Chương 351: Thường nhặt được tiền
Ngoài ra, Phương Bình được treo chức Phó Đề đốc trên danh nghĩa, lại là thành phố cấp huyện, hầu như chẳng có tác dụng gì.
Phương Bình thật sự rất bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể rời đi.
Nhưng Vương Kim Dương lại không rời đi, anh ấy còn phải bàn luận chuyện Nam Võ với Trương Định Nam. Phương Bình cũng mặc kệ bọn họ nói cái gì, dù sao cũng chẳng liên quan tới cậu.
Bởi vì trận giao hữu với Nam Võ, mọi người ở lại thêm mấy ngày.
Bọn họ vốn còn muốn tiếp nhận thêm mấy nhiệm vụ nữa, nhưng thấy cũng sắp đến cuối tháng rồi, hơn nữa, mọi người cũng đã nhận "thù lao" từ Nam Võ, nên quyết định về trường sớm.
Mặc dù Phương Bình còn muốn làm tiếp thêm vài nhiệm vụ, nhưng đã làm nhiệm vụ gần một tháng qua, mọi người cũng đã mệt rồi.
Những người khác cũng muốn nghỉ ngơi một chút, Phương Bình chỉ có thể đồng ý.
Cũng may, trong một tháng qua, Phương Bình cũng có thu hoạch không nhỏ.
Tài phú: 12.200.000
Khí huyết: 500 cal (522 cal)
Tinh thần: 420 hz (442 hz)
Tôi cốt: 126 đốt (90%), 80 đốt (30%)
So với lúc vừa mới tiến vào đỉnh cấp hai, khí huyết tối đa của Phương Bình lại tăng thêm 7 cal, lực lượng tinh thần cũng có chút tiến bộ.
Điểm tài phú lại lần nữa cao hơn 10 triệu.
Tiền mặt trong tay lúc này cộng thêm 6 triệu lúc trước còn lại, vừa đủ 20 triệu tiền mặt.
Trước khi xuất phát đi làm nhiệm vụ, điểm tài phú dưới một triệu, tiền mặt chỉ có 6 triệu, hiện tại, hầu bao của Phương Bình lại rủng rỉnh rồi.
Ngoại trừ những thay đổi có thể thấy được thông qua các con số, Phương Bình cũng có những tiến bộ trên các phương diện khác.
Ít nhất cậu biết cậu không phải là võ giả vô địch cùng cấp, cũng biết bản thân còn rất nhiều thiếu sót, cần được bồi đắp.
Ngoài ra cũng bao gồm tu luyện chiến pháp có tiến bộ, cùng với ý chí chiến đấu tăng cao.
Chém giết cũng không phải chỉ đơn thuần dựa vào khí huyết mạnh hay yếu là được.
...
Ngày 25 tháng 3, những người khác đi theo Bạch Nhược Khê về trường.
Phương Bình lại muốn về thăm nhà một chuyến, cho nên không đi chung với mọi người.
Tại một nhà hàng địa phương bên ngoài Nam Võ.
Nhóm Ngô Chí Hào giống như đặc vụ ngầm, cẩn thận từng li từng tí bước vào phòng VIP.
Vừa bước vào phòng VIP, mấy người vội vã đóng cửa, Ngô Chí thở dài một hơi nói: "May quá, không ai chú ý."
Phương Bình vô lực nói: "Có cần phải vậy không?"
"Phí lời!"
Ngô Chí Hào cũng rất bất đắc dĩ, vẻ mặt đưa đám nói: "Hiện tại, cậu là kẻ thù công khai của toàn trường Nam Võ, đặc biệt là việc cậu chọc chị Lam Thải Diệp tức đến mức thổ huyết. Ở Nam Võ bây giờ, người người đều muốn tìm cậu tính sổ kìa…"
Phương Bình khịt mũi xem thường nói: "Ở Nam Võ, tôi nói thật nhé, ngoại trừ anh Vương thì dù là các học viên cấp ba kia cũng không có mấy người là đối thủ của tôi đâu."
"Cậu không sợ nhưng bọn tôi sợ a!"
Ngô Chí Hào cười khổ.
Phương Bình cũng có thể hiểu được, cũng giống như lúc trước cậu mới nhập học Ma Võ vậy, bởi vì chuyện của lão Vương, cậu cũng từng bị người khác nhắm đến.
Người yếu bị giận lây, không cần lý do.
Các vị võ giả cấp hai mấy ngày trước mới đại diện trường lên võ đài đấu giao hữu không đến mức sẽ làm chuyện này, nhưng những học sinh võ giả cấp một, phi võ giả trong trường đều có thể sẽ giận lây sang bọn họ.
Bởi vì Nam Võ hiện tại rất không ổn!
Từ khi Vương Kim Dương từ phủ Tổng đốc trở về, anh ấy lại đi qua chỗ hiệu trưởng, được sự đồng ý của hai Đại tông sư, anh ấy chính thức đao to búa lớn thực hiện cải cách.
Trước đó từng nói, tỷ lệ quy đổi thuốc của võ giả sẽ tăng lên 5%, điều này được thực hiện rồi.
Ngoài ra một số học sinh phi võ giả đang học năm ba, năm tư đã nhận được thông báo cuối cùng của Vương Kim Dương: Kết thúc học kỳ này mà vẫn chưa thể trở thành võ giả, học kỳ sau không cần đến trường nữa.
Ở Nam Võ, học sinh phi võ giả đang học năm ba, năm tư cũng có khoảng 50-60 người.
Những người này hiện đang phải đối mặt với nguy cơ bị đuổi học.
Mà sinh viên đại học năm nhất nếu trước khi kết thúc đại học năm hai mà không thể trở thành võ giả, bước vào cảnh giới cấp một, cũng sẽ bị đuổi khỏi trường.
Tất cả võ giả cấp hai, cấp ba gần đây cũng xuất hiện thêm một bài kiểm tra.
Kiểm tra mức độ hoàn thành nhiệm vụ!
Mỗi học kỳ sẽ một đợt thống kê lượng điểm thưởng từ nhiệm vụ đã nhận, nếu không đạt tiêu chuẩn, học kỳ tiếp theo phải chấp nhận mua thuốc với giá thị trường, Nam Võ sẽ không cung cấp bất cứ ưu đãi gì nữa!
Tất cả sự thay đổi khiến học sinh Nam Võ buông lời oán thán thấu tận trời xanh, mà tất cả chuyện này xảy ra, chỉ bởi vì Nam Võ thua một trận đấu giao hữu.
Hiện tại, số học sinh Nam Võ hận nhóm người Phương Bình không phải số ít.
Không phải ai cũng sẽ tự kiểm điểm lại bản thân, có một số người sẽ không trách bản thân mình quá yếu, cũng không cảm thấy bản thân mình không làm nhiệm vụ thì có gì sai cả, ngược lại, họ chỉ cảm thấy, nếu nhóm Phương Bình không thắng, thì tất cả những gì bọn họ đang phải chịu đựng sẽ không xảy ra.
Lúc này, nếu mấy người phi võ giả như Ngô Chí Hào bị lộ tin tức là bạn của Phương Bình, bọn họ không thể tránh khỏi kết cục bị cô lập.
"Không sao đâu, nếu thật sự có người sỉ nhục, gây sự với các cậu, cứ đến hội võ đạo tìm anh Vương.”
Nam Võ cũng không phải Ma Võ, Phương Bình cũng không cần cẩn thận như vậy, tùy ý nói: "Trừ phi học sinh Nam Võ bị úng não, nếu không thì tôi và anh Vương đều vẫn chưa tốt nghiệp mà."
Chưa tốt nghiệp, cũng có nghĩa là hai người bọn họ lúc nào cũng có thể sử dụng thủ đoạn của học sinh để giải quyết vấn đề.
Trong xã hội này, võ giả là học sinh có quy tắc của học sinh, võ giả xã hội có quy tắc của xã hội.
Ngô Chí Hào nghe như vậy, hơi cân nhắc nói: "Có lý, nhưng mà cũng không cần tranh đua với người đâu."
Bọn họ cũng không thích việc tranh đấu tàn nhẫn, làm lỡ thời gian luyện võ.
"Tuỳ cậu."
…
Đến khi các món ăn được dọn lên, Ngô Chí Hào muốn nói lại thôi.
Đôi mắt tinh tường của Phương Bình nhìn khắp bốn phương tám hướng, cười cười nói: "Có chuyện gì thì nói đi."
"Cậu... Cậu tiến bộ quá nhanh đấy, Phương Bình, có bí quyết gì không?"
Câu hỏi này thực ra cũng có hơi đường đột.
Võ giả tiến bộ nhanh hay chậm, có bí quyết gì cũng là bí mật của riêng họ, có thể tùy tiện hỏi hay sao?
Nhưng mà thực ra cậu lại rất hiếu kỳ và chờ mong, cho nên mới không nhịn được, hỏi một câu như thế, hai anh em nhà họ Đàm cũng vậy, vô cùng ước ao.
"Có!"
Hô hấp của mọi người bắt đầu nặng nề.
Phương Bình suy nghĩ một chút mới nói: "Nếu thật sự muốn tiến bộ nhanh một chút ở giai đoạn phi võ giả, cứ đập tiền vào là tốt nhất."
Sắc mặt mọi người chớp mắt xụ xuống, phí lời, chính là không có tiền mà!
"Muốn kiếm tiền không?"
Phương Bình cười híp mắt hỏi một câu.
"Đương nhiên là muốn, nhưng hiện tại bọn tôi là người bình thường, chỉ là mạnh hơn người bình thường một chút. Bây giờ ra ngoài làm việc kiếm tiền thì công việc phù hợp nhất chính là đến các lớp võ đạo làm trợ giảng. Nhưng bọn họ đặt điều kiện đầu vào rất cao, bọn tôi đã đi thử, cuối cùng bị võ giả cướp cơ hội rồi…"
Các lớp võ đạo ngoài xã hội chiêu sinh không khó, chỉ cần có tiền sẽ dạy.
Học sinh phi võ giả của Võ Đại đi dạy người bình thường cũng không phải là vấn đề gì lớn.
"Tôi giới thiệu cho các cậu một công việc nhé?"
Phương Bình cười cười nói: "Ở Ma Đô có một công ty muốn mở chi nhánh ở Nam Giang, bọn họ làm về ngành dịch vụ chuyển phát nhanh.
Cần khảo sát thị trường, hiện tại bọn họ cũng chưa tuyển thêm nhân viên.
Ngoài ra, đối phương còn làm dịch vụ giao đồ ăn cho sinh viên, đều cần lượng nhân viên lớn.
Nhiệm vụ của các cậu rất đơn giản, chỉ cần dùng thân phận là học sinh của Nam Giang Võ Đại, giúp đỡ xử lý một số rắc rối nhỏ, ví như có côn đồ, đầu gấu ở đâu đó đến kiếm chuyện...
Hơn nữa, chờ các cậu trở thành võ giả, có thể sử dụng thân phận võ giả để hỗ trợ công ty.
Công ty ở nơi khác đến đây mở chi nhánh sẽ gặp phải nhiều phiền phức, thực ra cũng không phải sợ gì, chủ yếu là do Ma Đô quá xa, có những lúc không kịp ra tay xử lý vài chuyện mà thôi.
Các cậu chưa thành võ giả, một tháng lương 10 ngàn.
Thành võ giả, lương 50 ngàn trở lên?
Thấy sao hả?"