều biết, vị này cảnh giới đỉnh cấp một, tham gia thi đấu cho đến nay, là võ giả không có đối thủ, chính là con trai của Phương Danh Vinh ông.
Phương Danh Vinh không biết nên kiêu ngạo hay là nên lo lắng.
Nhìn thấy những võ giả trên võ đài đánh nửa sống nửa chết, nhìn con nhà người khác, Phương Danh Vinh cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Tuy ông cũng cảm thấy con trai mình cũng như vậy nhưng lại là loại nhiệt huyết này khiến ông lo lắng hoang mang.
Những người trong cục, hiện tại nhìn thấy ông đều rất nhiệt tình, khen ông sinh được đứa con trai giỏi giang.
Giám đốc trước đó không để ý đến ông, nhưng lần trước lại đích thân tới phòng làm việc của ông ân cần hỏi han.
Bởi vì con trai ông là Phương Bình, võ giả đỉnh cấp một, người mạnh nhất!
Tâm tình Phương Danh Vinh phức tạp, nhìn thấy Phương Bình muốn nói lại thôi, cuối cùng lại không biết nên nói gì.
Nói gì?
Thôi học sao?
Con trai đậu vào võ đại, bước chân vào con đường võ đạo, lẽ nào bây giờ không cho con tiếp tục đi học?
Nhưng vừa nghĩ đến quyết đấu sinh tử trên võ đài, Phương Danh Vinh lại có nỗi lo lắng nói không thành lời.
Loại lo lắng này, rất nhanh bị tiếng cười của con gái làm tan biến mất.
“Mẹ, anh rất giỏi!”
“Me, ba, hai người nên đi cùng con, anh quá đỉnh luôn...”
“Hừ hừ ha hey...”
Phương Viên quơ nắm đấm nhỏ, cầm cái chổi trong nhà khua lung tung, hưng phấn nói: “Trong lúc thi đấu, anh con một đao, một đao...
Wa, tiểu Linh cũng sợ ngây người!
Con cũng ngây người!
Quá đỉnh, người ngồi bên cạnh con đều khen anh con lợi hại...”
Cô bé này ở Ma Đô cũng phải nín nhịn gần chết, không ai có thể chia sẻ, Tiểu Linh cũng ở đó quan sát trận đấu.
Lúc này, lúc trở về nhà, Phương Viên triệt để giải phóng, lôi kéo Lý Ngọc Anh đang lơ ngơ, hưng phấn giải thích.
Nói thì thôi, còn múa chân múa tay, quơ chổi, như ở trên võ đài chính là cô bé đang quét ngang đối thủ khắp nơi.
Lý Ngọc Anh qua một lát cuối cùng đã hiểu.
Có hơi kinh ngạc nhìn con trai hỏi: “Bình Bình, con tham gia thi đấu gì vậy?”
Bà không đi xem trận đấu, cũng không xem video, chỉ biết có thi đấu, không biết có người bị thương.
Trong mắt Lý Ngọc Anh, thi đấu có lẽ gần giống như trên tivi, người này đánh người kia rồi người kia đánh mình...
Bị thương hay chết người, Lý Ngọc Anh thật không nghĩ trận đấu của sinh viên sẽ như vậy.
Phương Danh Vinh nhìn thoáng qua vợ, suy nghĩ một chút không mở miệng, nếu không chỉ tăng thêm phiền não thôi.
Phương Bình cũng không nói gì, tùy tiện cười nói: “Vâng, tham gia rồi, mẹ đừng nghe Phương Viên nói lung tung, chính là có một vài võ giả cấp một so tài, đều là tân sinh, không có lợi hại như vậy.”
“Thật sự rất lợi hại đó, mẹ, con không lừa mẹ đâu, còn nữa, còn nữa, anh kiếm được rất nhiều tiền, bạn học của anh còn nói riêng thanh đao của anh thôi cũng có trị giá hơn 10 triệu...”
“Đao?”
“Chính là cái này, chính là cái này!”
Phương Viên mừng phấn khởi đứng dậy chỉ vào cái hộp gỗ mà Phương Bình đặt xuống, mở chiếc hộp gỗ cười hi hi nói: “Mẹ, chính là cái này!”
“Hơn 10 triệu, con nghe ai nói bậy vậy.”
“Thật mà...”
Hai mẹ con bắt đầu thảo luận, Phương Viên vì thấy Phương Bình không có bị thương, hơn nữa chỉ thấy Phương Bình đánh người, không nhìn thấy Phương Bình bị đánh, lúc này cũng không bắt đầu lo lắng như vậy.
Nói đến chuyện thi đấu, cũng là thao thao bất tuyệt hưng phấn không thôi.
Phương Bình nhìn em gái vui vẻ, mẹ lơ ngơ, nhịn không được nhếch miệng cười.