Chương 305: Chiến đội địa phương (2)
Thái bình đã lâu, các võ giả thật đều buông lỏng cảnh giác rồi.
Trước đó, chỉ nhìn cấp bậc cũng không xem xét cái khác, mọi người cũng không quá để ý điều này.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, không những phải thành lập chiến đội mà còn phải định lại cấp bậc, ép những võ giả khí huyết đi học chiến pháp.
Cũng may, bên trên cho thời gian, không yêu cầu lập tức chấp hành.
Nhưng xem ra, trong tương lai Đàm Chấn Bình có lẽ sẽ là võ giả phái thực chiến.
Mặc dù hiện tại cũng không khác lắm, nhưng hiện tại, có rất nhiều võ giả khí huyết giữ địa vị cao, e là loại tình huống này sẽ phải xuất hiện thay đổi lớn.
Hơi trầm ngâm một lát, Đàm Chấn Bình đột nhiên nói: “Phương Bình cháu cảm thấy Dương Thành có hy vọng mời Vương Kim Dương trở về, đảm nhiệm vị trí giáo quan, dạy chiến pháp cho chiến đội không?”
“Anh ấy...” Phương Bình suy nghĩ một lát vẫn nói: “Hy vọng không lớn đâu, anh ấy đã bước vào cấp bốn, gần như là chuyện không thể.”
“Vậy cháu thì sao?”
“Cái gì?”
“Cháu cũng là võ giả đỉnh cấp một, sẽ nhanh chóng đột phá cấp hai, về phương diện chiến pháp tu luyện cũng rất tốt, còn là sinh viên Ma Võ, lần thi giao đấu này cũng khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác… chú cảm thấy cháu đảm nhiệm làm giáo viên dạy chiến pháp cũng không vấn đề gì.
Phương Bình, suy nghĩ một chút được không?”
Đây mới là mục đích thật sự của Đàm Chấn Bình.
Còn về Vương Kim Dương, chuyện cười, võ giả cấp bốn trở về làm giáo viên cho một đám võ giả thuần khí huyết, hơn nữa còn là võ giả cấp một, cấp hai, Vương Kim Dương làm sao có thể sẽ đồng ý.
Càng quan trọng hơn là, đáp ứng rồi, Dương Thành phải trả giá bao nhiêu mới được?
Bây giờ xem ra, Phương Bình ngược lại rất thích hợp.
Trước mắt Phương Bình chỉ là đỉnh cấp một, nhưng chỉ đạo chiến pháp không cần thực lực quá mạnh, Dương Thành tập hợp chiến đội, cấp một hai chiếm đa số, cấp hai e là cũng không có.
Đội ngũ như vậy, mời một thiên kiêu của Ma Võ chỉ dạy là đủ rồi!
Cái giá chắc chắn cũng không quá lớn.
“Chú Đàm, chú đánh giá cháu cao quá rồi, cháu làm giáo viên dạy chiến pháp? Sẽ làm trò cười thôi.”
Phương Bình lập tức từ chối, nói đùa cái gì vậy, ai có thời gian mà chậm trễ ở đây.
Dương Thành có thể cho giá cao như nào?
Một triệu cũng là quá cao rồi!
Vì một ít tiền mà ở đây lãng phí nhiều thời gian, Phương Bình ngốc sao.
Phương Bình cũng không để ý điều này, điều cậu suy nghĩ bây giờ là, chiến đội thành lập rốt cuộc có phải vì thế cục quá mức ác liệt, không thể không thành lập chiến đội nhân gian.
Nghe thấy Phương Bình từ chối, Đàm Chấn Bình có chút bất đắc dĩ, cuối cùng nói: “Hết năm nay, Dương Thành muốn tổ chức cuộc họp, triệu tập võ giả Dương Thành, Phương Bình có hứng thú tới xem không?”
“Võ giả Dương Thành tụ họp?”
“Ý của bên trên là, mở cuộc họp trưng cầu ý kiến các võ giả ở Dương Thành, xem mọi người nghĩ thế nào.
Gần đây, cuộc sống ở Dương Thành không dễ sống chút nào, hy vọng những võ giả từ Dương Thành đi ra có thể góp sức vì quê hương.”
Từ chối lần thứ nhất, từ chối nữa có chút không hợp lý.
Phương Bình suy nghĩ một lát nói: “Nếu như lúc đó cháu chưa về trường, cháu sẽ qua đó.”
“Vậy được, đến lúc đó chú sẽ báo cháu biết.”
“...”
Ngắt điện thoại, Phương Bình vẫn đang trầm tư, Phương Viên không biết đã đến từ lúc nào, tò mò nói: “Chiến đội gì vậy anh? Hình như nói muốn anh làm giáo quan?”
“Nhiều chuyện!”
Phương Bình trợn mắt nhìn cô nhóc, lòng hiếu kỳ hại chết mèo hiểu không!
Có điều chuyện này cũng không phải bí mật, Phương Bình tùy tiện nói: “Sau này các huyện tại Nam Giang đều phải thành lập một chiến đội, có thể sẽ định kỳ tổ chức một vài cuộc so tài võ đạo.
Còn có, em thành thật một chút, bây giờ không được ổn định, đừng ở bên ngoài chạy lung tung.”
“Nam Giang cũng muốn tiến hành giải thi đấu võ đạo?”
Phương Viên tò mò nói: “Phương Bình, gần đây hình như đều phải đấu võ, vì sao a?”
“Võ giả không đấu võ, lẽ nào nuôi cho béo à?
Phương Bình hừ một tiếng, hiện tại võ giả khí huyết thật sự được nuôi béo rồi!
Chính phủ đã cho đám người này đãi ngộ đặc biệt, lúc này không thể bỏ rơi bọn họ được.
ở Võ Đại, quân đội, rất nhiều nơi khác, mọi người đều tuân theo một điều, trả giá tương ứng mới có hồi báo!
Bây giờ những võ giả khí huyết này chỉ chiếm lợi ích, nhưng không phải trả giá gì.
Nếu không có gì bất ngờ, không tới mấy năm nữa, không gian của võ giả khí huyết sẽ bị thu hẹp đi nhiều, khuynh hướng hiện tại đã rất rõ ràng.
Chính là không biết đám võ giả khí huyết này rốt cuộc có phát giác được hay không.
Chắc hẳn có lẽ là có, Đàm Chấn Bình gần đây rõ ràng có hơi lo lắng, có thể là biết những ngày an ổn sắp hết rồi.
“Hy vọng không xảy ra nhiễu loạn gì mới tốt...”
Phương Bình thấp giọng nói mớ một câu, hiện tại chính phủ đang thúc ép những võ giả khí huyết thay đổi, có thể sẽ dẫn đến một vài hỗn loạn, tốt nhất là không phải náo động quá mức, cũng đừng liên lụy quá rộng.
Trong lòng đang suy nghĩ chuyện đó, Phương Bình đột nhiên nhìn Phương Viên, hơi cau mày nói: “Thung công của em bước vào cảnh giới đứng vững chưa?”
“Dạ rồi!”
Phương Viên vội vàng gật đầu, khuôn mặt kiêu ngạo nói: “Trước đó anh không hỏi, em còn tưởng anh nhìn ra, trước khi đi Ma Đô đã tiến vào cảnh giới đứng vững rồi!”
“Tốn hơn nửa năm, còn kiêu ngạo cái gì?”
Phương Bình trợn mắt nhìn cô bé, suy nghĩ một chút nói: “Có chút sức mạnh bảo vệ bản thân, so ra còn mạnh hơn những người tay trói gà không chặt.
Mặc dù anh không quá hy vọng em tiến vào thế giới võ đạo, nhưng thế giới này chưa chắc sẽ rõ ràng như vậy.”
Phương Viên có chút không hiểu ý trong lời nói của cậu, vẻ mặt mịt mờ nhìn Phương Bình.
Phương Bình cười nhéo nhéo gương mặt của cô bé, cười nói: “Chính là muốn em chăm chỉ luyện võ, Rèn Luyện Pháp em có thể tu luyện rồi, như vậy ngày mai anh sẽ bảo Lưu Nhược Kỳ tới chỉ dạy cho em một chút, chăm chỉ tu luyện.
Đến bây giờ, khí huyết vẫn thấp như vậy...”
Phương Viên tủi thân nói: “Khí huyết của em rất cao đó, mấy ngày trước, ba dẫn em đi Phòng Giáo Dục kiểm tra, 120 cal đó!”
Một học sinh lớp mười, khí huyết đạt được 120 cal quả thật rất cao.
Phương Bình lại không vừa lòng nói: “Không nên so sánh với người khác!
Em phải biết, rất nhiều người, lúc tốt nghiệp đều là võ giả, còn là võ giả tôi cốt hai lần.
Tôi cốt hai lần thì khí huyết thấp nhất phải là 180 cal, thời gian của em cách thi đại học chỉ có ba năm.
Ba năm, dựa theo tiến độ này của em, có thể được 180 cal khí huyết không?
Huống hồ, bọn họ không chỉ là 180 cal khí huyết, có người đột phá võ giả xong, tôi cốt cũng rèn luyện được mấy chục đốt rồi!”
Phó Xương Đỉnh bọn họ tới trường, không những là võ giả mà tôi cốt cũng đạt đến 31 đốt xương rồi.
Điều này đều lúc ở cấp ba đã hoàn thành rồi!
Với tiến độ này của Phương Viên, thật sự chưa chắc có thể đạt được trình độ đó trong lúc thi đại học.
Quá chậm rồi!
Còn hơn ba năm, ai biết ba năm sau tình hình sẽ như thế nào.
Tiến độ của Phương Bình không chậm, nhưng cậu sẽ không luôn ở nhà, nếu như có chuyện, cậu muốn cứu cũng đến không kịp.
Phương Viên phồng miệng, có hơi thất vọng nói: “Không lợi hại sao? Em còn cho rằng em rất lợi hại, trước đó điểm chuẩn thi vào các trường võ đại cũng không cao được như vậy...”
“Đó là trước đây, huống hồ, đó là người bình thường.
Anh trai em hiện tại dù sao cũng là võ giả cấp hai, em đừng làm mất mặt anh, biết chưa?”
“Dạ… cấp hai?”
Phương Viên có nhận ra điều gì đó, Phương Bình thản nhiên nói: “Cấp hai, có vấn đề gì không?”
“Không phải anh… anh đột phá rồi?” Phương Viên kinh ngạc miệng há to.
Phương Bình vậy mà cấp hai rồi!
“Giờ biết thế nào gọi là thiên tài rồi phải không? Anh trai em sớm có thể đột phá cấp hai rồi, nếu không phải tham gia thi đấu giao lưu, tháng 12 anh đã có thể đột phá rồi.
Em nghĩ đi, 8 tháng, từ người bình thường tiến vào cấp hai, thì thiên tài cỡ nào!
Còn em?
Em từ lúc học đứng tấn đến bây giờ cũng hơn 6 tháng, 120 cal khí huyết!
Sau này ra ngoài, đừng nói em là em gái của Phương Bình anh, mất mặt chết, anh gánh không nổi đâu...”
Phương Viên lại cảm thấy tủi thân, em khiến anh mất mặt như vậy sao?
Nhưng… nhưng Phương Bình hình như thật sự rất thiên tài !
Tủi thân chốc lát, Phương Viên đột nhiên vui mừng ra mặt nói: “ Anh, anh vậy mà đã là võ giả cấp hai rồi, nếu như để bạn học em biết...”
“Đừng nói ra ngoài, bản thân biết là được rồi, làm người phải khiêm tốn một chút.”
Phương Bình dạy bảo em gái một câu, cuối cùng gọi điện cho Lưu Nhược Kỳ, muốn cô giúp đỡ chỉ bảo một chút.
Lưu Nhược Kỳ rất vui vẻ nhận lời, thuận tiện cũng gưỡng mộ không thôi, Phương Bình vậy mà có tài nguyên ra sức giúp em gái cậu tu luyện, người so với người thật không cách nào so sánh được.