Chương 335: Đỉnh cấp hai (2)
"Đội mình toàn là võ giả tấn công trực diện, quá hạn chế rồi.
Tôi cần một người làm trinh sát, một võ giả đi điều tra tình hình.
Giống như lần này, chúng ta thực ra cần một võ giả phụ trách điều tra tình hình về địa điểm, xác định tình huống, xác nhận mục tiêu và thực lực của đối phương.
Đối phương có võ giả cấp ba hay không?
Đối phương có người trinh sát hay không?
Ngoài ra, đối phương rốt cuộc có phải là mục tiêu nhiệm vụ hay không? Lần này, nếu tôi đoán không nhầm, người đứng canh cửa mà tôi lỡ đánh chết đó, nói không chừng là người tốt.
Trước đó, không xác định được đối phương có phải là mục tiêu của chúng ta hay không, đám người Dương Thành không dám tới gần.
Cho nên, tôi thấy chúng ta cần 1 vị võ giả đi điều tra tình hình.
Mọi người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi…
Phương Bình bỗng nhiên nhìn về phía Trần Vân Hi, cười híp mắt nói: "Đừng nhìn nữa, thung công của cậu đã đạt cảnh giới lăng không, bộ pháp đại thành, không ai thích hợp hơn cậu đâu!
Như thế nào, có hứng thú muốn làm không?"
Trần Vân Hi hơi không tình nguyện lắm, lại xấu hổ không dám phản bác lại, gần như cầu cứu nhìn Dương Tiểu Mạn.
Dương Tiểu Mạn ho nhẹ một tiếng, mới vừa muốn mở miệng, Phương Bình liền nói: "Đừng nói tôi, tôi là chủ lực, tôi cần nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị đánh một trận ác liệt."
Dương Tiểu Mạn nghe vậy đành phải nhún vai, hơi thương xót mà không giúp được gì nhìn Trần Vân Hi.
Trừ phi Trần Vân Hi có thể thế chỗ Phương Bình, bằng không để Trần Vân Hi đi trinh thám là lựa chọn tốt nhất.
Trần Vân Hi thấy thế, hơi bất đắc dĩ, gật đầu nói: "Được."
"Cho nên tôi kiến nghị nhé, lần này trở về, cậu có thể ít nhiều học thêm một chút về phương diện này. Thật đấy, tôi cảm thấy cậu phát triển theo hướng này rất thích hợp…"
Trần Vân Hi không thèm phản ứng cậu, cúi đầu nhìn giầy.
"Trần Vân Hi phụ trách điều tra, Đường Tùng Đình và Dương Tiểu Mạn sau đó tiếp tục phụ trách vòng ngoài.
Tôi, Triệu Lỗi và Phó Xương Đỉnh sẽ là chủ lực tấn công.
Gặp phải đối thủ, mạnh nhất để tôi, hơi kém chút cho Triệu Lỗi, Phó Xương Đỉnh phụ trách mấy tên râu ria khác.
Ai giải quyết được đối thủ đầu tiên nhớ đừng đứng nhìn, mà cùng đến hỗ trợ, trước hết xử lý mấy tên tép riu ở vòng ngoài, cuối cùng cùng nhau xử lý mục tiêu cuối cùng.
Đừng để bị thương, cũng đừng để khí huyết bị tiêu hao quá nhiều.
Dương Tiểu Mạn và Đường Tùng Đình, trừ phi thật sự cần thiết, bằng không, vẫn phải luôn thủ ở bên ngoài!"
Phương Bình mới vừa nói xong, Dương Tiểu Mạn không vui nói: "Tôi vẫn phải thủ bên ngoài? Vì sao chứ?"
"Bởi vì cậu không phải là đối thủ của ba người bọn tôi!"
"Tôi..."
Dương Tiểu Mạn không phục, Phó Xương Đỉnh vui sướng hài lòng nói: "Tôi tôi cốt nhiều hơn cậu 5 đốt.”
Triệu Lỗi ôm cánh tay, lạnh nhạt nói: "Tôi cũng vậy."
"Các cậu..."
Dương Tiểu Mạn bất đắc dĩ, Phương Bình đau đầu nói: "Lẽ nào vòng ngoài không quan trọng sao? Gặp phải viện binh, các cậu chắc chắn đứng mũi chịu sào.
Hơn nữa, người có thể chạy mất từ trong tay bọn tôi cũng không phải kẻ yếu.
Có thể nói, nhiệm vụ của các cậu còn gian nan nguy hiểm hơn nhiều.
Quyết định như vậy đi!
6 người chúng ta phân chia như thế, còn 4 người khác làm hậu cần, các công việc liên hệ thu thập thông tin cơ bản, bao gồm xử lý chiến lợi phẩm cũng có thể giao cho bọn họ phụ trách.
Đội nhóm như vậy mới có thể hoàn thành nhiệm vụ với hiệu suất cao.
Nghe cậu nói như vậy, mọi người cũng không phản đối nữa.
Người duy nhất hơi không vui chính là Trần Vân Hi, Phương Bình cũng mặc kệ cô nàng, làm lính trinh sát rất dễ chết có biết hay không? Nếu không phải biết cô nhiều tiền lắm của, thuốc cứu mạng luôn mang theo một mớ ở bên người, Phương Bình đúng là không chắc sẽ để cô đi làm chuyện này.
...
Ở Túc Thành, Phương Bình liên tiếp nhận ba nhiệm vụ, mục đích rèn luyện đội nhóm.
Nhận ba nhiệm vụ, nhóm Phương Bình càn quét qua ba cứ điểm, giết hơn 10 võ giả, lúc này cũng có chút danh tiếng ở Quân đội và Cục điều tra và truy bắt.
Mọi người đều biết, một đội ngũ võ giả cấp hai từ Ma Võ đã đến Đông Lâm làm nhiệm vụ.
Hơn nữa, hình như cũng không phải chỉ nhận nhiệm vụ ở đây.
Quả nhiên, rất nhanh, nhóm Phương Bình đi đến một thành phố khác tại Đông Lâm, bắt đầu nhận thêm nhiệm vụ, hiệu suất rất cao.
Chỉ trong nửa tháng, nhóm Phương Bình đã đi qua 4 thành phố của Đông Lâm, nhận 12 nhiệm vụ!
Ban đầu là nhận nhiệm vụ võ giả đỉnh cấp hai, đến nhiệm vụ thứ 12, nhóm Phương Bình đã bắt đầu tiếp nhận nhiệm vụ võ giả cấp ba sơ kỳ rồi.
...
Ngày 16 tháng 3.
Tỉnh Đông Lâm.
Kim Thành.
Phương Bình khẽ thở một hơi, thoả mãn nói: "Cuối cùng cũng coi như mình là võ giả đỉnh cấp hai rồi!"
Nửa tháng này, cậu cũng không dùng hệ thống tôi cốt nữa.
Chủ yếu chỉ dựa vào khí huyết nuôi dưỡng xương cốt, lúc thích hợp thì dùng vài điểm tài phú, dùng nửa tháng, cuối cùng cũng xem như luyện xong 6 đốt xương tứ chi cuối cùng.
Tài phú: 6.000.000
Khí huyết: 480 cal (515cal)
Tinh thần: 420 hz (439 hz)
Tôi cốt: 126 đốt (90%), 80 đốt (30%)
Điểm tài phú tích lũy 6 triệu, tăng lên 5 triệu so với hơn 850 ngàn lúc trước.
Này cũng không phải toàn bộ thu hoạch của Phương Bình, trên thực tế, Phương Bình lúc này thông qua 10 nhiệm vụ, riêng giá trị của số thuốc được chia cũng đã cao đến 10 triệu.
Mặt khác, Phương Bình còn được chia 80 điểm thưởng.
Tổng thu hoạch vượt qua 12 triệu.
Mà điểm tài phú cũng tăng lên hơn 10 triệu, nhưng một phần đã dùng bổ sung khí huyết trong chiến đấu và tu luyện hằng ngày.
Tu luyện xong, Phương Bình đi tắm rồi ra khỏi phòng, xuống quán cà phê của khách sạn.
Tại quán cà phê, đám Phó Xương Đỉnh đang ngồi đợi ở đấy rồi.
Nhìn thấy Phương Bình đến, mọi người vội vàng đưa mắt dò hỏi.
Phương Bình khẽ gật đầu, cười nói: "Lên đỉnh cấp hai rồi."
Phó Xương Đỉnh vội vàng nói: "Vậy có phải là nên nhận nhiệm vụ võ giả đỉnh cấp ba rồi?"
Phương Bình trầm ngâm một chút, nói: "Chúng ta có 6 người, hiện tiếp nhận một vài nhiệm vụ võ giả cấp ba sơ kỳ, chưa rèn luyện xương sống, độ khó không lớn. Nhưng võ giả đỉnh cấp ba, đó là võ giả đã rèn luyện hoàn thành xương sống..."
"Vậy thì có làm sao..."
"Vậy thì có làm sao?" Phương Bình tức giận nói: "Có nghĩa là đối phương khí huyết cao đến 1000 cal, ít chỗ yếu hiểm hơn. Một khi chúng ta không đánh lại, cũng khó mà chạy."
Dương Tiểu Mạn bĩu môi nói: "Vậy cậu còn muốn chúng ta đến Kim Thành làm gì? Lẽ nào không phải vì nhiệm vụ võ giả đỉnh cấp ba kia sao?"
Hai ngày trước, Kim Thành công bố nhiệm vụ mới, truy nã một võ giả đỉnh cấp ba. Tiền thưởng cực cao!
Võ giả cấp ba bình thường, cùng lắm có thể cho 100 điểm thưởng hoặc tiền mặt, hoặc tài nguyên có giá trị tương tự.
Nhưng lúc này, Kim Thành lại công bố 5 triệu khen thưởng, còn kèm thêm một khối đá năng lượng… nói là một khối, trong tư liệu ghi là 5g.
Phương Bình hỏi thăm Lữ Phượng Nhu, đá năng lượng là hàng không bán, chính phủ cũng không cho phép giao dịch bên ngoài.
Nhưng đa số những người vào địa quật, có người bất ngờ thu hoạch được, cũng ngầm giao dịch.
1g có giá trị gần như 1 triệu đồng!
Thứ này cực kỳ quý giá!
Đối với võ giả, đá năng lượng có hiệu quả cao hơn Khí Huyết Đan nhiều, có thể dùng để bổ sung khí huyết, tôi cốt, đột phá,...
Phương Bình đã bước vào đỉnh cấp hai, muốn thuận lợi đột phá lên cấp ba, nếu có thể thu được một khối đá năng lượng nhỏ, phần trăm đột phá thành công cũng cao hơn nhiều.
Võ giả địa quật tu luyện chính là dùng đá năng lượng, ít tạp chất hơn thuốc đặc chế nhiều.
Một nhiệm vụ võ giả đỉnh cấp ba, phần thưởng lại có giá trị cao đến gần 10 triệu.
Không ít người cảm thấy hứng thú với nhiệm vụ lần này, cũng không giới hạn chỉ cho phép đội ngũ nhận nhiệm vụ. Nhiệm vụ lần này của Kim Thành có tính mở, ai cũng có thể nhận.
Để xem ai có tìm được người trước!
Phương Bình vốn muốn đi Nam Giang, nhưng bỗng nhiên lại dẫn mọi người đến Kim Thành, mọi người đều đoán cậu ấy định nhận nhiệm vụ này.
"Nói đúng cũng đúng, nói không đúng cũng không đúng, thực ra tôi muốn thử một chút xem sao.
Mấy ngày nay, nghe nói có không ít người đang tìm mục tiêu này, nói không chừng đối phương đã sớm bỏ chạy khỏi Kim Thành, làm gì mà dễ tìm được như vậy."