Chương 344: Không mạnh cũng phải giả vờ mạnh!
Phương Bình vừa dứt tiếng, dưới đài triệt để không thể bình tĩnh rồi.
Võ giả đỉnh cấp hai!
Lúc này mới mấy ngày a?
Lúc mọi người ở giai đoạn phi võ giả cũng không tiến bộ nhanh như vậy.
...
Ở một bên võ đài.
Trương Định Nam cười nhạt nói: "Thằng nhóc này, là học trò của Lữ Phượng Nhu?"
"Không sai."
“Nó học đao pháp của tôi? Lần trước tôi cũng nhìn một hồi… Nhưng mà không nhìn ra, tôi còn tưởng nó theo học “Chu Nhất Đao” chứ.”
"Khụ khụ khụ..."
Hoàng Cảnh và hiệu trưởng Nam Võ vội vàng ho một tiếng, sau đó cũng bật cười.
"Chu Nhất Đao" cũng là cường giả Tông sư dùng đao, từ trước đến giờ chém người chỉ dùng một đao. Một đao không đủ thì lại chém một đao, không có kỹ xảo gì, cũng không có chiêu thức gì.
Bạo Huyết Cuồng Đao tuy rằng cũng đi theo con đường này, nhưng không đơn thuần chỉ chém ra một đao.
Lúc trước khi Phương Bình thi đấu giao lưu, đúng là không nhận ra, cậu tu luyện Bạo Huyết Cuồng Đao.
Trêu ghẹo Phương Bình một câu, Trương Định Nam lại nói: “Người Nam Giang, đáng tiếc không thể lưu lại Nam Giang.”
“Ông bị ám ảnh bởi ý thức khu vực quá nặng, hạn chế quá lớn. Học sinh Ma Võ chẳng lẽ không phải người Hoa sao, chẳng lẽ sẽ không ra sức dốc lực vi Hoa Quốc hay sao?”
"Không giống nhau..."
"Tôi thấy như nhau mà!"
“Tuỳ ông muốn nói thế nào thì nói, lần này, một khi lối vào địa quật xuất hiện ở Nam Giang, hy vọng Ma Võ có thể trợ giúp Nam Giang vượt qua kiếp nạn này.”
"Võ Đại sẽ không ngồi nhìn đâu, yên tâm."
“Hy vọng như vậy, mỗi lần lối vào địa quật mở ra, những nơi khác cũng sẽ bạo động, tôi chỉ sợ viện quân đến không kịp, cũng không rút ra đủ viện quân.”
Gương mặt Trương Định Nam hiện lên nỗi ưu lo nhàn nhạt, Nam Giang, hoà bình nhiều năm như vậy, cũng cần trải qua máu tanh sao?
...
Theo tiếng nghị luận của mọi người dưới đài, bên Nam Võ nhanh chóng xuất hiện một người, là nữ.
Phương Bình vừa nhìn thấy một vị nữ võ giả bước lên sân khấu, không tự chủ nhìn Vương Kim Dương một cái.
Vương Kim Dương không nhìn cậu, nữ võ giả thắt bím đuôi ngựa lạnh lùng nghiêm nghị nhìn cậu: "Đừng nhìn, lẽ nào cậu kỳ thị nữ sao?"
Phương Bình cười nói, không có ý đó, chẳng qua cảm thấy đánh con gái không biết có bị người khác mắng hay không?
Nam Võ có tới mấy ngàn học sinh, ngay cả một nhóm võ giả nam cũng không đủ sao?
Hơi đáng buồn đấy.
Đừng nhìn tụi này, tụi này không phải cố ý tới đánh nhau đâu, nói thật, trùng hợp thôi.”
"Miệng lưỡi lợi hại!"
“Tuỳ bà chị nói thế nào thì nói, lúc trước cũng kém chút nữa chọn Nam Giang Võ Đại, bây giờ đúng là cảm thấy hơi mừng… Nam Giang Võ Đại lúc này, ngoại trừ một số người, đúng là không có nhân vật nào khiến tôi được mở mang tầm mắt.”
m thanh nói chuyện không nhỏ, dưới đài lại một phen sôi trào!
"Ngông cuồng!"
"Lam Thải Diệp, đánh bại hắn!"
"Đánh chết hắn!"
"..."
Quần chúng ăn dưa dưới đài phẫn nộ.
Nhưng Phương Bình lại thở dài nói: "Lạn Thái Diệp (1), trời ơi, đặt tên kiểu này… Này, ba mẹ chị hận chị cỡ nào chứ…”
"Muốn chết!"
Sau một khắc, Lam Thải Diệp nổi giận, ngay cả hứng thú giới thiệu tên tuổi cũng không có, thân hình hơi động, quỷ dị xuất hiện bên người Phương Bình.
"Bộ pháp không tệ, đáng tiếc..."
Phương Bình nở nụ cười, mũi chân chạm nhẹ mặt đất, thân ảnh biến mất ngay tại chỗ.
“Hội trưởng Vương của mấy người nói, voã giả đỉnh cấp hai của Nam Võ đều là nhân vật tinh anh, tôi thật chẳng nhìn ra.
Lần tranh giao hữu này, tôi thật sự không có hứng muốn đánh.
Nhưng mà hội trưởng Vương của mấy người có quan hệ khá tốt với tôi, anh ấy cảm thấy cần phải đả kích tôi một chút, nói là để tôi biết không chọn Nam Võ là một điều sai lầm.
Đáng tiếc… tôi thật sự không hề thấy hối hận chút nào."
Nói hết, Phương Bình còn liếc mắt nhìn Vương Kim Dương đứng dưới đài. He he, nhìn này, thấy em phục vụ chu đáo chưa! Không phải anh muốn em đóng vai ác sao?
Hiện tại em kích thích Nam Võ đến mức người người muốn phát điên lên rồi, 15 viên Khí Huyết Đan cấp hai, giá thật đẹp, tuyệt đối phục vụ khiến anh vừa lòng.
Lam Thải Diệp không đáp lời nữa, bóng người cũng nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Phương Bình vẫn ung dung nói: "Thật sự không muốn đánh con gái mà, đổi thành con trai, tôi chém một đao chết quách là xong.
Nhưng mà con gái mà, thôi vậy, chúng ta chạy bộ một, vận động một chút nha."
"Khốn kiếp!"
"..."
Học sinh Nam Võ lần này đúng là bị kích thích rồi!
Trong đám người, mấy người Ngô Chí Hào rụt cổ lại, hai mắt nhìn nhau, nhỏ giọng nói: "Sau này mọi người tuyệt đối đừng nói mình quen biết cậu ấy…"
Bọn họ sợ chết!
Phương Bình đang gây sự với tất cả học sinh Nam Võ!
Cái thằng này, lần này mặc kệ thắng thua thế nào, lần này đều là kẻ thù chung của Nam Võ. Khốn khiếp, cậu ấy thật biết bắt nạt người khác!
...
"Mỹ nữ, chúng ta nói chuyện phiếm chứ? Chị bao nhiêu tuổi rồi? Có bạn trai chưa?"
"..."
"Trong nhà chị có Tông sư không? Hẳn là không có nhỉ, tôi không nhớ có Tông sư nào họ Lam cả."
"..."
“Vác đao nặng mệt quá, hay là em bỏ đao xuống, hai đứa mình tâm sự nhé.”
"..."
Mấy phút sau, Lam Thải Diệp ngừng lại, nhìn chằm chằm Phương Bình, hung ác nói: "Cậu chỉ có thể chạy trốn sao?"
Phương Bình cười híp mắt nói: "Cũng không phải, chỉ là muốn cho mấy anh chị cơ hội thể hiện thực lực thôi mà.
Thật đấy, nhưng mà đáng tiếc quá, không thấy có gì đặc sắc cả.
Quá bình thường, cũng chẳng khác gì những võ giả cấp hai đã chết trong tay tôi cả.
Cỡ như chị, một mình tôi có thể đánh mười người!"
"Khốn kiếp!"
Đôi mắt Lam Thải Diệp đỏ ửng, giận dữ hét: "Có gan đừng chạy!"
"Chị nói đó nhé?"
Phương Bình nãy giờ vẫn một mặt cợt nhả, bỗng nhiên nghiêm túc, cất cao giọng nói: "Lên đi, tôi cũng muốn xem xem võ giả cấp hai của Nam Võ có thật sự không đỡ nổi một đòn hay không!"
m thanh vẫn còn truyền đi trong không trung, sau một khắc, Phương Bình bỗng nhiên lướt đến sát người Lam Thải Diệp.
Trong lòng Lam Thải Diệp hơi khác thường, tay trái Phương Bình cầm đao, trường đao không thích hợp đánh quá cận chiến.
Không kịp nghĩ nhiều, Phương Bình chủ động từ bỏ sở trường dùng đao của mình, cô cũng không ngại cho thằng nhóc miệng mồm ba hoa này lãnh đủ một vố!
Phương Bình vừa mới tiếp cận, Lam Thải Diệp nhanh chóng rút đao chém ngang!
Phương Bình vẫn không đụng vào đao, tay phải bỗng nhiên biến quyền thành chưởng, hơi nghiêng qua mấy độ, vỗ xuống đao của Lam Thải Diệp!
"Phốc phốc phốc phốc phốc..."
Năm tiếng vang trầm trầm không quá lớn vang lên, Phương Bình chưởng đánh vào đao đang hạ xuống, xuất liền 5 chưởng!
Đao trong tay Lam Thải Diệp bị vỗ ngược trở lại, cả người cũng theo lực quán tính bị hất lùi lại, nhưng Phương Bình lại lần nữa tiếp cận, lần này, liên tiếp vỗ 3 chưởng vào cổ tay của cô nàng!
"Leng keng..."
Lam Thải Diệp không thể nắm chặt thanh đao, thanh đao rơi xuống đất.
Phương Bình không tấn công nữa, lùi về sau một bước, lạnh nhạt nói: "Thật yếu quá, tôi sợ không thể nương tay, một đao đánh chết chị thì không đáng.
Chấp chị một tay, chị cũng không phải đối thủ của tôi."
Ánh mắt Lam Thải Diệp loé lên sự bi phẫn rồi biến mất, bỗng nhiên cũng không tiếp tục nói gì nữa, xoay người bước xuống lôi đài, nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người.
Dưới đài Vương Kim Dương lẩm bẩm nói: "Anh bảo cậu thắng bọn họ, không bảo cậu gây thù chuốc oán nha!"
Gây thù chuốc oán lần này còn hơi bị nghiêm trọng, sỉ nhục như vậy chi bằng một đao đánh trọng thương đối phương.
Hiện tại hay rồi, chắc là Lam Thải Diệp tức đến ói máu, Phương Bình thắng như vậy, khiến cô ấy còn khó chịu hơn việc mình bị đánh trọng thương nữa.
...
Một bên khác.
Trương Định Nam nở nụ cười nói: "Thú vị đấy, luyện Bạo Huyết Cuồng Đao đến mức đạt được ngũ liên trảm, mỗi đao bạo phát 30 cal khí huyết, tính ra, ngũ liên trảm này so với một đao thuần 150 cal thì mạnh hơn nhiều."
Hoàng Cảnh cũng khẽ gật đầu nói: "Được xem là đòn sát thủ của võ giả cấp hai, hơn nữa, thung công đại thành, bộ pháp đại thành, Lam Thải Diệp hơi kém hơn một chút, bị khắc chế toàn diện. Phương Bình nói chấp cho cô ấy một tay, đúng là hơi khoác lác một chút..."
Thực ra Phương Bình nói chấp một tay hai tay gì cũng không thành vấn đề, nhưng Phương Bình không dùng trường đao hợp kim cấp D của mình, đúng là đã nương tay rồi.
---
(1) Lạn Thái Diệp: Chiếc lá thối rữa; đồng âm với Lam Thải Diệp, nghĩa là chiếc lá màu xanh!