Chương 321: Chiêu hiền nạp sĩ!
Quách Thịnh đang kéo một cái vali to bự tổ chảng, ngẩng đầu lên nhìn một vòng, nhìn thấy Phương Bình, cậu ấy có hơi ngạc nhiên.
"À, ờ, lão Quách, Quách Thịnh phải không!"
Phương Bình mới vừa rồi kém chút nữa quên tên của đối phương, lúc này coi như đã nhớ được tên rồi.
Bắt chuyện một tiếng, Phương Bình cười híp mắt nói: "Có biết tôi không?"
Quách Thịnh mờ mịt gật đầu, đương nhiên là biết, làm sao có thể không biết cơ chứ!
Người nào đó đã từng đánh mình!
Đương nhiên, cậu ta cũng có đi xem thi đấu giao lưu, làm sao có thể không biết đội trưởng đội Ma Võ.
"Lại đây lại đây, cậu mới vừa về trường à?"
"Ừm."
"Ăn Tết vui không? Tôi thấy cậu lại mập lên một chút rồi đấy."
"Mập á?"
Quách Thịnh có chút ủ rũ, nhỏ giọng nói: "Tôi không có ăn bao nhiêu hết á."
Phương Bình mặc kệ cậu ta mập hay không mập, cười híp mắt nói: "Tôi lên cấp hai rồi."
"Hả?"
Quách Thịnh vẫn là không hiểu, cậu lên cấp hai tại sao lại phải nói với tôi làm gì?
Sau một học kỳ, khí huyết của Quách Thịnh bây giờ cũng đạt được hơn 150 cal rồi.
Nhưng do đạo sư Ma Võ khuyến khích mọi người uẩn nhưỡng khí huyết đến mức cực hạn, Quách Thịnh cảm thấy mình vẫn chưa đến cực hạn, cho nên hiện tại cậu cũng chưa phải là võ giả.
Nghe Phương Bình nói cậu ấy đã lên cấp hai rồi, Quách Thịnh đúng là có chút ước ao.
"Tháng sau, có thể tôi sẽ đến đỉnh cấp hai rồi."
"Hả?"
"Tôi học kỳ này có khả năng lên cấp ba, thậm chí là cấp bốn luôn. Đến đại học năm 4, một khi tốt nghiệp, ít nhất cũng là võ giả cấp năm cấp sáu trở lên, nhà cậu có Tông sư không?
"Không."
"Ba cậu mới cấp một, vậy ông nội cậu thì sao?"
"Ông nội tôi mất rồi." Quách Thịnh thành thật trả lời.
"Nói như vậy, người mạnh nhất nhà cậu là ba cậu?"
"Không phải, mẹ tôi là võ giả cấp ba."
Phương Bình sửng sốt, sau đó cũng không thèm để ý, cười ha hả nói: "Dù sao đi nữa, tôi rất có tiền đồ, cậu có đồng ý điều đó không?"
Quách Thịnh không hiểu vì sao Phương Bình muốn khoe khoang điều này với mình, nhưng cũng thành thật một chút đầu nói: "Ừm, đạo sư nào cũng nói như thế, nói cậu là thiên tài vừa mạnh vừa thông minh của khóa chúng ta."
"Cho nên, một thiên tài như tôi vừa mới thành lập đoàn hội, bây giờ đang tìm kiếm các chiến hữu cùng chung chí hướng, phấn đấu vì võ đạo để cùng nhau thảo luận về chuyện này, cậu sẽ gia nhập chứ?
"Đoàn hội?"
Quách Thịnh lại lần nữa khó hiểu, mình chỉ vừa mới về trường thôi mà, sao bỗng nhiên bị Phương Bình lôi kéo vào đoàn hội rồi?
Mình ưu tú như vậy sao?
Ở Ma Võ, đoàn hội không ít, giống như hội võ đạo, mỗi đoàn hội chỉ chọn chiêu sinh vài người tiêu biểu trong số tân sinh viên mà thôi.
Những hội nhóm khác cũng chọn chiêu nhận võ giả, đối với các học sinh không phải võ giả như cậu, trừ phi là hai lần tôi cốt, nếu không thì căn bản chẳng ai để ý đến.
Hiện tại Phương Bình lại muốn mời cậu vào hội!
Quách Thịnh dại ra chốc lát, hơi do dự nói: "Có thu tiền hội phí không? Tôi... Nếu quá đắt, tôi hiện tại cũng không có nhiều tiền..."
Phương Bình lập tức giận dữ, quát lớn nói: "Phương Bình ta là loại người này sao?"
"Các bạn học, hỡi bạn nam đi qua, bạn nữ đi lại, mong mọi người dừng bước lại đây nghe một chút!"
Mấy ngày nay sắp vào học, học sinh, phần lớn là tân sinh cũng lục tục về trường.
Lúc này, Phương Bình lại bày bàn ở ngay con đường mà tân sinh viên nhất định phải đi qua, cứ như thế, sau một chốc đã có 8, 9 người vây quanh.
Phương Bình thấy người ngày một nhiều, mới lớn tiếng nói: "Ở Ma Võ, làm võ giả mới được người khác xem trọng, mới được chính thức công nhận là học sinh Ma Võ!
Nhưng mà đối với tân sinh như chúng ta mà nói, trở thành võ giả không dễ chút nào!
1600 tân sinh viên khóa 2008, đến bây giờ, số lượng đã trở thành võ giả không tới 500 người!
Võ đạo khó, đối với người yếu còn khó hơn!
Phi võ giả kém hơn so với võ giả sao?
Không hẳn!
Có thể đậu vào Ma Võ, ai mà không phải thiên tài, ai mà không phải thiên kiêu chi tử, vì sao chúng ta lại tiến bộ chậm như vậy?
Thứ nhất, tài nguyên không đủ, chúng ta có gia cảnh bần hàn, vượt qua ngàn vạn học sinh để giành vé vào Ma Võ, nhưng chỉ vì gia thế không bằng người, nên chúng ta cũng chỉ có thể bị bỏ lại ở phía sau, không thể không nỗ lực càng nhiều!
Thứ hai, điểm khởi đầu của chúng ta chậm hơn mọi người, hơn nữa, chúng ta cũng không giống người khác, được đạo sư cấp cao hoặc phụ huynh trưởng bối cấp cao chỉ bảo!
Tôi không có ý xem nhẹ bất kỳ vị đạo sư nào, nhưng học sinh chúng ta đông như vậy, một đạo sư chịu trách nhiệm dẫn dắt hơn 10 học viên, đạo sư sẽ có thời gian giảng giải cho chúng ta sao?
Vì thế, chúng ta nhất định phải tự phấn đấu!"
Nghe theo tiếng gào thét của Phương Bình, người vây xem ngày càng nhiều rồi.
Khu ký túc xá bên cạnh, lúc này cũng có không ít người mở cửa sổ, còn có một số người trực tiếp xuống lầu, đi thẳng đến bên này.
Phương Bình thấy thế bỗng nhiên nhảy lên bàn, lớn tiếng nói: "Các bạn học, tôi hỏi các bạn, các bạn cam tâm sao?
Cam tâm tốt nghiệp với thân phận là võ giả cấp một ư?
Cam tâm cả đời này chỉ đi theo nhìn bóng lưng người khác?
Cam tâm ngày hôm nay không bằng người, ngày mai vẫn không bằng người?"
"Cam tâm sao?"
Phương Bình dữ dội la lớn một tiếng, âm thanh truyền khắp khu ký túc xá.
Lúc này, ngay cả một vài học sinh cũ cũng nghe được lời cậu nói, mỗi cánh cửa sổ ở khu ký túc xá có không ít người vây quanh.
Phương Bình la lên một tiếng, thấy không ai vai diễn phụ họa, lập tức thầm kêu thất sách, không nhịn được, cậu mạnh mẽ trừng Quách Thịnh.
Quách Thịnh lúc này không ngốc, thấy thế bỗng nhiên mặt đỏ tới mang tai mà quát: "Không cam tâm!"
"Không cam tâm!"
Có vài học sinh lúc này vẫn chưa phải là võ giả, lúc này cũng không nhịn được hô lên.
"Không cam tâm, vậy làm sao bây giờ?"
"Chúng ta cần tự phấn đấu!"
"Làm sao tự phấn đấu? Dựa vào người không bằng dựa vào chính mình!"
"Tôi, Phương Bình, sinh viên khóa 2008, không có gia thế, nhưng tôi tự dựa vào nỗ lực của chính mình, trở thành người mạnh nhất trong số tân sinh viên!"
Có người không thừa nhận sao?
Có người không phục sao?
Bây giờ, tôi đã lên cấp hai, học kỳ này, Phương Bình tôi nhất định sẽ bước vào cấp ba, đột phá cấp bốn!
Đừng nói là tân sinh viên, đợi đến khi kết thúc đại học năm nhất, tôi sẽ khiêu chiến hội trưởng hội võ đạo, nói trước, để đó. Vị trí hội trưởng hội võ đạo, Phương Bình tôi cũng muốn ngồi một chút!"
Phương Bình mới nói mấy câu, bỗng nhiên có học sinh cũ cười nhạo nói: "Hội trưởng Trương hiện tại là võ giả cấp bốn nhé…"
Phương Bình đột nhiên ngẩng đầu, quát lên: "Bớt nói nhảm, anh không được không có nghĩa là tôi, Phương Bình, không được!
Bớt lải nhải mấy lời vô nghĩa với tôi, anh không phục thì xuống đây, chúng ta lên lôi đài gặp mặt so chiêu!"
"Mày..."
Học sinh cũ trên lầu có hơi thẹn quá hóa giận, người bên cạnh lôi kéo một hồi mới chịu thôi.
Phương Bình dưới lầu đã lên cấp hai, hiện tại còn không biết đã tôi luyện được bao nhiêu đốt xương.
Người đứng trên lầu mặc dù cũng là cấp hai, cũng là cấp hai sơ kỳ, nhưng hai người cấp hai sơ kỳ thực ra thực lực không giống nhau.
Phương Bình ở trên thi đấu giao lưu không có đối thủ, lúc đó cũng không phải không có võ giả cấp hai.
Phương Bình cũng không kích anh ta nữa, tiếp tục nói: "Tôi mặc dù xuất thân phổ thông, thế nhưng tôi tuyệt đối không từ bỏ giấc mộng của chính mình!
Sớm muộn cũng có một ngày Phương Bình tôi lên cấp Tông sư!
Tôi hy vọng một ngày nào đó, mọi người cũng đều có thể trở thành Tông sư. Thế nhưng, để làm được điều này, chúng ta cần nỗ lực vươn lên không ngừng.
Hôm nay, Phương Bình tôi thành lập hội Bình Viên, chính thức mở cửa chiêu nạp hội viên. Hoan nghênh người có tâm muốn trở nên mạnh mẽ, có ý chí phấn đấu, truy cầu võ đạo, bất kể xuất thân, bất kể cảnh giới, ai đến cũng không từ chối!
Đương nhiên, ban đầu nhân lực có hạn, vẫn sẽ có hạn chế, chỉ chiêu nạp sinh viên mới, tối đa 100 người!
Đừng hỏi tôi vào hội có lợi ích gì, không có lợi ích gì cả, chỉ là mọi người cùng nhau thảo luận, chia sẻ kinh nghiệm tu luyện võ đạo, cùng nhau phấn đấu vì mục tiêu chung!
Tôi sẽ cho mọi người một vài cơ hội nho nhỏ để các bạn có thể tiếp xúc với các đàn anh đàn chị cấp cao hơn.
Còn việc có thể học được gì từ đàn anh đàn chị hay không thì đó là năng lực của các bạn!"