Chương 348: Xã hội rất phức tạp
Mấy người bọn họ đều đánh tới mức bị thương nghiêm trọng, Lam Thải Diệp lúc trước cũng hoàn toàn không đánh lại Phương Bình, vừa giận vừa xấu hổ chạy đi, cũng không thể trách cô ấy không liều mình đánh một trận.
Nam Võ thất bại!
Vương Kim Dương cũng không nói thêm lời đả kích, luận võ kết thúc, cậu bước lên võ đài, lạnh nhạt nói: "Lần luận bàn này, Ma Võ thắng!
Mọi người về đi, trở về suy nghĩ cho thật kỹ, mình bước vào Võ Đại rốt cuộc là vì cái gì?
Cam tâm mãi mãi cúi đầu dưới người khác sao?
Không cam thâm, vậy thì mọi người suy nghĩ tiếp, con đường sau này phải đi như thế nào…"
Ngữ điệu lạnh nhạt, không dõng dạc, không chút cảm giác căm phẫn sục sôi, Vương Kim Dương nói xong cũng bước xuống võ đài.
Cậu đi đến trước mặt Phương Bình, nhìn Phương Bình vài lần, khẽ gật đầu nói: "Cũng không tệ lắm, anh đã nói mà, sâu trong xương tủy em cũng là một con sói, không cần phải giả làm cừu. Giả cừu lâu, sẽ biến thành cừu thật đấy.
Đi về dưỡng thương trước đi, hai ngày nữa lại đi thăm Tổng đốc Trương."
Lúc này, ba vị Đại tông sư đã rời khỏi, thuận tiện cũng dẫn tầng lớp chấp chưởng cấp cao của Nam Giang đi rồi.
Mấy vị Tông sư cũng không trò chuyện riêng với Phương Bình, nhưng Vương Kim Dương đã mở miệng nói đến thăm Tổng đốc Trương, hiển nhiên cũng phải được Trương Định Nam ngầm đồng ý.
Phương Bình gật gật đầu, cũng không nói gì, lần luận võ này, Nam Võ thảm bại, cậu thắng cũng không thoải mái.
Ý nghĩ mình vô địch cùng cấp lúc này cũng đã nhạt dần.
Phương Bình, vẫn chưa thể xưng mình vô địch cùng cấp!
Đánh giết mấy tên võ giả xã hội thì tính là gì?
Đánh bại một vài võ giả cấp ba không có điều kiện thì có làm sao?
Có thể đánh bại võ giả cấp hai trong top 3 trên bảng xếp hạng sao?
Có thể đánh bại những người cùng cấp với Vương Kim Dương lúc trước sao?
Còn nữa, những võ giả cấp hai hoạt động trong Quân đội, cậu có thể đánh bại sao?
Chỉ một Cố Hùng đã khiến cậu bó tay bó chân, đánh khó khăn không gì sánh được, gặp phải những người khác, Phương Bình không hẳn có thể đánh lại.
Khí huyết có thể khôi phục nhanh chóng thì lại làm sao?
Khí huyết hai bên còn chưa tiêu hao hết, cậu đã bị người đánh chết rồi, tốc độ khôi phục có nhanh hơn nữa cũng uổng công mà thôi.
…
Vương Kim Dương rời đi rồi, Bạch Nhược Khê thấy Phương Bình bỗng dưng yên tĩnh hơn rất nhiều, vừa đi vừa nói: "Sao thế, em mất ý chí chiến đấu rồi à?
Không đến nỗi như vậy chứ? Em đừng quên, em chỉ mới bước vào đỉnh cấp hai, không giống với mấy người như Cố Hùng.
Huống hồ, người thắng là em. Em thắng rồi, sao hình như còn ủ rũ hơn đội thua n vậy.
Chờ em dành thêm thời gian mài dũa chiến pháp, chiến pháp tiến bộ thêm, Cố Hùng còn lâu mới là đối thủ của em.
Cơm phải ăn từng muỗng, em đừng nghĩ đến chuyện vừa mới lên cấp đã muốn trở thành người lợi hại nhất.
Em có thiên phú, người khác cũng có.
Em đang cố gắng, người khác cũng đang cố gắng.
Người khác cũng được Tông sư chỉ điểm, có thuốc hỗ trợ, có nhiều kinh nghiệm thực chiến, bước vào cấp hai sớm hơn...
Em có thể làm đến nước này đã rất tốt rồi."
Phương Bình cười khổ nói: "Cô không cần an ủi em đâu ạ, em không dễ bị đả kích như thế, chỉ là em đã hiểu rõ được một vài thứ.
Ngoài ra…"
Mọi người đưa mắt nhìn cậu, Phương Bình thở dài: "Ngoài ra, em thấy nhà trường nên bồi thường thêm cho em một chút. Trần Vân Hi cũng không lên đài, phần thuốc của cậu ấy có nên nhường lại để an ủi tâm hồn bị tổn thương của em hay không?"
Trần Vân Hi mới vừa rồi vẫn còn thân thiết an ủi chớp mắt thay đổi sắc mặt, xấu hổ nói: "Tôi không đồng ý!"
Dù bản thân cô không để mắt mấy viên thuốc này, nhưng chính là không đồng ý, Phương Bình khinh người quá đáng!
Phương Bình thở dài một tiếng, than thở nói: "Bị thương nặng như vậy, trong nhà cũng không có điều kiện, ngay cả mấy viên thuốc trị liệu cũng không có…
Không biết đến khi nào mình mới có thể trở nên ngày càng mạnh mẽ hơn?
Chậc!"
Trần Vân Hi lập tức do dự, lắp bắp nói: "Vậy… vậy thuốc của Nam Võ đưa qua, tôi không lấy là được…"
"Được, quyết định như thế nhé!"
Phương Bình phấn chấn tinh thần trong nháy mắt, eo lưng mới vừa rồi vẫn còn lọm khọm nay thẳng tắp, ngay cả đi đứng cũng không hề khập khiễng đáng thương chút nào, khiến mọi người nhìn ngây người.
Trần Vân Hi cũng trợn mắt ngoác mồm, lắp bắp nói: "Cậu ấy... Cậu ấy..."
Phó Xương Đỉnh nhìn cô một cái, lắc đầu thở dài.
Con gái thật ngốc hết chỗ nói!
Phương Bình bị thương cũng chỉ bị thương ngoài da, làm gì nghiêm trọng đến mức sắp chết.
Hơn nữa, đánh bại hạng 24 trên bảng xếp hạng, Phương Bình yếu sao?
Yếu con khỉ ấy!
Phó Xương Đỉnh cũng không thể nào hiểu được, làm sao mọi người có thể nhận thấy một người vừa mới vào cấp hai không lâu đã ngồi được vào top 20 trên bảng xếp hạng thực chiến như Phương Bình lại nhận phải đả kích được chứ.
Giờ thì hay rồi, ba viên Khí Huyết Đan cấp hai cứ như thế bị Phương Bình lừa mất rồi.
Hơn nữa, là Trần Vân Hi chủ động cho!
Phương Bình không lừa con nhà giàu như cô, thì kiếm đâu ra tiền.
Mỗi một lần dùng khổ nhục kế, mấy cô gái này đều tưởng thật, Phó Xương Đỉnh cũng bắt đầu cân nhắc, lần sau mình có nên bắt chước làm như vậy hay không?
Kết quả trận đấu giao lưu ở Nam Võ nhanh chóng truyền khắp Giang Thành.
"Nam Võ tan tác!"
"Cố Hùng không địch lại Phương Bình."
"Phương Bình có hy vọng tiến vào top 10 trên bảng xếp hạng thực chiến cấp hai."
"Dương Thành rốt cuộc có bí mật gì? Trước đó có Vương Kim Dương, bây giờ lại xuất hiện Phương Bình…"
"Tân sinh viên thắng học sinh cũ, phương án dạy học của Nam Võ rốt cuộc có vấn đề gì hay không? Phải chăng cần thiết phải cải cách rồi?"
"..."
Không ít người thuộc giới võ đạo đều đang bàn luận về trận giao hữu giữa Nam Võ và Ma Võ.
Võ giả đỉnh cấp hai, hơn nữa còn có người tài giỏi không thua kém gì võ giả cấp ba.
Thực lực võ đạo ở Nam Giang không quá mạnh, Đề đốc tại các thành phố cấp tỉnh bình thường cũng là võ giả cấp bốn.
Đề đốc của thành phố cấp huyện như Dương Thành cũng chỉ là cấp ba.
Tuy nhóm Phương Bình cũng chỉ là học sinh, nhưng thực lực trong giới võ đạo Nam Giang cũng không nằm dưới đáy.
Đặc biệt là lần đối chiến này còn thu hút được 3 vị Đại tông sư đi quan chiến, điều này ở Nam Giang cực kỳ hiếm thấy.
Nam Giang to lớn, dân số hơn chục triệu người.
Nam Giang hiện nay có tổng cộng 5 vị Tông sư, Tổng đốc Trương Định Nam, Hiệu trưởng trường Nam Giang Võ Đại, Tư lệnh quân khu Nam Giang, Hội trưởng thương hội Nam Giang và Giám đốc lớp võ đạo Chính Dương Nam Giang.
Lần này thêm vào Hoàng Cảnh đến từ Ma Võ, ba vị Đại Tông sư nắm tay nhau đi xem trận chiến giữa các võ giả cấp hai, đây là điều cực kỳ hiếm thấy.
Hoa Quốc tuy rằng có không ít Tông sư, ngược lại có thể nói là có nhiều Tông sư nhất thế giới, nhưng Hoa Quốc quá rộng lớn.
Nam Giang cũng không phải khu vực phát triển, rất hiếm khi được nhìn thấy Tông sư, bình thường cũng rất khó thấy.
Cùng với sự hiện diện của các Tông sư, trận chiến giao hữu ở Nam Võ tự nhiên cũng được lan truyền cực nhanh.
Mà Phương Bình, võ giả trẻ tuổi xuất thân từ Dương Thành, dần dần bộc lộ tài năng, có chút danh tiếng, được giới võ đạo Nam Giang biết đến.
...
Khách sạn.
Nam Giang Võ Đại nhanh chóng đưa phí nhờ vả đến.
Thấy Phương Bình không hề do dự, cất gọn 6 viên Khí Huyết Đan cấp hai vào túi, mọi người đều sững sờ.
Bạch Nhược Khê cũng không nhịn được, buồn cười nói: "Em... Em thật sự không chia cho Vân Hi?"
Phương Bình một mặt kinh ngạc nói: "Cậu ấy nói cho em mà."
Phương Bình cũng không nói gì thêm, đã hứa rồi mà, chẳng lẽ muốn đổi ý?
"..."
Mọi người thật sự cạn lời, Trần Vân Hi bất đắc dĩ: "Cho cậu, nhưng cậu... cậu không biết khách sáo một chút à?”
Tôi cho rằng cậu còn có thể khách sáo vài câu!
Còn có thể nói vài câu hay ho!
Cho dù chia thuốc cho tôi, sau đó tôi cho cậu cũng tốt hơn cậu trực tiếp lấy đi như thế này, bạn bè mà tổn thương nhau thế!
Phương Bình thấy mọi người đều nhìn mình, suy nghĩ một chút, khách khí nói: "Cảm ơn nha, chờ tôi thành Tông sư, tôi sẽ trả lại cho cậu."
"..."
Dương Tiểu Mạn tức giận nói: "Cậu hay quá ha!"
“Này, tôi bị thương, các cậu đối xử với người bị thương như vậy sao?”
Phương Bình làm mặt oan ức, lần này tôi phải chịu thiệt thòi lớn đó có được hay không!
Nhưng cũng tốt, lấy được 6 viên Khí Huyết Đan cấp hai, bổ sung được 3 triệu điểm tài phú.