Chương 336: Đỉnh cấp hai (3)
"Thật sự có thể tìm được, vậy thì võ giả trung cấp ở Kim Thành cũng có rất nhiều người, Tông sư cũng có.
Tuỳ tiện gặp phải bất kỳ ai cũng có thể tiện tay tát chết đối phương.
Hiện tại lại không ai tìm được, tôi sợ sẽ tốn thời gian của chúng ta, hơn nữa, tìm được cũng chưa chắc có thể là đối thủ, cho nên hiện tại có nhận nhiệm vụ hay không, có muốn tìm người hay không, tôi còn chưa ra quyết định."
Nói xong, Phương Bình lại nói: "Còn nữa, Kim Thành treo giá cao như vậy, chỉ vì một võ giả cấp ba, các cậu có hỏi thăm được nguyên nhân không?"
Mấy người bọn họ lắc đầu một cái, Triệu Lỗi suy nghĩ một chút nói: "Tôi có bạn học ở Đông Lâm Võ Đại, hai ngày trước có gặp cậu ấy, cũng có trò chuyện vài câu.
Lần này, người bị truy nã hình như là một nhà nghiên cứu của phòng nghiên cứu…"
Triệu Lỗi nhỏ giọng nói: "Nghe nói có thể là vì bên phòng nghiên cứu đã nghiên cứu ra gì đó, có người thuê hắn với giá trên trời để trộm cướp tư liệu trong phòng nghiên cứu.
Người này bí quá hoá liều, cuối cùng bị phát hiện, nhưng mà khi đó, người trong phòng nghiên cứu không phải là đối thủ của hắn, nên hắn chạy thoát rồi.
Hiện tại, do công ty tài trợ đứng sau phòng nghiên cứu không cam tâm, mới thông qua chính phủ Kim Thành cống bố nhiệm vụ truy nã…"
"Việc này mà bạn cậu cũng biết hả?"
"Theo lời cậu ấy nói, Đông Lâm Võ Đại cũng là một trong những nhà đầu tư cho phòng nghiên cứu kia, một số nhà nghiên cứu ở đó cũng là đạo sư của Đông Lâm Võ Đại.
Cho nên một vài học viên tinh anh của Đông Lâm Võ Đại đang tìm hắn, hoàn thành được nhiệm vụ này, có lẽ Đông Lâm Võ Đại sẽ thưởng nhiều hơn."
"Đối phương cướp mất tư liệu của phòng nghiên cứu à?"
"Không rõ lắm, chắc là không đâu, nếu không, trên nhiệm vụ cũng sẽ ghi chú rõ ràng là cần phải lấy tài liệu về. Mà nếu thật sự như vậy, đối phương cũng sẽ không công khai công bố nhiệm vụ ra ngoài đâu.
Tôi nghi rằng đây chỉ là hình thức lập uy, thuận tiện cảnh cáo người đã ra giá cao, mấy thế lực lớn này đều như vậy.
Không thể trở mặt, sẽ dùng phương thức này cảnh cáo đối phương."
Triệu Lỗi thờ ơ nhún vai, đây mới là phong cách giao chiến bình thường giữa các thế lực.
Đối phương dám cho người đánh cắp thành quả nghiên cứu của nhóm Đông Lâm Võ Đại, chứng tỏ thực lực cũng không kém.
Hiện tại, Đông Lâm Võ Đại bọn họ cũng không làm gì, chỉ là công bố một cái tên cần bị truy nã, treo thưởng cao, như vậy, người kia thập tử vô sinh.
Nhưng vậy cũng sẽ không trở mặt, đồng thời cũng cảnh cáo người phe mình, muốn cầm được tiền, cũng cần phải có mạng mới xài được.
Phương Bình nghe vậy chỉ bĩu môi, đại khái cũng là hai bên kìm kẹp lẫn nhau, nếu không, chân chính làm lớn chuyện, cuối cùng rất khó coi.
"Đáng tiếc, chúng ta không tìm được, hơn nữa, có tìm được cũng khó ra tay…"
"Đối phương chỉ là một nhà nghiên cứu, chúng ta không hẳn không có cơ hội, Phương Bình, có nhận nhiệm vụ hay không?"
"Tôi muốn đi Nam Giang, hiện tại chúng ta tốn quá nhiều thời gian…"
Phó Xương Đỉnh đề nghị: "Chúng ta dành ra ba ngày đi tìm người, không tìm được thì thôi, tìm được, vậy thì thử xem sao. Đối phương là võ giả đỉnh cấp ba, hiện tại khen thưởng cũng cao đến chục triệu rồi.
Lúc hắn chạy trốn, chắc chắn toàn bộ tài sản đều cầm theo trên người, võ giả đỉnh cấp ba, không lẽ trên người không có mấy viên thuốc cấp ba trên người hay sao?
Thông thường, năng lực thực chiến của nhà nghiên cứu cũng không mạnh, hoàn thành được nhiệm vụ này, nói không chừng cũng có được mấy chục triệu.
Hơn nữa, chúng ta có nhiều người như vậy, làm hơn 10 nhiệm vụ rồi, cũng đều có tiến bộ, lúc này cũng nên luyện tay nghề một chút rồi.
Nhóm tân sinh viên ưu tú nhất Ma Võ vây công một nhà nghiên cứu không thuộc phái thực chiến, tuy rằng cao hơn chúng ta một cấp, nhưng chúng ta lẽ nào không phải đối thủ của hắn sao? Chúng ta không phải võ giả hai lần tôi cốt thì cũng là ba lần tôi cốt, thật sự đánh không lại, chúng ta cũng quá phế rồi!"
6 người, 4 người hai lần tôi cốt, một người ba lần tôi cốt.
Phương Bình là võ giả đỉnh cấp hai, mấy người hiện cũng đã tôi luyện được trên 75 đốt xương rồi, Đường Tùng Đình thì hơi ít hơn một chút. Đội hình như vậy, cho dù có gặp phải võ giả cấp ba cũng không nên sợ hãi.
Phương Bình thấy mọi người ai nấy cũng đều khát vọng như vậy, suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Được, vậy thì chúng ta tìm người đến ngày 20. Đến ngày 20 mà không tìm được người, vậy chúng ta sẽ đi Nam Giang nhận thêm mấy nhiệm vụ, tôi thuận tiện về thăm nhà một chuyến."
"Được!"
Mọi người đều nóng lòng muốn thử, mấy nhiệm vụ trước, bọn họ liên thủ đối phó một vị võ giả cấp ba sơ kỳ.
Kết quả, đối phương chỉ mới hoàn thành rèn luyện xương tứ chi, còn chưa rèn luyện xương sống.
Phương Bình khí huyết cao hơn hắn, tôi cốt tiến độ cũng tốt hơn hắn, bởi vì Phương Bình là võ giả ba lần tôi cốt, xương cốt những chỗ khác cũng mạnh hơn hắn.
Lúc gặp nhau, đối phương lại xem thường Phương Bình, kết quả, Phương Bình cũng không hề gặp khó khăn như khi giải quyết võ giả đỉnh cấp hai, nhanh chóng tiêu diệt đối phương...
Điều này khiến bọn Phó Xương Đỉnh hơi thất vọng.
Đúng là có thể kiếm được không ít tiền, nhưng mọi người cũng không có cơ hội chiến đấu toàn lực như mong muốn, đánh chưa đã gì cả.
Nửa tháng đi nhận nhiệm vụ, hơn nửa thời gian đều là đi đường, mấy người bọn họ cũng không chịu nổi cô đơn buồn chán rồi.
Bây giờ gặp được một nhiệm vụ võ giả đỉnh cấp ba, khen thưởng cũng không thấp, mọi người đương nhiên tràn đầy phấn khởi.
Phương Bình thực ra cũng động lòng, điểm tài phú của cậu bây giờ cũng chỉ có 6 triệu.
Loại nhiệm vụ nhận một thưởng ba như thế này rất hiếm thấy, gặp phải, cậu cũng chưa chắc khiếp sợ đối phương.
Mấy người thương lượng một hồi, Phương Bình nhận nhiệm vụ, sau đó sắp xếp cho mấy người Vương Thành đi tìm người.
Trên thực tế, Phương Bình cũng biết, khả năng tìm được người cực thấp.
Hiện tại, người nhận nhiệm vụ cũng không ít, có nhiều nhóm còn chuyên nghiệp hơn nhóm của Phương Bình nhiều.
…
Tiếp nhận nhiệm vụ, nhóm Phương Bình cũng không rời khỏi Kim Thành.
Trong lúc chờ đợi, mấy người bọn họ bớt chút thời gian đi thăm Trần Gia Thanh ở Đông Lâm Võ Đại.
Ma Võ và Trần Gia Thanh không có khúc mắc gì với nhau. Trần Gia Thanh thua hai lần dưới tay Kinh Võ, Ma Võ đánh bại Kinh Võ, ngược lại giúp bọn họ báo thù mới phải.
Nhóm Phương Bình cũng thực sự khâm phục Trần Gia Thanh. Cả nhà Trần gia, đều chết trận tại trận đánh khốc liệt năm 1996.
Năm 1996, địa quật tại Hoa Quốc đồng loạt bạo động quy mô lớn.
Các nơi đều căng thẳng như nhau, lúc đó không cách nào cứu viện.
Lúc đó, cuộc chiến bên Đông Lâm quá mức ác liệt, Trần lão gia cắn răng dẫn một nhà già trẻ lớn bé xuống chiến trường, cuối cùng chết trận.
Trận chiến đó, Trần lão gia tử một mình chiến đấu với ba sinh vật địa quật cấp bảy.
Nếu không phải do Trần lão gia tử ngăn cản ba vị cường giả, quân đội đóng ở ngoại vi rất có thể sẽ bị đánh tan tác, một khi để các sinh vật này bước chân lên mặt đất, vậy thì nguy hiểm rồi.
Trận chiến đó, võ giả chết trận rất nhiều.
Nhưng Tông sư chết trận ở Hoa Quốc cũng cực hiếm.
Qua nhiều năm như vậy, Tông sư chết trận không phải không có, mà cả nhà già trẻ toàn bộ đều chết trận, vậy thì càng hiếm rồi.
Có thể Trần Gia Thanh không rời bỏ được mảnh đất các đời cha chú đã dùng sinh mệnh của mình thủ hộ.
Dù là trước khi tốt nghiệp trung học, cậu đã thành võ giả, cuối cùng cậu vẫn lựa chọn Đông Lâm Võ Đại.
...
Thực ra mọi người cũng không quá thân với Trần Gia Thanh, cùng nhau uống chén trà, nói chuyện phiếm, đơn giản dò hỏi một chút những chuyện về vị võ giả cấp ba kia, mọi người nhanh chóng tản đi.
Đối với việc đám Phương Bình dám tiếp nhận nhiệm vụ võ giả đỉnh cấp ba, Trần Gia Thanh có hơi thổn thức.
Không phải hối hận vì mình lưu lại tại Đông Lâm Võ Đại, chẳng qua cảm thấy mình quá phế rồi.
Lúc thi đấu giao lưu, cậu chính là võ giả cấp hai, đến hiện tại, cũng mới tôi luyện được 75 đốt xương, còn ít hơn một chút so với đám người Phó Xương Đỉnh.
Cậu ta không phải là võ giả hai lần tôi cốt, tốc độ tu luyện ngược lại chậm hơn so với Phó Xương Đỉnh.