Chương 308: Không thể dựa vào mặt kiếm cơm
Hoàng Cảnh lại nói: “Bà về trước đi, lão Ngô nhà bà còn đang chờ đó...”
“Ly hôn rồi, ông ấy sống cho ông ấy, tôi sống cho tôi, ông bớt nói nhảm đi.”
“Ha ha!”
Hoàng Cảnh cười một tiếng, mang theo một chút trêu chọc.
Ly hôn rồi?
Hai người các người ly hôn cũng hơn mười năm rồi!
Nhưng lúc bà chém người nhà Phương lão quỷ, tại sao mở miệng cũng lão Ngô ngậm miệng cũng lão Ngô.
Không thèm để ý đến bà ấy, Hoàng Cảnh lúc này đã ra khỏi địa quật, bên ngoài Ma Đô cách đó không xa đều đốt đèn rực rỡ.
“Thịnh thế a, Hoa Quốc thịnh thế năm ngàn năm ...”
Hoàng cảnh nỉ non một tiếng, ăn no mặc ấm, một tỷ người hoa, không người bị lạnh bị đói, thịnh thế như vậy, chưa từng có?
Hoạn nạn mới có hạnh phúc?
Dựa vào cái gì!
Không dễ gì mới có được cuộc sống tốt đẹp, tại sai còn phải gặp nạn!
“Địa quật...”
Một tiếng thở dài, bóng người Hoàng Cảnh trong nháy mắt đã đi xa.
…
Mùng một đầu năm, nhà Phương Bình không có họ hàng thân thích phải đi chúc tết.
Dì nhỏ cũng gọi điện hẹn rồi, mùng hai bọn họ sẽ tới Dương Thành.
Mùng một, Phương Bình ở nhà xem tivi thuận tiện trò chuyện với người bạn vài câu.
Mấy người Ngô Chí Hào còn đỡ, mặc dù họ hàng nhiều nhưng cũng không cần đi chúc tết.
Trong đám người, Phó Xương Đỉnh là thảm nhất.
Phương Bình nhìn thấy Phó Xương Đỉnh đang phàn nàn trong kênh chat, trở thành sinh viên Ma Võ, chính thức trở thành võ giả, Phó Xương Đỉnh cậu cũng được xem như là người trưởng thành rồi, chân chính có thể thay mặt gia đình gánh vác gia nghiệp.
Vì vậy, bắt đầu từ năm nay, cậu phải tự mình đi chúc tết bảy bà cô bảy bà dì, các chú các bác, thẩm thẩm cô cô gì đấy...
Tên đó tiện thể gửi lịch trình, kín mít!
Từ mùng một đến mùng mười, mười ngày cậu ta phải chúc tết gần một trăm vị tiền bối, đều là cần đến tận nhà thăm hỏi.
Triệu Lỗi những người này cũng gần như vậy, họ hàng nhiều, gia nghiệp lớn, phạm vi cũng lớn, làm tiểu bối đều phải đến nhà chúc tết mới được.
Phương Bình không nghĩ chúc tết cho người khác, cậu là một sinh viên, tự nhiên cũng sẽ không có người khiến cậu chúc tết.
Mặc dù Dương Thành biết không ít lãnh đạo, Phương Bình là võ giả đỉnh cấp một, nhưng Phương Bình tuổi còn nhỏ, hiện tại không tiếp xúc với họ, cũng không cần thiết phải chúc tết nhau.
Nhưng Phương gia hôm nay có người tới!
...
Nhìn thấy bảy tám cô gái nhỏ, khuôn mặt đỏ bừng vào cửa, tung tăng chúc tết Phương Viên, Phương Bình suýt nữa bị sặc chết!
“Chị Viên Viên, chúc mừng năm mới!”
“Hội trưởng, mấy ngày không gặp chị rồi, hôm nay có muốn cùng nhau đi chơi không?”
“Chị Viên Viên, Phương đại ca có ở nhà không?”
“...”
Phương Bình nhìn chằm chằm một cô nhóc, ánh mắt của nhóc là sao!
Tôi sống đến từng này tuổi mà bị nhóc xem thường?
Cũng khó trách người ta xem thường cậu, Phương Bình núp trong sofa, lười nhác động đậy, công thêm những người này là tìm Phương Viên, cậu cũng không cần lộ diện chào hỏi.
Kết quả là không bị để ý tới!
Nghe thấy có người nhắc đến mình, Phương Bình lộ diện tự nhận nở nụ cười ôn nhu, thò đầu nói: “Anh ở đây!”
“Ui cha! Phương đại ca ở nhà!”
Một cô nhóc sợ hãi kêu một tiếng.
Giây tiếp theo khiến Phương Bình lại lần nữa im lặng.
“Chạy a, Phương đại ca có nhà!”
“Chạy nhanh!”
“Đi đây, chị Viên Viên, liên lạc qua điện thoại!”
“...”
Không đến 5 giây sau, bảy tám cô nhóc chạy mất dép!
Cũng không đi thang máy mà chạy thẳng xuống cầu thang.
Phương Bình chết lặng người, đây là sao?
Từ lúc nào mình không được con gái đón nhận!
Ở Ma Võ, Dương Tiểu Mạn bọn họ nhìn mình không thuận mắt, trước đó, Lưu Nhược Kỳ bị dọa mà chạy.
Bây giờ, mấy cô nhóc này vừa nhìn thấy mình ở nhà, phản ứng đầu tiên không phải là muốn xin chữ ký mà là chạy trốn!
“Nhân duyên của mình với con gái...”
Phương Bình triệt để cạn lời, vì sao a!
Tôi trông không đẹp?
Thực lực không mạnh?
Hay là không có tiền?
Đều không phải a!
Nhưng chuyện này là sao, là chưa gặp được một cô gái bình thường sao.
Sắc mặt Phương Bình khó coi, hừ một tiếng, tiếp tục núp dưới sofa xem tivi, điều này không phải!
Phương Viên cẩn thận nhìn thoáng qua Phương Bình, thấy sắc mặt của cậu đen như đáy nồi, không khỏi có chút chột dạ.
“Phương Bình sẽ không biết mình nói xấu anh ấy chứ?”
“Mình cũng không nói gì a, chỉ là nói anh ấy thích đánh người, thích dùng đao chém người thành hai, thích nhéo mặt người ta, nhéo thành tròn tròn mới thôi… mình đều nói thật mà!”
Trong lòng Phương Viên lẩm bẩm vài câu, vội vàng chạy bước nhỏ lên lầu, cô bé sợ chút nữa Phương Bình lại nhéo mặt cô.
Rõ ràng đã gầy rồi, những ngày này Phương Bình ở nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có thể thấy rõ là phồng lên rồi, Phương Viên sẽ không thừa nhận mấy ngày này ăn nhiều đồ ngon!
...
Mùng hai tết, gia đình dì nhỏ đến thăm.
Anh họ em họ cùng nhau tới, có hai đứa trẻ ở đây, khiến Phương Bình đau đầu, liên tiếp hai ba ngày không có thời gian rảnh.
Chuyện Phương Bình tham gia thi đấu giao lưu, dì nhỏ với chồng dì cũng biết.
Mấy ngày cứ nhìn thấy lần nào Phương Bình là khen lần đó, khen đến nỗi Phương Bình không dám ở trong nhà.
Nhà rộng như vậy mà một ngày đụng mặt hơn trăm lần, còn khen nữa cậu sẽ sụp đổ mất.
Mãi cho đến mùng 6 tết, Phương Bình cuối cùng cũng không phải cần ở nhà trông ba đứa trẻ.
Cuộc họp về thành lập chiến đội ở Dương Thành, bắt đầu rồi!
...
Khách sạn Dương Thành.
Cuộc họp lần này được tổ chức ở lầu hai khách sạn Dương Thành.
Lúc này, Đàm Chấn Bình nhận nhiệm vụ đón khách.
Võ giả tới tham gia cuộc họp lần này không chỉ có người của Dương Thành mà còn có một vài võ giả đã đi nơi khác phát triển, bây giờ cũng tới tham dự.
Võ giả quen nhau thì cũng thôi đi, một vài võ giả phát triển ở nơi bên ngoài mọi người cũng không quen nhau, cũng cần phải có Võ giả Dương Thành lộ diện tiếp đãi.
Đàm Chấn Bình không chỉ một mình, bên cạnh còn có Cục trưởng Cục điều tra và truy bắt.
Hai người vừa tiếp đãi vừa nhỏ tiếng nói chuyện.
“Trương Phương Dương đạt cấp hai rồi, vừa nãy khí thế không bình thường, hình như mạnh hơn chúng ta một chút.”
“Có lẽ vậy.”
Đàm Chấn Bình gật đầu, lại lắc đầu nói: “Chúng ta đều là từ lớp huấn luyện võ đạo ra, hiện tại cấp hai cũng không nổi tiếng.”
“Không nên nói như vậy, cải cách cũng là chuyện của cấp trên, ở Dương Thành, cấp một chính là cấp một, cấp hai chính là cấp hai...”
Hai người đang nói chuyện, một chiếc taxi dừng trước cửa.
Mới đầu hai người cũng không để ý, đợi đến khi thanh niên bước xuống, Đàm Chấn Bình đột nhiên cười nói: “Phương Bình, chú còn tưởng cậu không đến đó.”
“Bắt xe không được, suýt nữa không bắt được.”
Phương Bình cười một tiếng, vừa đi vừa chào hỏi nói: “Chú Đàm, sao lại để chú ra bên ngoài đón người?”
“Hôm nay có vài võ giả cấp hai thậm chí cấp ba cũng đến, phải ra trước tiếp đón...”
Đàm Chấn Bình cười một tiếng, tiếp đó giới thiệu nói: “Đây là Cục trưởng Sử Đào của Cục điều tra và truy bắt Dương Thành...”
“Chào Cục trưởng Sử!”
“Phương tiên sinh quả nhiên tuổi trẻ tài cao, suýt nữa tôi cũng không nhận ra, quá trẻ tuổi...”
Sử Đào cũng vô cùng nhiệt tình lễ độ, học viên thiên tài của Ma Võ, không phải là người mà một vị phó cục trưởng như ông có thể so sánh được.
Mấy người khách sao vài câu, Đàm Chấn Bình còn phải tiếp tục chào hỏi người khác, Phương Bình mặc dù là khách mời, nhưng Đàm Chấn Bình cũng là trưởng bối, cậu cũng không thể như vậy mà đi, đành phải đứng bên cạnh nói chuyện.
Lúc này, một chiếc xe con màu đen dừng trước cửa.
Trên xe, bước xuống hai người đàn ông, một già một trẻ.
Nhìn thấy người tới, Đàm Chấn Bình hơi cau mày, tiếp theo liền cười nói: “Lão Trần...”
“Đàm Chấn Bình?”
Nhìn thấy Đàm Chấn Bình, người đàn ông trung niên từ xe bước xuống đột nhiên cau mày, hừ lạnh nói: “Làm sao làm người giữ cửa rồi?
Tôi còn cho rằng Đàm chấn Bình cậu mới đầu ám chiêu đuổi tôi đi, hiện tại đang làm đại cục trưởng rồi, không ngờ cũng chỉ là kẻ giữ cửa!”
“Trần Khải Đào!”
Đàm Chấn Bình cau mày nói: “Ông đừng quá đáng, chuyện lúc đó, ai đúng ai sai, trong lòng mọi người đều rất rõ!”
“Ha, trong lòng biết rõ?
Đàm Chấn Bình cậu là loại người gì, bản thân cậu không rõ sao?
Mới sáng đã gặp khiến người ta ghét bỏ, lúc Đô đốc Bạch mời tôi cũng không nói có Đàm Chấn Bình sẽ có mặt!
Sớm biết có kẻ giở trò ở đây, tôi làm sao có thể bỏ việc kinh doanh mà tới đây tham gia cái hội giao lưu chán ghét này!”