Toàn Cầu Cao Võ

Chương 304: Chiến đội địa phương

Chương 304: Chiến đội địa phương
Hai mẹ con đang thảo luận một bên, Phương Bình theo ba ra ngoài ban công.
Phương Danh Vinh rút điếu thuốc, nhẹ nhàng hỏi: “Không bị thương chứ?”
“Không.”
“Võ giả... nhất định phải như vậy sao? Giám đốc bọn họ...”
“Sau này đều như vậy, huống hồ lần này là tình huống đặc biệt, võ giả giao thủ với nhau không nhất định sẽ đổ máu như vậy, phần lớn là so tài hòa bình nhiều hơn.”
Lời này Phương Bình không nói dối, động một tí mà cược sống chết thì không nhiều.
Đối thủ chân chính của võ giả là sinh vật đại quật!
Chiến đấu với sinh vật địa quật, Phương Bình cũng không biết rốt cuộc tình huống sẽ như thế nào.
Nhưng Phương Bình có thể đoán được, nhất định càng thảm càng đẫm máu hơn nhiều.
Mỗi năm có bao nhiêu võ giả chết trong địa quật?
Lữ Phượng Nhu có mấy học trò đều chết dưới địa quật, Nam Giang Võ Đại, Thiên Nam Võ Đại bao gồm Ma Đô Võ đại, mỗi năm cũng có nhiều học sinh võ giả cấp ba tinh anh chết vì địa quật.
Chiến đấu trên võ đài, võ giả chết trong tay võ giả cấp ba có mấy người?
“Chuyện của các con, ba không hiểu… ba và mẹ con, chỉ hy vọng con có thể bình bình an an, mỗi năm có thể trở về cả nhà cùng đón Tết đoàn viên...”
“Sẽ, ba không cần lo lắng cho con, con không ngốc như vậy, chuyện nguy hiểm, con sẽ không làm.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt...”
Bố con hai người rơi vào trầm mặc, Phương Danh Vinh không nhắc đến chuyện thi đấu, giống như quên đi những điều này.
Mà Phương Bình, cũng không muốn gia đình thảo luận về vấn đề này, cậu chỉ hy vọng bọn họ sống vui vẻ, an an khang khang sống hết đời này.
...
Đêm nay Phương Bình lại được ngủ an giấc.
Về đến nhà, giống như trở về một thế giới khác.
Ở đây, tất cả đều bình thản như vậy, thoải mái.
Buổi sáng tỉnh dậy, nghiêng tai lắng nghe.
m thanh mẹ nấu cơm, tiếng ho khan của bố, tiếng em gái ngái ngủ đều thu vào trong tai, khiến người ta say mê.
“Thủ hộ sao?”
Trong lòng Phương Bình nổi lên suy nghĩ, đây mới là chân lý của võ giả sao?
Cậu không biết, cũng không muốn nghĩ.

Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Phương Bình vô cùng thoái mái.
Phương Bình thoải mái, Phương Viên lại quá sức bận rộn.
Có lúc, Phương Bình cũng nghi ngờ, cậu với Phương Viên ai mới là lão tổng của công ty?
Điện thoại Phương Viên không ngừng reo!
“Chị Viên Viên, tới họp!”
“Chị Viên Viên, giúp em xem chút sắp xếp sách, em chuẩn bị đón tết bày hàng vỉa hè...”
Chị Viên Viên...”
Trở thành chị đại, Phương Viên vô cùng bận rộn!
Bên này điện thoại vừa ngắt, lập tức bên kia liền tiếp điện thoại khác.
...
Nắm trên sofa, vừa xem tivi, vừa nhìn Phương Viên bận rộn, Phương Bình có hơi hoài nghi nhân sinh.
“Phương Viên, công việc của em có phải nhiều quá rồi không?”
Phương Viên bận nhận điện thoại, không có thời gian nói chuyện với anh hai, tùy tiện phẩy phẩy tay, làm thái độ em đang bận.
“Yo!”
Phương Bình cũng vui vẻ, cô nhóc này có thể a!
Đợi cô cúp điện thoại, Phương Bình chuẩn bị xuất hiện với tư thế anh trai, dạy dỗ tốt vài câu, kết quả điện thoại lại kêu, người của hội Viên Bình gọi điện cho đại tỷ chúc tết, ngày tết ông táo vui vẻ!
Phương Bình có chút kinh động thổ huyết, đúng a, hôm nay 23 tháng chạp, là ngày tết ông táo ở Dương Thành.
Nhưng Phương Viên có người chúc tết mà mình lại không có!
Cầm điện thoại nhìn một hồi, Phương Bình suy nghĩ một chút, gọi mấy cuộc điện thoại chọc phá Phương Viên, hiển nhiên, điện thoại của cậu không thiếu tiền.
Nhưng vừa nghĩ đến Phương Viên cũng có người chúc tết, mình lại không có, Phương Bình cũng bất lực, những ngày này không cách nào sống qua được.
Dưới sự bất lực, Phương Bình chỉ đành chủ động gửi mấy tin nhắn chúc tết cho đạo sư, Lão Vương, Đàm Chấn Bình...
Vừa mới gửi mấy tin nhắn, Phương Bình nhận được hồi đáp.
Trả lời cậu là Đàm Chấn Bình: “Xem tin tức, kênh Nam Giang.”
“Xem tin tức?”
Phương Bình có hơi nghi hoặc, nhưng vẫn chuyển kênh sang Nam Giang.
“Tổng đốc Trương gần đây thị sát các huyện, đề ra các chỉ thị đối với các huyện...”
Trong tin tức, người dẫn chương trình có thể xem là xinh đẹp đang đưa tin về tình hình tuần tra của Tổng đốc trương.
Những ngày này, Tổng đốc Trương bắt đầu dẫn đội tuần tra tỉnh Nam Giang, đã đi qua các huyện, Dương Thành bên này hình như trước đó cũng từng tới, nhưng Phương Bình lúc đó không ở nhà.
Theo tin tức, Tổng đốc Trương không quá hài lòng với môi trường võ đạo của Nam Giang.
Ông ấy đã đưa ra một vài chỉ thị.
Quan trọng nhất chính là các huyện thành phải thành lập đội võ giả thực chiến trực thuộc địa phương.
Dựa theo cách Phương Bình hiểu, chính là chiến đội võ giả dân quân.
Thành phố cấp tỉnh, số lượng võ giả trong đội không thể dưới 30 người.
Thành phố cấp huyện, thành lập chiến đội không dưới 5 người.
Từ năm 2009 bắt đầu, các huyện thành sẽ tổ chức thi đấu giao lưu võ đạo theo định kỳ, ngân sách giáo dục, ngân sách xây dựng cơ bản...
Các thể loại phụ cấp, tài chính, sau này đều sẽ có liên quan mật thiết với kết quả thi đấu giao lưu.
Quan viên địa phương, cũng sẽ gia tăng thêm một hạng mục sát hạch, đó là thành tích của chiến đội.
“Đây là... muốn chân chính đẩy võ giả thực chiến lên đầu sao?"
Xem tin tức một hồi, Phương Bình khẽ cau mày, đây là cải cách của Nam Giang hay là toàn quốc?
Nếu như chỉ có Nam Giang, vậy có lẽ liên quan đến Tổng đốc Trương.
Nhưng nếu như là toàn quốc, chứng tỏ thế cục ở địa quật không được tốt, không thể không tuyển chọn võ giả thực chiến trước, bổ sung thành viên.
Buộc các địa phương thành lập chiến đội, phải biết, võ giả các nơi không phải quá nhiều.
Chỉ nói Dương Thành, võ giả có hai ba chục người.
Một nửa trong đó làm việc cho nhà nước chính phủ, một nửa kinh doanh trên thương trường, không có mấy võ giả sẽ tham gia chiến đội.
Nhưng bây giờ, cấp trên cưỡng chế chấp hành, thậm chí có liên quan đến phân phối ngân sách tài chính.
Có kháng cự đi nữa, bạn cũng phải trở thành thành viên của chiến đội.
Thành phố cấp huyện còn may, tiêu chuẩn thấp nhất chỉ là 5 người, thành phố cấp tỉnh phải 30 người trở lên.
Chỉ tính trong tỉnh Nam Giang, hơn trăm thành phố cấp huyện, thành phố cấp tỉnh cũng có mười mấy cái.
Tập hợp lại như vậy, nói không chừng Nam Giang có thể có nhiều hơn ngàn võ giả có thể chiến đấu.
Xem đến đây, Phương Bình bấm gọi điện thoại cho Đàm Chấn Bình.
Vừa kết nối, Đàm Chấn Bình liền hỏi: “Xem tin tức chưa?”
“Ừm, nhìn thấy rồi, chú Đàm, chú cho con xem cái này...”
“Dương Thành trước khi qua năm mới cũng chắc chắn cần thành lập chiến đội.
Nhưng Dương Thanh nào có nhiều võ giả như vậy?
Hơn nữa đa số đều giống như tôi, đều là võ giả xã hội, cho dù gia nhập, thì cũng là ăn không ngồi rồi chờ chết.
Thật ra trước khi văn kiện tới, Dương Thành bên này cũng đã thảo luận qua.
Dương Thành rất ít võ giả, hơn nữa đa số đều là người lớn tuổi, ý của Dương Thành là xem có thể chiêu được một vài võ giả bên ngoài gia nhập chiến đội hay không.
Phương Bình, cháu hứng thú không?
“Cháu?”
Phương Bình lập tức buồn cười nói: “Chú Đàm, cháu còn phải đi học...”
“Sẽ không chậm trễ nhiều thời gian của cháu đâu, có thi đấu giao lưu, cháu trở về đại diện Dương Thành xuất chiến là được.
Đều là anh em cùng một huyện thành, thực lực cũng bình thường...”
“Chú Đàm, chuyện này chắc là không được đâu, bên nhà trường lịch học cũng rất căng thẳng, thời gian cũng không dư giả gì...
Dương Thành bên này, không đến nỗi 5 võ giả cũng tập hợp không đủ chứ?”
“Mấu chốt là… không có một người có thể đánh a...”
Đàm Chấn Bình nói câu thật tình, hơi bất đắc dĩ.
Dương Thành lớn như vậy, đến bây giờ thật sự không có võ giả nào có thể đánh.
Từ cục điều tra và truy bắt thì có thể nhìn ra, đối phương đối đầu với Hoàng Bân cấp hai, lập tức cứu viện từ Võ Đại.
Một thành phố cấp huyện, ngay cả một võ giả cấp hai cũng không đối phó được, có thể thấy được có bao nhiêu khổ cực.
“Một võ giả thực chiến cũng không có?”
Phương Bình có chút kinh ngạc, Đàm Chấn Bình ngượng ngừng nói: “Cũng không phải một người không có... mà là… mà là bỏ bê chiến pháp quá lâu rồi, bây giờ thời gian gấp gáp...”
“Đây… đây cũng quá bất cẩn rồi!”
Phương Bình cũng cảm thấy có chút khó tin, chẳng trách Tổng đốc Trương cưỡng chế phải thành lập chiến đội địa phương!
Chú như vậy còn là võ giả không?
Dương Thành dù sao cũng có hai đến ba mươi vị võ giả, kết quả bây giờ ngay cả 5 người lập một chiến đội cũng không đủ.
Đàm Chấn Bình có hơi xấu hổ, chuyện này, Phòng Giáo Dục, Cục điều tra và truy bắt, bao gồm cả nhà nước chính phủ, đều có trách nhiệm rất lớn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất