Toàn Cầu Cao Võ

Chương 349: Xã hội rất phức tạp (2)

Chương 349: Xã hội rất phức tạp (2)
Lúc này, điểm tài phú của Phương Bình lại đạt mức gần chục triệu.
Trước đó, khi đánh mấy trận ở Nam Võ, Phương Bình đã tiêu hao một ít điểm tài phú, nhưng cũng không nhiều, lúc này, điểm tài phú còn sót lại 9,2 triệu.
Phương Bình lại tính toán một thoáng, thấy thuốc trong tay mình hiện cũng không ít.
8 viên Khí Huyết Đan cấp hai, 16 viên Khí Huyết Đan cấp một, 30 viên Khí Huyết Đan phổ thông, 2 viên Thối Cốt Đan cấp hai.
Lô thuốc này có giá thị trường hơn 15 triệu.
Trước trước sau sau, còn có thêm gần 100 điểm thưởng, tất cả đã cung cấp cho Phương Bình hơn 10 triệu điểm tài phú.
Hiện tại bán thuốc còn có thể kiếm thêm một ít điểm tài phú.
Suy nghĩ một chút, Phương Bình bỗng nhiên nói: "Các cậu mua thuốc không?"
Mọi người kinh ngạc ngây người!
Không phải Phương Bình không có thuốc sao?
Cậu ấy tu luyện không cần thuốc rồi?
Lại bắt đầu bán thuốc!
Hơn nữa, cậu vừa mới cầm ba viên thuốc của Trần Vân Hi, bây giờ quay lại bán thuốc, có hợp lý không hả?
Đây là lần đầu tiên Bạch Nhược Khê gặp phải chuyện này, cũng nảy sinh nghi ngờ, bán thuốc?
Phương Bình thuận miệng, giải thích qua loa: "Tôi có quen thầy Lý ở chỗ mua đổi bên phòng hậu cần. Bán thuốc rồi dùng tiền mặt mua lại, có thể lời được mấy trăm ngàn.
Mọi người đừng nhìn tôi như vậy, tôi đã sớm nói rồi, nhà tôi nghèo, tôi phải sớm ra đời bươm chải.
Mấy trăm ngàn đối với các cậu không tính là bao, nhưng đối với nhà tôi, đó chính là một khoản tiền rất lớn.
Em gái tôi chỉ vì muốn kiếm chừng mấy chục đồng tiền sinh hoạt phí mà nó phải bán hàng ngoài vỉa hè, tội nghiệp con bé, nó mới 14 tuổi…"
Phó Xương Đỉnh một mặt phỉ báng nói: "Cậu bỏ ra số lẻ cũng đủ để cả nhà sống dư giả, có thể bớt dùng khổ nhục kế như vậy có được không?"
Phương Bình nghiêm túc nói: "Đâu có giống nhau, tôi kiếm tiền nhanh thật, nhưng cũng lượn qua lượn lại trước cửa sinh tử.
Con nhà nghèo phải tự lập, cho nên em gái tôi bán hàng ngoài vỉa hè, tôi cũng không phản đối.
Hồi còn học cấp ba, có lúc phải ra ngoài tra tư liệu, tiền đi net tôi cũng chẳng có…"
"Ngưng liền!"
Phó Xương Đỉnh ngắt lời, vô lực nói: "Đừng nói nữa, cậu nghèo, rất nghèo.
Nói đi, bán bao nhiêu?"
"8 viên Khí Huyết Đan cấp hai, 16 viên Khí Huyết Đan cấp một, 30 viên Khí Huyết Đan phổ thông, 2 viên Thối Cốt Đan cấp hai.
Giá thị trường là 15 triệu 400 ngàn..."
"Đừng giá thị trường gì hết, 13 triệu."
Sắc mặt Phương Bình đen thui, lườm cậu một cái, cười ha hả nhìn Trần Vân Hi: "Vân Hi à, nhà cậu có không ít võ giả chứ?"
Trần Vân Hi mờ mịt không hiểu.
"Lô thuốc này tôi bán cho cậu, cậu gửi tôi 15 triệu là được, cậu thấy sao?"
"Hả?"
"Giảm cho cậu 400 ngàn đó, Vân Hi à, cậu từ nhỏ tới giờ chưa từng thực hiện giao dịch mua bán gì đúng chứ?
Người nhà cậu nếu như biết lần đầu tiên thực hiện mua bán lớn, lời được 400 ngàn thế này, chắc là sẽ mừng lắm đấy.
Không biết phụ huynh ở nhà sẽ có cảm giác con gái mình lớn rồi, hiểu chuyện rồi hay không?
Quan trọng không phải là mua bán tiết kiệm được bao nhiêu, mà cậu học được cách tự lập rồi.
15 triệu thôi mà, tiền tiêu vặt của cậu chắc cũng cỡ đó chứ?
Sau này có thể cho người nhà một niềm vui bất ngờ, Trần Vân Hi bây giờ đã có thể tự nuôi sống bản thân, cảm giác đó thật tốt…"
Mọi người trơ mắt nhìn Trần Vân Hi bị Phương Bình thuyết phục đến mức gần như tin sái cổ, đều há hốc mồm rồi.
Trần Vân Hi không ngốc, nhưng đúng là cô ấy chưa từng mua thuốc bao giờ, bình thường đều là người trong nhà chuẩn bị đầy đủ cho cô.
Phương Bình nói giá thị trường 15 triệu 400, bây giờ chỉ bán cho cô với giá 15 triệu, có vẻ như không mắc thật.
Cô theo bản năng liếc mắt nhìn nhóm Dương Tiểu Mạn, Dương Tiểu Mạn vừa định lên tiếng, Phương Bình bỗng nhiên nói: "Dương Tiểu Mạn, làm bạn bè, cậu đừng đố kỵ với gia cảnh của Trần Vân Hi, thấy gia cảnh nhà cậu ấy tốt hơn nhà cậu, định nảy sinh ý định phá rối, để cậu ấy mãi sống trong sự che chở bảo bọc của người nhà!
Cứ như vậy, Trần Vân Hi sẽ không thể trưởng thành được!
Lúc trước, Vân Hi ở trường bị Đường Sư Tử… bị thầy Đường sỉ nhục, cũng bởi vì cậu ấy trải qua quá ít.
Ngã một lần sẽ khôn ra thêm, chỉ có trả qua nhiều, học được cách tự lập, biết lòng người hiểm ác, mới có thể hiểu được xã hội này phức tạp dường nào.
Con trẻ một ngày nào đó cũng phải lớn, cũng phải trưởng thành, chẳng lẽ lại cứ muốn sống dưới sự bảo bọc của cha mẹ suốt đời sao?
Loại người như vậy, võ công có cao đi nữa thì có ích lợi gì!"
Tôi thuyết phục Trần Vân Hi mua thuốc, là vì muốn tốt cho cậu ấy.
Hiện cậu ấy không biết lòng người hiểm ác, Phương Bình tôi đây tình nguyện chịu thiệt thòi một chút, đóng vai ác, cũng chỉ muốn cho cậu ấy biết, xã hội rất phức tạp.
Dương Tiểu Mạn lần này cạn lời, chỉ nhìn chằm chằm Phương Bình một lát, sau mới nói: "Được, xem như cậu lợi hại!"
Phó Xương Đỉnh cũng lẩm bẩm nói: "Ngôn ngữ là một môn nghệ thuật."
Nhóm Triệu Lỗi mấy người nhìn nhau, sau đó cùng nhau nhìn về phía Trần Vân Hi.
Trần Vân Hi không ngốc, nhìn Phương Bình, bỗng nhiên nói: "Cậu đang lừa gạt tớ?"
"Đâu..."
Phương Bình bị nhìn đến mức lúng túng, lát sau mới nói: "Được rồi, là lừa cậu, thực ra lô thuốc này đại khái có thể bán tầm 14,5 triệu.
Tôi cố ý thêm 500 ngàn… Nhưng cậu biết đấy…
Mà thôi quên đi, không than nghèo nữa, 14,5 triệu thì 14,5 triệu.
Ai bảo chúng ta là bạn bè cơ chứ."
"Tôi không mua đâu!" Trần Vân Hi cảm thấy Phương Bình không tốt lành gì, bắt đầu lắc đầu.
Phương Bình cau mày nói: "Tùy cậu, vì tôi làm đội trưởng nên hy vọng cậu có thể tự lập tự cường, nhưng mà hiện tại, cậu tình nguyện để tiền tiêu vặt ở ngân hàng chờ lấy lãi cũng không muốn làm chút gì đó có ý nghĩa.
Tôi hỏi này, tiền tiêu vặt trong thẻ của cậu không ít chứ?
Có mấy chục triệu phải không?
Gửi ngân hàng có thể ăn cơm không?
Có thể dùng để tu luyện không?
Lấy tiền ra mua thuốc, ít nhất cũng có lợi với con đường võ đạo của cậu, chẳng lẽ cậu thật sự hy vọng người nhà sẽ giúp cậu cả đời?
Sắp 20 tuổi đời rồi, còn không bằng em gái tôi, ít ra nó biết phụ lo việc nhà… Thôi bỏ đi, không nói chuyện này nữa, coi như tôi chưa nói gì đi."
"Nhưng mà..."
Trần Vân Hi cảm thấy thật xấu hổ, Phương Bình nói đến mức cô không biết chui đi đâu trốn!
"Không nói tới chuyện này nữa, vết thương của tôi còn chưa lành, tôi đi trước đây."
Phương Bình đứng dậy liền đi, Trần Vân Hi thấy thế suy nghĩ một chút hô: "Vậy tôi mua, có thể không?"
"14,5 triệu?"
"... 14 triệu!"
Trần Vân Hi cắn răng, đỏ mặt trả giá.
"Được, thành giao!"
Phương Bình nói xong, lập tức lấy ra một đống thuốc, để trước mặt Trần Vân Hi, mặt mũi tươi cười nói: "Một lần buôn bán lời được 1,4 triệu, Trần Vân Hi cậu có thiên phú kinh doanh đấy, cũng biết cách xử lý vấn đề gia đình, tôi nể cậu!
Phiền cậu lát về gửi tiền qua cho tôi, Phương Bình tôi không phải là người thấy tiền sáng mắt!
Được rồi, tôi đi trước đây, tạm biệt!"
Nói xong lời này, Phương Bình không dừng lại, vội vã rời đi.
Cậu vừa đi, sắc mặt Trần Vân Hi đỏ lên, nói: "Có phải… có phải mình bị lừa rồi không?"
Bạch Nhược Khê ở bên cạnh vẫn đang xem kịch hay, nghe vậy, buồn cười nói: "Không tính."
Đây là lời nói thật, Phương Bình cũng không lừa cô cái gì, lô thuốc vừa rồi, giá thị trường đúng là hơn 15 triệu.
Dù có đường khác để mua, mua được với giá 13 triệu cũng rất tốt rồi.
Chỉ là… chỉ là Trần Vân Hi bị Phương Bình sỉ nhục vài câu đã bấm bụng mua thuốc, da mặt cô bé này cũng quá mỏng rồi.
Hơn nữa, không kiểm tra sao?
Anh em ruột thịt cũng phải tính rõ chuyện tiền bạc, Phương Bình cũng không đến mức bán thuốc giả cho cô, nhưng vẫn phải kiểm tra chứ.
Phương Bình nói cô vẫn luôn sống dưới sự bao bọc che chở của cha mẹ, chưa trải qua sự đời, lời này cũng là thật.
Lần giao dịch này, cũng không tính là bị lừa, chủ yếu chỉ là tính tình quái ác của Phương Bình phát tác một chút mà thôi. Nhưng Bạch Nhược Khê lại đăm chiêu, cũng nên để học trò mình học một bài học cho nhớ.
Người nhà Trần Vân Hi cho cô đến Ma Võ, để cô ra ngoài làm nhiệm vụ với bạn bè, đại khái cũng có ý định này.
Nếu không, cô bé cũng không cần làm nhiệm vụ, Trần gia không nghèo đến mức không nuôi nổi một võ giả cấp hai.
Dương Tiểu Mạn cũng dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: "Không tính là lừa cậu, nhưng lần sau cậu ấy nói gì cậu cũng đừng tưởng thật.
Còn nữa, ít tiếp xúc với cậu ấy, cậu ấy cũng chẳng phải người tốt lành gì."
Trần Vân Hi gật gù, hơi luống cuống.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất