Toàn Cầu Cao Võ

Chương 345: Không mạnh cũng phải giả vờ mạnh! (2)

Chương 345: Không mạnh cũng phải giả vờ mạnh! (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
Hai người bọn họ đang nói chuyện, thầy hiệu trưởng già của Nam Võ khẽ thở dài: "Thằng nhóc kia lại dùng học sinh Nam Võ chúng ta để luyện tập."
Ung dung đánh bại Lam Thải Diệp, khí huyết Phương Bình tiêu hao cùng lắm là 200 cal.
Đối với Phương Bình mà nói, đây cũng là một lần thử nghiệm.
Trước kia, khi tung chiêu, đao nào đao nấy bộc phát hơn trăm cal, uy lực lớn, nhưng tiêu hao cũng lớn, đối phó võ giả cấp một cũng tiêu hao vô cùng lớn.
Lần này đánh bại một vị võ giả đỉnh cấp hai, khí huyết Phương Bình được bảo lưu hơn một nửa.
Điều này cũng có nghĩa, không cần uống thuốc, Phương Bình vẫn có thể duy trì sức chiến đấu tốt.

Rất nhanh, người thứ ba của đội Nam Võ đã bước lên đài rồi.
Lần này là nam sinh, ánh mắt nhìn Phương Bình như muốn giết người vậy.
Nhưng Phương Bình không để ý, vẫn cười nói: "Đối với nữ tôi còn khách khí một chút, đối với nam đương nhiên không cần phải làm vậy rồi."
"Ta..."
"Không cần báo tên tuổi, tôi cũng chẳng nhớ nổi tên họ người yếu đâu."
"..."
"Khốn kiếp, đánh chết hắn! Nhất định phải đánh chết hắn!"
"Quá kiêu ngạo, lẽ nào Nam Võ thật sự không có ai sao? Ngay cả lễ nghi cơ bản của võ đạo đều không thèm chú ý rồi !"
"..."
Học sinh Nam Võ lúc này đã triệt để phẫn nộ!
Phương Bình lại không để cho người ta thông báo họ tên, xét theo góc độ luận bàn võ đạo, đây chính là thái độ xem thường.
Vương Kim Dương cũng thở dài nói: "Hiệu quả kiểu này..."
Không có cách nào nói rồi!
Hiệu quả hiện trường đúng là mãnh liệt hơn cậu tưởng tượng gấp 10 lần!
Nếu như hôm nay Phương Bình thật sự không có bất cứ thương tổn nào bước ra khỏi cổng trường Nam Võ, những học sinh này của Nam Võ chắc chắn sẽ xem Phương Bình là kẻ địch cả đời!
Tát vào mặt người khác như vậy, xem ra còn mạnh mẽ hơn việc hồi trước Vương Kim Dương từng đánh bại Ma Võ cùng cấp.
Lần này, Phương Bình cũng không dùng tay làm đao nữa, rất đau, có giả vờ mạnh thì cũng cũng phải trả Xem ảnh 1giá chứ bộ.
Phượng Chuỷ Đao bổ ngang hư không, thậm chí còn có thể nghe được tiếng nổ.
"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn, một đao, đối phương bay ngược ra khỏi lôi đài.
"Ha ha."
Sắc mặt Phương Bình hơi trắng xám, lạnh nhạt nói: "Có bị ngu không, còn tưởng tôi chơi trốn tìm với anh sao? Một đao cũng không đỡ nổi, thật quá thất vọng mà."
"..."
Lúc này, dưới đài hoàn toàn yên tĩnh,
Người thứ ba của Nam Võ thất bại quá nhanh.
"Hắn... Thật mạnh..."
Có người thấp giọng nói mê, sắc mặt phức tạp không tả được.

Mấy người Phó Xương Đỉnh cũng có hơi không biết nói gì, võ giả Nam Võ thực lực hơi bị yếu quá.
Bạch Nhược Khê nhẹ giọng nói: "Em ấy cố ý đấy, vòng trước cố tình chọc giận Lam Thải Diệp, cũng không dùng chiêu lớn, chỉ dùng liên hoàn trảm áp đảo giành thắng lợi.
Vòng này, vừa mới lên đài đã chọc giận đối phương, dụ đối phương tiếp nhận chính diện một đao của em ấy. Một đao vừa rồi, uy lực vượt qua 200 cal!"
"Chẳng phải cậu ấy nói cậu ấy không luyện được tuyệt chiêu của cấp hai sao?"
Đám người một mặt không phục, mẹ nó, lại lừa người!
Bạch Nhược Khê liếc mắt nhìn mấy người bọn họ, các em tin một người quỷ quyệt như Phương Bình, còn có thể trách ai?
Sắc mặt Triệu Lỗi đen thui, nói mình giấu chiêu, không ngờ cậu cũng vậy!
Chuẩn bị đánh ai đó?
...
Các cường giả đương nhiên cũng nhìn ra được dụng ý của Phương Bình, cũng biết học sinh nhà mình không hề yếu như tưởng tượng.
Ít nhất, người cố gắng đỡ được một đao của Phương Bình chỉ rơi khỏi võ đài, nội phủ bị thương nhẹ, còn có thể nhìn thấy mức độ bị thương nặng nhẹ.
Nhưng ở trong mắt các võ giả dưới cấp ba khác, Nam Võ thực sự quá mất mặt.
Ba trận thua cả ba!
Trần Bằng Phi thua võ giả cấp hai sơ kỳ, còn hai vị còn lại cũng bị đánh bại dễ dàng theo cách cực kỳ mất mặt.
Nhân lúc người khác không chú ý, Phương Bình tuỳ ý nhét một viên thuốc vào miệng.
"Người khác không chú ý" ở đây chính là đám học sinh đứng vây xem dưới kia, các cường giả lưu ý mới tốt.
Sắc mặt tái nhợt của Phương Bình bắt đầu khôi phục lại vẻ hồng hào với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Trương Định Nam lại liếc mắt nhìn, hơi thở dài nói: "Thể chất này... Khiến người ta ước ao thiệt."
Hoàng Cảnh không để ý cái này, trầm ngâm nói: "Làm như vậy có hiệu quả sao? Nam Võ không thể so lại Ma Võ, thua thảm như vậy, sẽ khiến học sinh tuyệt vọng…"
Áp lực ở mức độ phù hợp có thể sẽ khiến người ta trưởng thành, nhưng để cảm nhận được đối phương mạnh đến mức vô địch vậy thì đó không phải là áp lực. Lúc đó mọi người sẽ cảm thấy không phải bọn họ quá yếu, mà là do đối phương quá mạnh, luận võ như vậy, không bằng đừng giao lưu gì cả.
"Không sao đâu, ông thật sự cho rằng thằng nhóc này có thể thắng nhẹ nhàng như vậy sao?"
"À há, xem ra là còn át chủ bài, vậy thì chờ xem xem sao."
Hoàng Cảnh hơi hơi liếc mắt nhìn hai người còn lại, cười cười, cũng không để ý, võ giả cấp hai trong mắt bọn họ không là gì cả, bất kể có mạnh thế nào đi nữa.
...
Dưới ánh mắt phức tạp của mọi người, người thứ tư của Nam Võ lên đài.
Không hề thông báo họ tên, thanh niên lên đài đi tay không, da thịt lộ ra ngoài màu đồng cổ, khẽ cười nói: "Thiên tài của Ma Võ đúng là không tầm thường, nhưng khinh bỉ học viên Nam Võ như thế thì hơi quá đáng rồi."
"Thật sao? Thực lực anh không yếu, trong số võ giả cấp hai của Nam Võ, chắc cũng là số một số hai hửm."
"Có thể nói như vậy."
Phương Bình bỗng nhiên ném trường đao xuống lôi đài, sắc mặt trịnh trọng hơn: "Nói thật, hai người vừa rồi, vừa lên đài tôi đã biết họ không phải là đối thủ của tôi, đánh chán lắm.
Anh thú vị hơn, có chút áp lực đấy.
Tôi không có ý khinh bỉ bất cứ ai, nhưng thật sự Nam Võ không có võ giả nào khiến tôi để tâm cả!
Để cho mấy người hoàn toàn khuất phục, chúng ta thẳng thắn một chút nào."
"Không cần thiết..."
Thanh niên khẽ lắc đầu nhưng không nói gì nữa, bước về phía trước một bước!
Một bước này, khí thế đối phương hoàn toàn thay đổi!
Thực tế, dưới đài có không ít người căn bản không cảm giác được những điều này, nhưng lúc này đây, cũng bỗng dưng yên lặng, dường như cảm nhận được bầu không khí nghiêm nghị.
Sắc mặt Phương Bình cũng trầm xuống, nhìn chằm chằm đối phương hồi lâu.
"Xuất thân từ chiến trường?"
Phương Bình không hỏi, cậu cũng chưa từng thấy võ giả bước ra từ địa quật chiến trường. Không phải, đạo sư ở Ma Võ đều từng ra chiến trường, nhưng bình thường mọi người không có bất kỳ khí thế nào.
Khí thế của đối phương vừa mới thay đổi, khiến Phương Bình bất chợt nhớ đến khí thế của lão Tông sư của Liên minh Bát Giáo khi ông ấy từ lầu hai bước xuống võ đài của trận thi đấu giao lưu toàn quốc.
"Kim qua thiết mã..." (1)
Có thể, chính là cảm giác này.
Một giây sau, hai người đồng thời động!
Đầu tiên, cột sống của Phương Bình kéo thẳng tắp, chớp mắt uốn lượn một vòng, cũng trong lúc đó, một nắm đấm được tung ra.
Thanh niên đối diện cũng là như thế, cánh tay màu đồng cổ dưới ánh đèn bỗng ánh lên màu đỏ thẫm như màu máu.
Cánh tay không hề biến to hơn, nhưng nắm đấm của đối phương cũng nồng nặc mùi máu.
Hai người đồng thời cất bước, bằng tốc độ nhanh khiến rất nhiều người không thấy rõ tình huống, đã liên tiếp đánh ra năm, sáu quyền!
"Tí tách..."
Hai người nhanh chóng tách ra lùi về sau, cánh tay phải của Phương Bình nhẹ nhàng đong đưa, lúc này tay phải của cậu đã nhuốm một màu đỏ tươi, máu không ngừng chảy ra.
Dù nói Bạo Huyết Cuồng Đao là đao pháp, nhưng đổi thành quyền cước thì cũng vẫn thích hợp để dùng như thường.
Uy lực của sáu quyền liên tiếp Phương Bình vừa đánh ra chỉ mạnh hơn chứ không hề yếu hơn lúc đánh với Lam Thải Diệp, nhưng kết quả lại là lưỡng bại câu thương.
Cánh tay của thanh niên đối diện cũng đang rung động, bàn tay lại có vẻ như nhuộm thêm màu máu.
Không quản thương thế làm sao, sau một khắc, hai người lại động thủ.
Mũi chân Phương Bình kéo thẳng, chân phải nhanh chóng đâm về huyệt thái dương của đối Phương.
Ánh mắt đối phương đỏ như máu lóe lên một cái, bỗng nhiên duỗi tay bắt được chân phải của Phương Bình, dùng sức hất ra phía sau!
Phương Bình cũng không giãy dụa, thuận thế bay lên trời, mũi chân lướt ngang lông mày đối phương.
Sau một khắc, Phương Bình lơ lửng ở giữa không trung mạnh mẽ thoát khỏi lực quán tính, tựa như đang đứng trên đất bằng, hai chân tung liên hoàn cước, đá vào đầu đối phương!
---
(1) Kim qua thiết mã: mô tả phong thái, hào quang của chiến thần.
---
Tặng:
- 300 mã 11461997 - giảm 10% khi mua ít nhất 10 chương!
Cầu bình luận, thả tim, tặng TLT, đề cử
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất