Toàn Cầu Cao Võ

Chương 322: Chiêu hiền nạp sĩ! (2)

Chương 322: Chiêu hiền nạp sĩ! (2)
"Ngay bây giờ, hội Bình Viên chính thức chiêu nạp hội viên, ai nguyện ý, mời đến đây điền vào phiếu đăng ký, ai không muốn thì thôi, không bắt buộc!"
Nói hết, ánh mắt sắc bén của Phương Bình trừng Quách Thịnh.
Mập à, còn không cổ vũ cho tôi!
Quách Thịnh kỳ thực lúc này đã nhiệt huyết sôi trào, vì giấc mơ chung, mọi người cùng phấn đấu!
Một ngày nào đó, mọi người đều thành Tông sư...
Không ngờ, Phương Bình lại có hùng tâm tráng chí như vậy!
Sau một khắc, Quách Thịnh liền lớn tiếng nói: "Tôi muốn gia nhập!"
"Được, cậu gia nhập, Phương Bình tôi không để ý xuất thân của cậu thế nào, võ giả chúng ta, tự mình phát triển mới mạnh mẽ!"
...
Bên ngoài đoàn người.
Mấy người Phó Xương Đỉnh cũng vừa mới về trường, thấy mọi người túm tụm lại cũng rất hoang mang.
Chuyện gì vậy?
Phương Bình bỗng nhiên thành lập đoàn hội thì không nói, nhưng bây giờ ai xin vào cũng chấp nhận, nghe ý của cậu ấy, hình như chuyên nhận hội viên phi võ giả, cậu ấy muốn làm gì?
Nếu như là nói muốn sàng lọc hội viên để chuẩn bị xuống địa quật thì cũng nên tìm thành viên lớp huấn luyện đặc biệt như bọn họ mới phải chứ.
Nếu không phải, vậy thì lập hội vì cái gì?
Lẽ nào lại đúng như lời cậu ấy nói hùng hổ như vậy, lập hội đoàn đơn giản chỉ vì muốn giúp mọi người, truy cầu con đường võ giả, không ngừng vươn lên, phấn đấu vì giấc mơ chung sao?
"Phương Bình ăn Tết tới mức bị ngốc rồi hả?" Phó Xương Đỉnh nói thầm một tiếng.
Triệu Tuyết Mai vừa mới theo tới cũng kinh ngạc nói: "Cậu ấy không phải ghét nhất phiền phức sao? Sao bỗng nhiên lập đoàn hội làm gì vậy?"
"Ai biết."
Dương Tiểu Mạn lắc đầu một cái, sau đó lại có chút uể oải nói: "Cậu ta lên cấp hai rồi."
Phó Xương Đỉnh vui sướng hài lòng nói: "Tôi cũng cấp hai rồi."
Dương Tiểu Mạn hừ một tiếng, cô bị thương vì tham gia thi đấu giao lưu, đến bây giờ vẫn chỉ mới chữa thương xong. Muốn lên cấp hai thì ít nhất cô còn phải chờ thêm mấy ngày nữa mới được.
Trò chuyện vài câu, Phó Xương Đỉnh bỗng nhiên nói: "Chúng ta có nên gia nhập không?"
"Chúng ta gia nhập làm gì?"
"Tôi nghi ngờ Phương Bình có mục đích riêng, nói không chừng là có lợi ích gì đó, nếu không có lợi ích, các cậu nghĩ xem cậu ấy sẽ dính vào sao?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều tán thành ý kiến này.
Nếu không có lợi ích, Phương Bình từ trước đến giờ đều vô cùng biết điều.
Có lợi ích, ví như lúc phân phối đạo sư hôm khai giảng, hoặc chọn lớp trưởng cho lớp huấn luyện đặc biệt, đội đứng nhất khi làm nhiệm vụ của lớp huấn luyện đặc biệt sẽ có khen thưởng…
Những việc này, Phương Bình đều chưa từng bỏ qua bất cứ cái nào.
Còn về các hoạt động bình thường gì đấy, tranh cử cán bộ lớp,... Phương Bình hoàn toàn không hề tham gia một hoạt động nào!
Cái tên này, không có lợi ích mà sốt sắng thế sao?
Hiện tại còn gióng trống khua chiêng muốn chiêu hội viên, nếu nói không có vấn đề, có đánh chết bọn họ cũng không tin!
Dương Tiểu Mạn bỗng nhiên nói: "Hai ngày trước, cậu ta lại bán cho tôi một lô thuốc trị giá gần 20 triệu, có phải là có liên quan tới chuyện này không?"
"Đậu xanh, cậu ấy lại bán gần 20 triệu tiền thuốc?"
Phó Xương Đỉnh kinh ngạc ngây người, lát sau mới nói: "Cái tên này, đúng là người có năng lực, học kỳ này, cậu ấy đã đầu cơ gần 40, 50 triệu tiền thuốc rồi!"
"Cậu ta mà có thể đại biểu cho học sinh nghèo khó sao?"
Dương Tiểu Mạn phỉ báng một câu, có ai nghèo mà như thế không?
Uổng công lần trước mình ngu ngốc tin câu chuyện hoang đường của cậu ta, cuối cùng lại tự nguyện thanh toán 19,3 triệu tiền thuốc, đầu óc mình đúng là có vấn đề rồi, chắc chắn là di chứng do trước đó bị thương ở đầu chưa lành hẳn.
...
Phương Bình, Tân Nhân Vương của Ma Võ thành lập hội Bình Viên, công khai chiêu mộ hội viên với bên ngoài, không yêu cầu bất cứ điều kiện gì.
Việc này nhanh chóng lan truyền khắp ký túc xá.
Ngay cả bên khu ký túc xá của giảng viên cũng có đạo sư đi ra xem náo nhiệt, náo động gióng trống khua chiêng như vậy, đây là muốn gây sự sao?
Phương Bình còn buông lời hứa độc, nói rằng kết thúc đại học năm nhất sẽ khiêu chiến hội trưởng hội võ đạo, Trương Ngữ. Đây cũng là một tin rất hot.
Võ giả cấp bốn thật ra cũng không phải rau cải trắng.
Ở Ma Võ, võ giả cấp bốn cũng không hiếm thấy, nhưng tuyệt đối không thường thấy, phần lớn bọn họ đều không hề ở trường học. Võ giả cấp bốn chân chính ở trong trường không tới 5 người.
Nếu như Phương Bình thật sự muốn sau khi kết thúc đại học năm nhất sẽ đánh bại Trương Ngữ, vậy thì không chỉ có thể trở thành sinh viên mạnh nhất Ma Võ, ít nhất cũng có thể đứng hàng top trong toàn bộ sinh viên các trường Võ Đại.
...
Phòng làm việc của viện trưởng Học viện Binh Khí.
Hoàng Cảnh cũng nhanh chóng nắm bắt được tin tức, cảm thấy hơi buồn cười, nhìn Đường Phong nói: "Chúng ta cảm thấy em ấy phát triển không đủ mạnh sẽ, kết quả, em ấy lập tức phát triển nhanh đến mức khiến chúng ta khiếp sợ. Đại học năm nhất, cậu dám khiêu chiến hội trưởng hội võ đạo sao?"
Đường Phong cũng sửng sốt, lại kỳ quái nói: "Em ấy thành lập đoàn hội làm cái gì?"
"Không biết..."
Hoàng Cảnh vừa mới nói không biết, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, cười nói: "Em ấy muốn thiết lập nền tảng trang web mua hàng online, phục vụ cho phòng hậu cần, cậu có biết không?"
"Ừm."
"Trước đó trường học không đồng ý để người ngoài tiến vào trường học giao hàng, em ấy cũng không nhắc đến việc này nữa, tưởng thế là xong rồi.
Chẳng lẽ, chính em ấy sẽ tự mình làm người giao hàng hay sao?"
"Hả?"
"Đã hiểu chưa."
"Ha há, ta biết ngay mà!"
Đường Phong thực sự cạn lời, không biết nên nói cái gì, dở khóc dở cười nói: "Thằng nhóc này… thằng nhóc quỷ này nói chuyện đại nghĩa lẫm liệt như vậy, ta gần như tin là thật.
Còn tưởng chính em ấy thật sự suy nghĩ cho các học sinh phi võ giả kia chứ…"
"Biết nói thế nào đây, chuyện tương lai không ai nói rõ được. Nếu như em ấy có thành tựu, không hẳn sẽ không bồi dưỡng các hội viên này.
Thế nên, chúng ta yên lặng xem thay đổi là được rồi. Huống hồ, nếu thật sự có người bị em ấy dụ dỗ, cũng là vì bản thân không đủ thông minh thôi.
Ở trường học học được thêm chút kinh nghiệm cũng tốt, vẫn tốt hơn bị người ngoài dụ, tốt hơn bị người ở địa quật gạt, đến chết cũng không biết chết như thế nào."
"Nói vậy cũng đúng, trong trường quả thực cũng cần loại người nham hiểm như thế này tồn tại, giống như thầy hiệu phó vậy…"
"Khụ khụ!"
Hoàng Cảnh ho khan một tiếng, đầu óc Đường Sư Tử không bị làm sao đấy chứ?
Lời này nếu như bị hắn nghe được, hắn sẽ dạy Đường Phong biết vì sao nước biển lại mặn!
...
Chuyện Phương Bình thành lập Hội Bình Viên truyền ra cực nhanh.
Mà lúc này, Phương Bình còn bận không hết việc đây.
Nhìn không ít người điền phiếu gia nhập, Phương Bình cầm giấy đếm qua một lần, bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Đủ hội viên rồi! Xin lỗi nhé, lần này ai bỏ lỡ cơ hội không gia nhập, sẽ không có lần sau nữa đâu!
Hy vọng một ngày nào đó, mọi người sẽ không hối hận vì sự lựa chọn của mình!
Đối với những người đã điền phiếu tham gia, liệu có bao nhiêu người có thể tiếp tục tiến bước, nỗ lực vì giấc mơ võ giả đỉnh cao, tôi không biết. Nhưng các bạn đã dũng cảm bước ra bước đầu tiên, tôi vẫn phải nói lời chúc mừng các bạn!"
Trong đám người hơi rối loạn.
Khi Phương Bình nói hy vọng mọi người sẽ không hối hận, có người sắc mặt rất phức tạp, có người lại khịt mũi xem thường, những người điền phiếu lúc này cũng không biết nên vui mừng hay có biểu tình gì khác.
"Được rồi, hiện tại mời mọi người về nghỉ ngơi đi, mấy ngày tới, mọi người để ý điện thoại để nhận tin nhắn, chúng ta sẽ có một buổi họp chung của hội.
Mọi người có thể làm quen với nhau một chút, hy vọng không lâu sau, hội Bình Viên chúng ta có thể trở thành đoàn hội đứng thứ hai của trường!
Để mọi người nhìn thấy, chúng ta thật sự ấp ủ giấc mơ trong lòng, không có gì mà chúng ta không làm được!"
Phương Bình lại lần nữa tẩy não mọi người rồi giải tán bọn họ, gương mặt cậu cũng tươi cười.
Rất thuận lợi, nhanh chóng chiêu nạp được 100 hội viên.
Không cần nhiều, chỉ cần khoảng một nửa có thể ở lại là được. Phân chia theo phương án xoay vòng, phân làm 5 tổ, 5 ngày lặp lại một lần, nhiêu đó cũng đủ rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất