Chương 324: Thật nhiều sức lao động miễn phí! (2)
"Trường học cũng không cần nhiều người như vậy, trong hội chúng ta, chỉ có 50 người có cơ hội trở thành một thành viên trong số đó mà thôi.
Phải biết, không chỉ là học sinh, ngay cả các đạo sư cũng sẽ mua đổi tài nguyên, bọn họ cũng sẽ lên mạng đặt hàng.
Có thể tưởng tượng được, cơ hội hiếm có như vậy, một khi có học sinh đi đưa đồ qua cho đạo sư, nếu đạo sư vừa ý, tiện tay cho bạn mấy viên thuốc vậy bạn phát tài rồi!
Các bạn tự ngẫm lại mà xem, chuyện như vậy có thể xảy ra hay không?
Nếu như có thắc mắc gì, bình thường đến cửa khu ký túc xá cũng không vào được, bây giờ bạn đi đưa đồ cho đạo sư, hỏi thăm đạo sư một vài vấn đề, chẳng lẽ các thầy cô sẽ từ chối trả lời sao?
Vốn nhà trường lo lắng học sinh làm hỏng việc, lo sợ học sinh không chịu nổi mê hoặc, cầm đồ chạy trốn, cho nên yêu cầu học sinh nào muốn tham dự phải đặt 5 triệu tiền thuế chân!
Là tôi đã nhờ đạo sư của mình, đạo sư Lữ Phượng Nhu đứng ra đảm bảo rằng Ma Võ học sinh chúng ta không có loại người này!
Để cho một vị đạo sư đỉnh cấp sáu ra mặt đảm bảo cho chúng ta, các cậu có biết, vì cơ hội lần này, hội Bình Viên đã phải trả giá bao nhiêu hay không?
Hiện tại, còn ai cảm thấy cơ hội này không quan trọng, làm việc này rất mất mặt, có thể từ chối, thật đấy, tôi còn đang rầu rĩ, không biết nhiều người như vậy bây giờ nên làm sao bây giờ.
50 người, chia làm 5 tổ, mọi người dựa theo lịch học của mình mà sắp xếp, chọn ra một ngày để nhận giao đơn hàng, xoay vòng, 5 ngày một tổ.
Những người khác, tôi chỉ có thể nói, sau này có thêm cơ hội mới có thể để các bạn tham dự.
Hiện tại, cơ hội phải do chính mình nắm bắt!"
Ma Võ học sinh cũng không ngốc, tuy rằng Phương Bình cũng không hoàn toàn đúng, nhưng không thể không nói, xác suất may mắn vẫn có.
Bọn họ đều là học sinh phi võ giả, nói thật, tồn tại ở Ma Võ cũng không có gì đáng chú ý.
Đạo sư không coi trọng, các đàn anh đàn chị không thèm để mắt tới.
Một tuần rút ra một ngày để thử vận may, cũng chưa chắc không thể làm được.
Mấy người Phó Xương Đỉnh lại nghệch mặt ra nhìn nhau, mua hàng online?
Phương Bình đóng vai trò gì trong chuyện này?
Cậu ấy thật sự tranh thủ cơ hội cho mọi người sao?
Nhưng mà trong chuyện làm ăn này, hình như lợi ích cũng đâu có nhiều lắm đâu?
Đưa thuốc cho đàn anh đàn chị, chạy vài bước là tới nơi rồi, thật sự cũng không phải chuyện gì lớn, chứ đừng nói là các đạo sư. Bình thường, nịnh bợ cũng không nịnh bợ được.
Không phải ai cũng như Phương Bình, một học kỳ lên hai cấp.
Phương Bình cũng không quan tâm bọn họ, tiếp tục nói: "Mặt khác, ngoại trừ thay phiên nhau 5 ngày một tổ, các thời gian khác, mọi người có thể dành thời gian đến đoàn hội, chúng tôi sẽ dành thời gian giải đáp các vấn đề khó hiểu trong khi tu luyện hoặc thắc mắc của các bạn.
Hơn nữa, bạn nào tham dự giao hàng, dù cho không nhận được lợi ích gì từ đàn anh chị và đạo sư, nhưng chỉ cần làm tốt, đoàn hội cũng sẽ có những phần thưởng nhất định và chính sách ưu đãi.
Nói ví dụ như sau này đoàn hội có thể sẽ xin được một vài phương án ưu đãi khi mua đổi đồ cho hội viên.
Người khác phải cần 30 điểm thưởng mới đổi được một viên Thối Thể Đan, hội viên chúng ta có thể chỉ cần 28 điểm thưởng là được, thậm chí là 27 điểm thưởng.
Khí Huyết Đan phổ thông 3 điểm/viên, chúng ta có thể xin cho mọi người được hưởng ưu đãi 30 điểm/11 viên.
Đây chính là lợi ích mà tôi có thể mang lại cho mọi người!
Các bạn đừng nghĩ chỉ có một ít như vậy thì chẳng đáng bao nhiêu, các bạn thử đặt tay lên ngực tự hỏi xem, một tháng tính ra các bạn có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền?
Tôi đã nói là muốn mọi người cùng nhau phát triển, đây cũng không phải là một câu khoác lác…"
Lúc này, đoàn người ngồi dưới bắt đầu nhốn nháo rồi.
Nếu thật sự như Phương Bình nói, vậy thì lợi ích khi gia nhập hội đoàn lại quá to lớn rồi.
Mà Phương Bình đang suy nghĩ, thu lại toàn bộ điểm thưởng của học sinh khi bọn họ mua một lượng thuốc lớn, không biết nhà trường có thể cho bao nhiêu phần ưu đãi?
Không phải trường học không cho phép mua kiểu đó, nhưng điểm thưởng cũng không phải phát ra để đó chơi.
Đối Ma Võ mà nói, điểm thưởng mang rất nhiều ý nghĩa.
Thu lại điểm thưởng trong tay học sinh, bức bách bọn họ phải tìm thêm điểm thưởng, cũng là chuyện trường học thường làm.
Chỉ khi dùng hết điểm thưởng, bọn học sinh mới có động lực tiếp tục nhận nhiệm vụ, cố gắng trở nên mạnh mẽ.
Cho nên, nếu một lượng lớn điểm thưởng quay về trường học, lúc này trường học cũng sẽ không ngại cho một vài ưu đãi.
Lý lão đầu vẫn luôn có ý định đào rỗng điểm thưởng của Phương Bình, thực ra đây cũng là một loại hình áp lực ngầm, bức bách Phương Bình đi nhận nhiệm vụ, đi làm nhiệm vụ, trở nên mạnh mẽ, nỗ lực hơn.
Hành vi này cũng được tiến hành trong sự bất tri bất giác, các học sinh cũng không cảm nhận sâu sắc được chuyện này.
Lần này, mấy người Phó Xương Đỉnh cũng hơi động tâm rồi, Dương Tiểu Mạn mở miệng dò hỏi: "Phương Bình..."
"Gọi là hội trưởng!"
Dương Tiểu Mạn tức giận, mới đó mà đã lên mặt rồi?
"À, ừm, hội viên thật sự có thể mua thuốc với giá ưu đãi?"
"Có thể, nhưng tôi nói rồi, tiền đề là hội viên phải có biểu hiện ưu tú, nếu chỉ đơn thuần trà trộn vào đoàn hội, tìm chút lợi ích, vậy thì xin lỗi, không có đâu!"
Dương Tiểu Mạn lườm một cái, canh chừng tôi làm cái gì, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, muốn chửi xéo ai đấy!
"Nhưng mà việc chuyển phát nhanh..."
Cô còn chưa nói hết, Phương Bình ngắt lời nói: "Võ giả các cậu không cần chịu trách nhiệm đi giao hàng, cơ hội đó phải để dành cho các bạn chưa thành võ giả.
Biểu hiện của các cậu ra sao, sẽ được xét dựa trên 3 điểm sau.
Thứ nhất, bình thường, các cậu tự thoả thuận với nhau, mỗi ngày nhất định phải có 2 võ giả có mặt tại văn phòng đoàn hội, phụ trách giải đáp thắc mắc cho hội viên.
Thứ hai, nếu có hội đoàn nào khác cố ý gây phiền phức, các cậu sẽ phụ trách xử lý, xử lý không được, tìm tôi xử lý.
Thứ ba, sau này, khi thực lực của mọi người mạnh mẽ, chúng ta có thể sẽ có một số nhiệm vụ hội.
Nhiệm vụ hội chủ yếu sẽ tập trung vào các anh chị đã rời trường.
Bọn họ có người đi thực tập tại địa phương, có người đi thực tập tại công ty hoặc chấp hành nhiệm vụ ở các nơi.
Lúc này, một khi bọn họ đặt hàng online thông qua website trường mình, nếu chúng ta muốn, có thể để cho võ giả hộ tống theo đội đi giao hàng.
Đây là một loại nhiệm vụ có tính chất rèn luyện, cũng không phải quá khó, cũng có thể nhắm đến các anh chị võ giả cấp bậc cao hơn để học hỏi kinh nghiệm.
Hơn nữa, nhiệm vụ còn có điểm thưởng!"
Phương Bình đã cân nhắc xong rồi, sau này, một khi khai thông trang web, cho người ngoài trường đặt hàng, cậu sẽ không lấy phí giao hàng bằng tiền mặt, mà sẽ sử dụng điểm thưởng làm phí giao hàng.
Những điểm thưởng này, Phương Bình có thể nhận, sau đó đổi thành tiền phí nhiệm vụ cho võ giả.
Cũng có thể không cần nhúng tay vào, để cho võ giả tự nguyện hoàn thành.
Đương nhiên, đây chỉ là thời gian đầu thôi, thời gian sau, nhất định phải quy hoạch lại, cũng phải có ràng buộc, không thể chỉ hy vọng vào các sinh viên này được.
Lúc này, thực ra đã có một vài học sinh đang suy đoán xem Phương Bình đóng vai trò gì trong việc này rồi.
Nói thì nghe êm tai như vậy, thực ra vẫn là nhân viên chuyển phát nhanh thôi.
Chẳng lẽ, trang web này, có liên quan đến Phương Bình?
Hay là Phương Bình nhận được tiền hoa hồng từ trong đó?
Cho dù nghĩ như thế nào, đối với bọn họ mà nói, lần này quả thực là một cơ hội, cơ hội để phi võ giả có thể không cần nhận nhiệm vụ mà vẫn có điểm thưởng.
Dù là võ giả đỉnh cấp một hay cấp một sơ kỳ cũng không có tư cách tiếp xúc với hệ thống nhiệm vụ.
...
Phương Bình khuyên can đủ đường, xem như từ từ để mọi người tiếp nhận nhiệm vụ chủ yếu khi tham gia đoàn hội.
Mà khi báo danh tham dự tổ chuyển phát nhanh, ngoại trừ một số ít người, đa số đều báo danh.
Phương Bình không chọn toàn bộ, nhìn qua một lượt, loại bỏ những bạn học có ngoại hình hại mắt hoặc tâm lý không vững vàng, nhìn mặt có vẻ sẽ không gắn bó lâu dài với hội. Xem như để mọi người biết đến chuẩn vào tương đối, không phải ai cũng có thể tham gia, cơ hội này thực sự hiếm có.