Chương 342: Chiến với Nam Võ (2)
Sân cỏ trước tòa nhà hội võ đạo lúc này được dựng tạm một võ đài, bốn phía cũng không có ghế dựa.
Theo cách nói của Vương Kim Dương, võ giả lên đài luận võ, dưới đài còn ngồi xem như xem kịch, đó là một sự sỉ nhục!
Ngay cả việc đứng xem cũng không làm được, vậy thì đừng làm võ giả.
Ai than phiền thì biến ngay.
Cho nên khi nhóm Phương Bình đến, nhìn thấy mấy ngàn học sinh đứng ở khắp nơi trên sân cỏ, bốn phía đông nghịt, khí thế lại không yếu kém.
Nhìn thấy nhóm Phương Bình, đám học sinh tại hiện trường có vẻ hơi huyên náo.
Không ít người chỉ chỉ chỏ chỏ…
Kết quả còn chưa nghị luận xong, Vương Kim Dương bỗng nhiên quát lên: "Tất cả câm miệng!"
"Người yếu không có quyền chỉ chỏ, quơ tay múa chân trước mặt cường giả!"
"Tân sinh viên của Ma Võ hiện khiêu chiến võ giả đỉnh cấp hai, là sinh viên năm ba, năm tư trường chúng ta. Đây vốn là một trận đấu không công bằng!"
"Nếu như lần này Nam Võ thất bại, điểm mua đối thuốc của tất võ giả sẽ tăng lên 5%!
Tất cả phi võ giả, kết thúc đại học năm hai mà vẫn chưa thể đột phá thành võ giả, trực tiếp bị khai trừ!
Nam Giang Võ Đại là trường đại học chuyên đào tạo võ, không phải là nơi cho các bạn đến hưởng không!
Trước kia, còn có phi võ giả lấy thân phận học sinh Nam Võ tốt nghiệp, đây là sự sỉ nhục của Nam Võ, không phải thể hiện sự khoan dung của Nam Võ!"
"..."
Đoàn người lại bắt đầu ồn ào, có người không phục nói: "Bọn tôi không lên ứng chiến, thua rồi có liên quan gì tới bọn tôi…"
Hắn vừa dứt lời, tầm mắt Vương Kim Dương bỗng nhiên quét về phía hắn!
"Cậu, bước ra khỏi hàng!"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía học sinh vừa mới lên tiếng kia.
Sắc mặt người kia biến hoá một hồi, lát sau mới kỳ kèo đi ra, bạo dạn nói: "Hội trưởng Vương, tôi nói không đúng sao?"
"Cậu, có thể rời khỏi Nam Võ rồi!"
"Rời khỏi... Nam Võ?"
"Đúng, cậu bị khai trừ rồi!"
Nhóm người Phương Bình sửng sốt, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Học sinh vừa mới bước ra khỏi hàng cũng ngây người, sau đó cả giận nói: "Vương Kim Dương, cậu có quyền gì mà đuổi tôi!"
Vương Kim Dương không đáp, ánh mắt nhìn lướt qua những người khác, lạnh lùng nói: "Là một thành viên của Nam Võ, không có chút ý thức vinh dự tập thể gì, không có chút cảm giác sỉ nhục tập thể, lúc nào cũng cảm thấy chuyện abc không liên quan tới mình.
Có lợi ích không cho ngươi, ngươi than phiền trường học không công bằng.
Chưa bao giờ suy nghĩ, dựa vào cái gì mà đòi hỏi nhiều vậy?
Dựa vào việc các ngươi thi đậu vào Nam Võ?
Dựa vào việc các ngươi không biết tiến thủ, nằm mơ tới một ngày nào đó, trở thành võ giả, làm mưa làm gió à?
Võ giả là gì?
Võ giả không phải là giấy thông hành để hưởng đặc quyền hơn người khác, võ giả là dũng sĩ sớm tối giãy dụa ở giới ranh sinh tử!
Ở Nam Võ, tôi không thấy những thứ này!"
Anh ta vừa dứt lời, đoàn người ở bên ngoài bỗng nhiên tản ra, mấy vị cường giả khí thế bàng bạc cất bước đi tới.
Trong đó, người dẫn đầu là một vị lão giả tóc hoa râm, ông lão không lên tiếng, nhưng một người đàn ông trung niên cao lớn đi bên phải lại cất cao giọng nói: "Vương Kim Dương nói không sai.
Thua có liên quan gì tới các em đâu?
Vậy nếu như có một ngày, Hoa Quốc bại trận trong chiến tranh, tất cả cường giả đều hy sinh, các em bị bắt làm nô dịch, phải chăng cũng sẽ nói ra những lời như vậy?
Đều là lỗi của cường giả, dựa vào cái gì mà bắt chúng ta phải chịu đựng tất cả những thứ này.
Nam Võ, hoặc nói đúng hơn là Nam Giang, không cần một võ giả như vậy!
Không phục, em có thể lên đài, cảm thấy mấy người lên đài hôm nay không thể đại biểu cho tập thể, vậy chính các em lên đài đánh một trận đi!"
Mọi người đồng loạt tắt tiếng, bởi vì mọi người đều biết đối phương là ai/
Tổng đốc Nam Giang - Trương Định Nam!
Có phải ban đầu đã tên là Trương Định Nam, hay là sau đó mới đổi thành như vậy, mọi người cũng không biết.
Mọi người chỉ biết, từ khi Trương Định Nam đột phá lên Tông sư, ông ấy đã bắt đầu bắt tay vào làm rất nhiều chuyện, bao gồm chuyện của Võ Đại, hơn nữa nguyên tắc làm việc cực kỳ cứng rắn.
Những lời ông ấy vừa nói, hiển nhiên cũng có nghĩa là những lời trước đó Vương Kim Dương nói là đúng.
Dù là hiệu trưởng Nam Võ, ông lão bên cạnh kia cũng không mở miệng nói cái gì.
Những người khác không lên tiếng, Vương Kim Dương lại khom người chào các vị Tông sư, sau đó nhìn về nhóm người Phương Bình nói: "Chê cười rồi."
Bạch Nhược Khê cười nhạt nói: "Không sao, Nam Võ cũng giúp chúng tôi học hỏi được rất nhiều."
"Vậy không làm lỡ thời gian của mọi người nữa."
Nói hết, Vương Kim Dương nhìn về một nhóm người đang đứng phía dưới lôi đài, lớn tiếng nói: "Hôm nay, các cậu đại diện Nam Võ, đại diện Nam Giang!
Đều là võ giả đỉnh cấp hai, mà đối thủ của các cậu, đều chỉ mới vào cấp hai không lâu!
Thắng, không có gì đáng mừng.
Thua, nghĩa là phương pháp dạy học của Nam Võ còn thiếu sót, trường học không phải nhà trẻ tình thương!
Nếu như hôm nay thất bại, tôi sẽ kiến nghị với trường học, đào thải 9 phần 10 học sinh, tập trung tài nguyên bồi dưỡng một nhóm võ giả tinh anh dám chiến, có thể chiến!"
Lời này, lại lần nữa khiến mọi người thấp giọng bàn tán sôi nổi.
Vương Kim Dương cũng mặc kệ bọn họ, nhìn về phía nhóm Phương Bình, nói: "Không phải thi đấu trước công chúng, trình tự xuất chiến tuỳ ý, thắng ở lại, thua rời khỏi võ đài!
Người cuối cùng còn lại của bên nào thì bên đó thắng!"
Phương Bình hơi nhíu mày, hơi bị thoải mái dã tính thái quá.
Một bên khác, mấy vị cường giả Tông sư cũng không nói lời nào, đi đến bên cạnh lôi đài, mọi người đều đứng vây xem, không có chuẩn bị hàng ghế VIP hay ghế dựa hạt dưa gì.
Võ đài như vậy thật sự rất đơn sơ, còn không bằng võ đài ngầm.
Nhưng võ đài đơn sơ này lại nghênh đón ba vị cường giả Tông sư quan chiến.
Vương Kim Dương trực tiếp đảm nhận chức vụ trọng tài, mở miệng nói: "Nam Võ là đội chủ nhà, Nam Võ sẽ lên trước!"
Dưới võ đài, mấy võ giả trẻ tuổi liếc mắt nhìn nhau, rất nhanh, một võ giả cầm trường thương trong tay bước lên võ đài.
"Trần Bằng Phi, võ giả đỉnh cấp hai, sinh viên đại học năm ba, Học viện Binh Khí, hạng ba nhiệm vụ cấp hai, Nam Giang Võ Đại!"
Phương Bình hơi thắc mắc, Bạch Nhược Khê nhỏ giọng giải thích: "Nhiệm vụ ở Nam Võ không nhiều, làm bao nhiêu nhiệm vụ đồng nghĩ với số lần ra tay bao nhiêu lần, năng lực thực chiến mạnh yếu thế nào.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ Nam Võ, sẽ được tích luỹ lại, hạng ba nhiệm vụ cấp hai của Nam Võ, nghĩa là trong số các võ giả cấp hai, số lần làm nhiệm vụ của cậu ấy đứng thứ ba, nghĩa là đã làm qua rất nhiều nhiệm vụ, có kinh nghiệm giao thủ với các võ giả khác…"
Phương Bình gật đầu, biểu thị nghe hiểu rồi.
Võ giả Nam Võ hiển nhiên khá hiểu điều này, nhìn thấy Trần Bằng Phi là người đầu tiên lên đài, mọi người cũng cảm thấy Trần Bằng Phi cũng đủ thực lực đại biểu cho trình độ võ giả đỉnh cấp hai của Nam Võ.
Phương Bình nhìn đám người Phó Xương Đỉnh, Phó Xương Đỉnh nóng lòng muốn thử, nói: "Tôi lên đi, tôi cũng dùng thương…"
Nhưng Phương Bình không nhìn cậu, mà nhìn về phía Triệu Lỗi nói: "Cậu lên!"
"Tớ?"
"Trận đầu phải đánh cho đẹp, trước khi thi đấu giao lưu, cậu luôn trách tôi không cho cậu cơ hội.
Lần này cho cậu cơ hội, Triệu Lỗi, nếu như cậu thua, khiến Ma Võ mất mặt, khiến tôi mất mặt, sau này, tôi thấy cậu một lần sẽ đánh cậu một lần!"
Sắc mặt Triệu Lỗi biến thành màu đen, cũng không phí lời.
Trực tiếp bước lên võ đài, vừa lên đài liền lớn tiếng nói: "Triệu Lỗi, cấp hai sơ kỳ, sinh viên đại học năm nhất, Học viện Binh Khí, Ma Đô Võ Đại!"
Chưa rèn xong xương chi thứ ba, đều là cấp hai sơ kỳ.
Nhóm người Ma Võ, ngoại trừ Phương Bình, đều là võ giả cấp hai sơ kỳ.
...
"Có thể thắng sao?"
Phó Xương Đỉnh nhỏ giọng nói một câu, Phương Bình lạnh nhạt nói: "Không sao cả, thua rồi, còn có tôi.
Các cậu tự lo lấy."
"Cậu..."
Mấy người bọn họ không vui ra mặt, nhưng cũng không nói nữa, trên đài, hai bên đã bắt đầu giao thủ.
...
Trên lôi đài.
Ngay trận đầu, Trần Bằng Phi liền thể hiện thực lực của một võ giả cấp hai hàng tinh anh trong Võ Đại!
Trường thương xuất kích, mơ hồ truyền ra tiếng hổ gầm!
Mà Triệu Lỗi cũng nhanh như thỏ, mũi chân đạp đất, khí thế mãnh liệt như hổ, chớp mắt chạy theo đường cong, đến sát người Trần Bằng Phi.