Chương 307: Thịnh thế (2)
“Khi nào Thung Công của em tiến vào cảnh giới Thực Trạm, khí huyết đạt được 150 cal, lúc đó anh sẽ tặng em quà lớn.
Không phải em luôn nhớ tới thanh đao kia của anh sao?
Đến lúc đó, anh sẽ tặng em một cái, đương nhiên không nhất định phải là đao, em thích vũ khí gì anh tặng em cái đó.”
“Thật sao?”
Phương Viên lập tức kinh ngạc, Phương Bình đã có nhiều tiền như vậy!
Bản thân mua không đủ vũ khí còn muốn mua vũ khí tặng cô bé...
Phương Bình nói: “Đương nhiên thật, nói trước là em phải nhanh chóng đạt được, bằng không thì em cứ đỏ mắt mong đợi đi.
Tăng lên 30 cal khí huyết không tính quá khó.
Anh vẫn còn 10 viên Khí Huyết Đan, khi nào em dùng hết, có lẽ cũng tu luyện được, nói trước không được đem đi bán!”
Nói đến đây, Phương Bình có chút đen mặt lại nói: “Anh cảnh cáo em, nếu như em dám mang bán đi, sau này cái gì cũng đừng mong anh cho em nữa!”
Cậu bây giờ vô cùng hoài nghi, con bé này có đem thuốc của mình cho mang bán đi không.
Bằng không, lần trước khí huyết của con bé là 110 cal.
Sau đó đã cho cô bé không ít thuốc, bao gồm Khí Huyết Đan phổ thông, sao khí huyết có thể tăng lên ít như vậy.
Phương Viên ủy khuất: “Em không bán, anh trách nhầm em rồi!
“Dù sao anh sẽ bảo mẹ trông chừng em, ăn một viên, cho em một viên, không ăn không cho.
Ăn xong hết, mà khí huyết của em không đến 150 cal, hừ!
Trước sau, ăn mười viên Khí Huyết Hoàn, Khí Kuyết Đan phổ thông cũng ăn mười viên.
Dựa theo giá thị trường cũng gần 2 triệu rồi.
Mà khí huyết không thể đạt 150 cal, chứng tỏ tư chất của con bé này rất kém.
Phương Viên phồng miệng lên, còn đang không vui vì Phương Bình trách oan cho cô, cô bé chính là không bán mà!
Với lại, quý như vậy, bạn học cũng mua không nổi được không!
Hai anh em ầm ĩ một lát, Phương Viên cảm giác không có được lợi ích từ ông anh này rồi, vội vàng chạy xuống lầu tìm ba mẹ đòi lì xì.
...
Cả nhà vui vẻ dán câu đối, treo đèn lồng, chuẩn bị cơm tất niên...
Bên ngoài cũng sớm vang lên tiếng pháo hoa.
Điện thoại, cũng thỉnh thoảng vang lên, có Phương Danh Vinh, cũng có của Phương Bình...
Đa phần đều là của Phương Viên!
Phương Bình cũng gọi mấy cuộc điện thoại chúc tết người khác.
Điện thoại của Lữ Phượng Nhu không thể gọi được, Phương Bình đoán Lữ Phượng Nhu có thể đi địa quật rồi.
Vương Kim Dương ngược lại gọi được, có điều năm nay cậu ấy không đón tết ở Dương Thành mà là đón tết ở Giang Thành.
Ngày từ đầu Phương Bình chưa phản ứng kịp, đến khi trong điện thoại vang lên một tiếng: “Anh Kim Dương, chuẩn bị ăn cơm!”
m thanh này Phương Bình có hơi quen tai.
Suy nghĩ một hồi, mới nhớ ra, đây không phải là con gái đạo sư của Vương Kim Dương sao?
Lão Vương đón tết bên đó… Chà chà!
Trong lòng Phương Bình cảm khái không thôi, làm học trò giờ còn muốn làm con rể luôn phải không?
Nhưng cô nhóc đó hình như còn nhỏ tuổi, còn nhỏ hơn Phương Viên một chút.
Trong lòng oán thầm vài câu, Phương Bình cũng không nói nhiều, rất nhanh cúp điện thoại.
Sau đó Phương Bình lại gọi điện thoại cho dì nhỏ trong nhà.
Hai nhà chúc tết nhau, cơm tất niên cũng chính thức dọn lên bàn rồi.
Trong tivi, đang chiếu trực tiếp thủ tướng Hoa Quốc thăm hỏi hình chiến sĩ biên cương.
Phương Bình mơ hồ nhìn thấy trong chiến đội sĩ có một vài người bị thương...
Khu vực biên cương, cửa vào địa quật không ít.
...
Buổi tối, nhà nhà đốt đèn, pháo hoa rực rỡ.
Phương Bình cùng Phương Viên xuống lầu đốt pháo hoa một chút, sau đó liền lên lầu tiến hành tu luyện, cậu không có ham chơi như Phương Viên.
Phương Viên dù sao cũng mới 14 tuổi, đón tết xong cũng mới 15 tuổi.
Cô nhóc không có cảm giác gấp gáp như Phương Bình, trong mắt Phương Viên, anh trai rất lợi hại, vậy là đủ rồi.
Còn về bản thân mình, đợi đến lúc thi đại học, có thể trở thành võ giả cũng có thể tiến vào Ma Võ đó là tâm nguyện lớn nhất của cô, vì vậy mặc dù cô nhóc này có hứng thú tu luyện nhưng không có cảm giác gấp gáp.
Trong phòng tập thể dục.
Phương Bình lại lần nữa xem số liệu của mình.
Tài phú: 19.200.000
Khí huyết: 340 cal (355 cal)
Tinh thần: 305 hz(312 hz)
Tôi cốt: 66 đốt (90%), 10 đốt (40%), 130 đốt (30%)
Xương chi dưới 62 đốt đã rèn luyện xong, xương chi trên 64 đốt rèn luyện xong 4 đốt, còn cách đỉnh cấp hai 60 đốt xương.
Nếu như toàn bộ dùng hệ thống gia tăng tốc độ rèn luyện, cần tiêu hao 35 triệu điểm tài phú!
“Dùng hệ thống gia tăng tốc độ rèn luyện, cần 600 ngàn điểm tài phú mới có thể rèn luyện một đốt, vẫn là nên mua Thối Thể Đan.
Dựa vào bản thân, có lẽ chừng 300 ngàn điểm tài phú có thể rèn luyện một đốt xương rồi, có điều rèn luyện một đốt xương ít nhất phải hai ngày trở lên.
Còn nửa tháng nữa bắt đầu vào học, nửa tháng này tranh thủ rèn luyện 10 đốt đã hoàn thành 40% kia đã.
Đến lúc đó chỉ còn lại 50 đốt xương, 30 triệu điểm tài phú có thể hoàn thành toàn rèn luyện toàn bộ xương chi trên rồi.”
Trong lòng Phương Bình đang tính toán những điều này, suy nghĩ sau khi bắt đầu vào học, có cần phải hao phí nhiều không, nhanh chóng tiến vào đỉnh cấp hai, bắt đầu đột phá cấp ba.
Đi địa quật mà chưa có thực lực của cấp ba có thể rất nguy hiểm.
Hơn nữa hiện tại cậu đang tu luyện Bạo Huyết Cuồng Đao, cũng chỉ cần đợi cậu tu luyện xong xương chi trên, mới có thể bộc phát khí huyết càng mạnh.
Bằng không một trăm cal là cực hạn của cậu, có bộc phát nữa bản thân cậu cũng sẽ nổ.
“Võ giả cấp hai bình thường, khí huyết từ 250 cal đến 400 cal.
Đến đỉnh phong, chỉ sợ có thể đến khoảng 500 cal, ba lần tôi cốt, dần dần kéo khoảng cách với võ giả bình thường.”
“Thiếu tiền, thiếu điểm tài phú...”
Phương Bình làu bàu một câu, có tiền có tài phú, có lẽ trong một tháng cậu cũng có thể đạt được đỉnh cấp một.
Nghèo, lại hạn chế tiến độ của cậu.
“Haizz, hy vọng những năm gần đây, xã hội an ổn, nếu không khó mà kinh doanh a!”
Phương Bình cầu nguyện một câu bên cửa sổ, sau đó nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện, tiếp tục bắt đầu đứng tấn tôi cốt.
...
Cùng lúc đó.
Cửa vào Ma Đô địa quật.
Lữ Phượng Nhu cau mày nói: “Nếu tình hình cứ tiếp tục thế này, ba năm sau có lẽ chúng ta chống đỡ không nổi rồi!
Lời tận thế 2012...”
Hoàng cảnh quát lớn: “Ngay cả cô cũng tin lời nói vô căn cứ này, chẳng trách những tà giáo kia có không gian sinh tồn!”
Lữ Phương Nhu không tức giận nói: “Tôi nói tôi tin chưa? Nhưng tà giáo có thể lôi kéo được một phần võ giả quả thật có liên qua đến điều này. Với tình thế hiện tại ba năm sau nhất định sẽ càng xấu!
Tôi nói này, Tông sư các người có thể nghĩ ra cách gì không?
Hiện tại các cửa vào đều là sinh vật địa quật.”
Hoàng Cảnh thở dài, vừa đi vừa nói: “Chính phủ đang nghĩ cách, thậm chí đã bắt đầu tổ chức, xem có thể liên hợp tất cả võ giả cấp bảy trở lên hay không, cùng nhau vào địa quật, tiến hành vây quét với quy mô lớn.”
“Các người điên rồi?”
Lữ Phương Nhu chấn kinh nói: “Các người hành động với quy mô lớn, tất nhiên sẽ dẫn đến việc sinh vật ở sâu trong địa quật phản kích!”
Tông sư ít thì không có là gì, hơn trăm vị tông sư cũng vào địa quật tiến hành vây quét, vậy thì những sinh vật sâu trong địa quật nhất định sẽ không ngồi xem.
Đến lúc đó, tình huống có lẽ càng thêm nguy cấp.
“Xem tình huống vậy, đây cũng là cách cuối cùng, nếu không chỉ có thể dựa vào võ giả sơ cấp, trung cấp và người bình thường tiến hành càn quét vậy.
Đáng tiếc... nghiên cứu vũ khí sử dụng đá năng lượng vẫn không thuận lợi, bằng không cho quân dội bình thường trang bị những thiết bị này, có thể giảm bớt rất nhiều áp lực cho chúng ta”
Lữ Phượng Nhu cau mày nói: “Vẫn chưa có tiến triển?”
“Có thể tài nguyên quá ít, không đủ dùng.”
Hoàng Cảnh lắc đầu, suy nghĩ một chút nói: “Bộ Giáo Dục có chút biến động, qua năm mới, có thể sẽ thay đổi một vài sách lược, cho võ giả cấp hai của Võ Đại tiến vào địa quật!”
“Cấp hai… điều này … có phải quá nguy hiểm không?”
Lữ Phượng Nhu hơi lo lắng, võ giả cấp hai vào địa quật, thật sự rất nguy hiểm.
Hoàng Cảnh mím môi, sắc mặt kiên nghị nói: “Sinh viên của võ đại cũng là người, quân nhân cũng là người! Nhiều quân nhân bình thường như vậy cũng vào địa quật đóng quân...”
“Nhưng không giống nhau, quân đội có hệ thống...”
“Như nhau thôi, võ giả cũng có thể lập thành hệ thống!”
Nói xong, Hoàng Cảnh khoát tay một cái nói: “Hơn nữa, chuyện này còn chưa quyết định, nếu thật quyết định rồi, Ma Võ cũng sẽ không do dự, không có sinh viên võ đại nào không chiến đấu!”