Chương 341: Chiến với Nam Võ
Bước vào Võ Đại, có mấy người thật cam tâm đột phá ở mức 150 cal?
Bọn họ vẫn còn tiếp tục uẩn nhưỡng khí huyết, dù không đạt đến 180 cal, cũng phải cao hơn 150 cal mới được.
Dựa theo tiến độ này, ít nhất cũng phải đến khi kết thúc học kỳ này, qua đại học năm hai, bọn họ mới suy xét đến chuyện đột phá.
Đại học năm hai trở thành võ giả, tiến độ tôi cốt tứ chi có thể không nhanh như vậy nữa, trước tốt nghiệp đạt đến võ giả cấp hai, đó là mục tiêu của mọi người.
Mà hiện tại, nhóm Phương Bình đã nhanh chóng trở thành võ giả cấp hai, thậm chí bắt đầu bước chân vào ngưỡng đột phá lên cấp ba rồi.
Nhất thời, bọn họ đều chia sẻ sâu sắc sự cay đắng.
…
Đội hình quán quân thi đấu giao lưu khiêu chiến đội võ giả đỉnh cấp hai.
Tin tức truyền ra rất nhanh, rất nhanh, nhóm võ đạo ở Giang Thành đều biết việc này.
Tổng đốc tự mình quan chiến, thậm chí dẫn theo võ giả tại Nam Giang đến xem.
Vốn chỉ là trận giao lưu giữa các học sinh võ đại, lúc này lại mang quá nhiều ý nghĩa.
Có tin tức nói, Tổng đốc Trương ngày càng không hài lòng về bầu không khí võ đạo ở Nam Giang.
Lúc này, nếu học sinh cũ của Nam Võ bị nhóm tân sinh viên Ma Võ đánh bại, vậy thì toàn thể võ đạo ở Nam Giang nhất định sẽ xuất hiện biến cố.
Một khi Nam Võ thua, Tổng đốc Trương có thể sẽ tiến hành phương án cải cách, lúc đó cũng không biết là tốt hay xấu. Nhất thời, những võ giả biết tin này đều vô cùng chú ý đến cuộc giao đấu này.
Người nhận được tin này, trong đó có Đề đốc Dương Thành, Bạch Cẩm Sơn.
Khi biết được Phương Bình mang đội xuất chiến, tâm tình Bạch Cẩm Sơn thực ra rất phức tạp.
Tốc độ trưởng thành của người trẻ tuổi bây giờ nhanh như vậy sao?
Võ giả đỉnh cấp hai, lên cấp ba còn lâu lắm sao?
"Dương Thành thật sự xuất hiện yêu nghiệt rồi… hai tên yêu nghiệt!"
Bạch Cẩm Sơn mơ hồ nói một câu.
...
Không lâu sau, Giám đốc phòng giáo dục Dương Thành đi đến nhiệt tình vỗ vai Phương Danh Vinh, cổ vũ vài câu.
Phương Danh Vinh còn chả hiểu làm sao, ông ấy lại trở thành phó chủ nhiệm văn phòng rồi.
Lúc này, suy nghĩ duy nhất trong đầu Phương Danh Vinh chính là, con trai mình lại làm gì rồi?
…
Buổi tối, 6 giờ.
Nhóm Phương Bình cũng chưa nhìn thấy Hoàng Cảnh, nhưng Bạch Nhược Khê đã chạy tới.
Vừa đến khách sạn, Bạch Nhược Khê đã gọi mọi người đến họp.
“Viện trưởng đã đến, nhưng hiện tại thầy ấy đã đến phủ Tổng đốc rồi, có lẽ lát nữa sẽ đi cùng Tổng đốc Nam Giang đến võ đài.
Viện trưởng không nói thắng thua thế nào cả, thực ra thắng thua do mình!
Võ giả, cũng chỉ có thể thắng!
Hiện tại còn cho mấy đứa có cơ hội giao thủ với đối thủ cùng cấp, sau này xuống địa quật rồi, ai cho mấy đứa cơ hội này?
Cho nên, hiện tại còn có thể đấu giao hữu như thế này, mấy đứa nên quý trọng.”
Mọi người gật gật đầu, Phương Bình cũng gật đầu, gật xong liền hỏi: "Cô ơi, cô có mang thuốc trường học đồng ý tài trợ đến chưa?”
Bạch Nhược Khê bật cười nói: "Chẳng trách thầy Đường nói..."
“Cô ơi, không phải là em không tôn sự trọng đạo, hay phỉ báng đạo sư, nhưng mà thầy Đường thật sự mưu mô lắm đấy.
Cô ơi, thầy Đường lấy vợ chưa?"
"Hả?"
“Chắc là chưa kết hôn chứ ạ?” Phương Bình kinh ngạc nói: “Nếu như vậy thật, thì có thể hiểu được tính tình nóng nảy của thầy ấy rồi.”
"Nói bậy!"
Bạch Nhược Khê bật cười: "Con gái thầy Đường sắp lên đại học rồi..."
"Thầy ấy có con gái?"
Phương Bình một mặt cả kinh nói: "Hoàn toàn không giống như người có tình cha a..."
"Được rồi, đừng nói bậy nữa, để thầy Đường nghe được, cẩn thận thầy ấy lại tìm em tính sổ."
Bạch Nhược Khê lại nở nụ cười, trong số các đạo sư, Bạch Nhược Khê tính tình nhu hòa, cũng không hay tức giận.
Nói giỡn vài câu, Bạch Nhược Khê lại quay về đề tài chính, nói: "Đã mang thuốc cho các em tới rồi đây, nhưng Phương Bình à, cô thật lòng muốn nhắc nhở em một câu, đừng ỷ vào thế chất của mình mà dùng thuốc quá nhiều.
Em như vậy, cuối cùng sẽ sinh ra tính ỷ lại, sẽ không tập trung tu luyện nắm bắt kỹ năng chiến đấu, không cách nào tìm hiểu chuyên sâu kỹ năng. Đối với chuyện vận dụng khí huyết, bồi dưỡng ý thức chiến đấu cũng không phải là chuyện tốt.
Đến một ngày, em hoàn toàn không còn thuốc bên người, vậy em sẽ làm thế nào để ứng phó với nguy cơ?
Nâng cao năng lực bản thân, học cách làm sao thu được chiến công lớn nhất với cái giá thấp nhất mới là điều em nên chú tâm.
Khí huyết của em vốn cao hơn bình thường, dưới tình huống như vậy, em không thể áp chế võ giả cùng cấp, nói rõ thực lực của em cũng không mạnh như em nghĩ.
Có vài võ giả, có thể lấy một địch 10, đều là cùng cấp võ giả, bọn họ cũng không có khả năng khôi phục khí huyết nhanh chóng, vậy sao bọn họ có thể làm được việc này?
Em cần phải cân nhắc tất cả những điều này."
Phương Bình nghiêm túc gật đầu, rất có đạo lý, đáng để suy nghĩ, nghiên cứu.
Nhưng mà… nếu không lãng phí một chút, nhà trường cũng sẽ không để mình đoạt lợi ích.
Căn dặn mọi người vài câu, biết Trần Vân Hi muốn lên đài, Bạch Nhược Khê khẽ cười nói: "Đánh cho tốt, thể hiện thực lực của chính mình."
"Dạ, em nhất định sẽ thể hiện thật tốt!"
Trần Vân Hi trịnh trọng gật đầu, trong lòng lại cảm thấy oan ức, mình mà không biểu hiện tốt, thì thật sự sắp trở thành nhân viên hậu cần rồi.
...
Nhà trường cho thuốc, Phương Bình đương nhiên cũng không ăn bớt của những người khác.
Mỗi người một viên Khí Huyết Đan cấp một, 4 viên Khí Huyết Đan cấp hai.
Điểm tài phú cũng tăng trưởng, đạt mốc 7 triệu, mấy ngày nay, vì đã tôi cốt đến mức cao nhất, cậu cũng không tiêu hao quá nhiều điểm tài phú.
"Đủ để bổ sung 7000 cal khí huyết rồi…"
Phương Bình tính toán một trận, 7 triệu điểm tài phú, dư sức đánh vài trận giao hữu, dù sao cũng không cần lo lắng không đủ khí huyết.
Quan trọng hơn vẫn là lên đài rồi, nếu có thể không cần dùng thuốc thì không dùng.
Loại hình thi đấu trước nhiều người xem như vậy thực ra rất phiền phức, đặc biệt là khi có cường giả đến xem, Phương Bình phải dùng đến thuốc, thể hiện bản thân phải dựa vào thuốc mới có thể khôi phục khí huyết mới được.
Dùng thuốc, thực tế vẫn rất lãng phí.
Có nhiều tiền hơn nữa cũng không nên lãng phí như thế.
…
6 giờ 30, mọi người bắt đầu xuất phát rời khỏi khách sạn, đi đến Nam Giang Võ Đại cách đó không xa.
Nam Giang Võ Đại.
Vương Kim Dương và các đạo sư của trường đã đứng chờ ở cửa lớn, nhìn thấy nhóm Phương Bình, Vương Kim Dương khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Bạch Nhược Khê, cười nói: "Cô Bạch, không ngờ là cô cũng tới."
"Viện trưởng của trường cô cũng tới rồi, chắc là sẽ đi cùng Tổng đốc Trương đến."
Bạch Nhược Khê cười cười, cũng hàn thuyên vài câu, thái độ đối với các đạo sư của Nam Võ cũng bình thường.
Mà các vị đạo sư của Nam Võ lúc này xem ra là do Vương Kim Dương dẫn đầu.
Đạo sư của Nam Võ thấp nhất là cấp ba, đạo sư cấp bốn xem như là trụ cột, cấp năm cực hiếm thấy, còn cấp sáu đều là ban lãnh đạo trường.
Thực lực của Vương Kim Dương, dù xếp trong hàng đạo sư, cũng thuộc nhóm tài năng xuất chúng.
Thêm vào thân phận hội trưởng hội võ đạo, tính ra, địa vị của mấy vị đạo sư kia còn không bằng Vương Kim Dương.
Phương Bình nhìn mà thích mê người, đây mới là cuộc sống chứ!
Đâu ai như mình, mỗi ngày đều bị Đại Sư Tử tìm cớ bắt bẻ, một ngày nào đó, Đại Sư Tử cũng sẽ như các đạo sư này, ở trước mặt mình chỉ có thể cúi đầu, hạ lông mày, đó mới là niềm vui cuộc sống.
Vương Kim Dương và Bạch Nhược Khê nói chuyện vài câu, sau đó vừa đi vừa nói: "Lần này, 5 vị học sinh Nam Võ ở Nam Võ cũng là nhân vật đỉnh cao.
Phương Bình, các em chớ khinh thường.
Anh muốn xem một trận đấu thực lực ngang nhau, chứ không phải đánh kiểu một bên đè bên còn lại ra đánh, ý anh là Nam Võ đè các em ra đánh."
"Sẽ không đâu."
"Hy vọng như vậy."
Vương Kim Dương cũng không nói nhiều, dẫn mọi người đi đến hội võ đạo.
Nam Võ không to lớn như Ma Võ, hội võ đạo cũng không xa xỉ như hội võ đạo ở Ma Võ, không chiếm đến mấy trăm mẫu đất.
Nhưng trụ sở hội võ đạo của Nam Võ cũng không nhỏ.
Lần này, địa điểm thi đấu giao lưu cũng không phải ở võ đài trong nhà, mà ở ngoài trời.