Chương 350: Xã hội rất phức tạp (3)
Phó Xương Đỉnh thấy thế, bỗng nhiên cười nói: "Vân Hi à, thực ra tôi cũng có một lô thuốc…"
"Cút!"
Dương Tiểu mạn mắng một câu, cậu biết liêm sỉ viết thế nào hay không hả!
Phó Xương Đỉnh đỏ mặt, tức giận gần chết!
Tổ cha cậu, dựa vào cái gì Phương Bình có thể bán mà tôi không thể bán?
Kiếm mấy trăm ngàn mua chiếc xe cũng được chứ bộ.
…
Ở khách sạn nghỉ ngơi hai ngày, mặc dù thương thế của Phương Bình vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng cũng chỉ còn mấy vết thương ngoài da chưa lành lại thôi, không ảnh hưởng gì tới chiến lực cả.
Ngày 23 tháng 3, Phương Bình đi thăm Tổng đốc Trương.
Bên ngoài phủ Tổng đốc.
Vương Kim Dương khẽ cười nói: "Đừng căng thẳng..."
"Không căng thẳng." Phương Bình phủ nhận.
Vương Kim Dương lại bật cười, dẫn cậu bước vào bên trong phủ Tổng đốc.
Vừa vào Phủ Tổng đốc, trước mặt liền xuất hiện một người đàn ông trung niên, nhìn thấy hai người, người đàn ông trung niên cất bước đi tới, cười nói: "Hội trưởng Vương, bạn học Phương Bình, hai vị đến rồi.
Bạn học Phương Bình, vết thương của cậu ổn chứ?”
Vương Kim Dương chủ động giới thiệu: “Bộ trưởng Trương, đồng thời cũng là trụ cột của phủ Tổng đốc.”
Trương Vũ Cường bật cười nói: "Hội trưởng Vương quá khen rồi."
Phương Bình lại vội vàng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn Bộ trưởng Trương quan tâm, thương thế của em không đáng ngại.”
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt, đều là trụ cột tương lai của Nam Giang, luận bàn thì được, nhưng lần sau phải hết sức cẩn thận.
Nhưng dù sao trận đánh với Cố Hùng, cậu đánh rất tốt, Tổng đốc cũng rất hài lòng."
Trương Vũ Cường vừa nói, vừa dẫn hai người đi vào trong, vừa đi vừa nói: “Công việc của Tổng đốc rất nhiều, gần đây vẫn luôn bận rộn không ngừng. Lần này muốn gặp Phương Bình cũng là vì cảm thấy tự hào vì quê nhà xuất hiện thiếu niên tuấn kiệt…”
Phương Bình cười nói: "Thụ sủng nhược kinh, làm lỡ thời gian của Tổng đốc rồi."
"..."
Lúc hai người nói chuyện, Vương Kim Dương cũng không nói chen vào.
Mãi đến khi đi đến trước cửa phòng làm việc, Trương Vũ Cường vào trong thông báo, Vương Kim Dương bỗng nhiên nói: "Em nên vào giới chính trị."
"Hả?"
"Võ giả đâu ra mà nói nhảm nhiều vậy, ông một câu tôi một câu khách sáo tới lui, nói nửa ngày, có câu nào hữu dụng không?"
Anh còn tưởng em sẽ không thích ứng được, ai ngờ, hoá ra là em quá thích ứng với không khí như vậy, còn nói chuyện với ông ấy vui vẻ như thế."
Vương Kim Dương cũng bó tay rồi, võ giả thực ra vẫn tương đối thẳng thắn, bình thường gặp nhau đều đi thẳng vào vấn đề.
Mấy lời khách sáo không có nghĩa này chỉ tổ phí lời, có thể không nói thì không cần nói.
Phương Bình thì ngược lại, nói chuyện với Trương Vũ Cường rất vui vẻ, trò chuyện đến mức quên luôn Vương Kim Dương đi bên cạnh rồi.
Cũng không phải vì bị "bơ" nên nổi nóng, Vương Kim Dương thực ra cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng đối với chuyện Phương Bình có thể trò chuyện với đối phương, Vương Kim Dương vẫn có chút kinh ngạc.
Phương Bình buồn phiền nói: "Người ta khách sáo với em như vậy, em cũng khách sáo lại vài câu thôi, có chuyện gì à?"
"Không, rất tốt mà."
Vương Kim Dương cũng không nói nhiều, lắc đầu một cái, tính cách của Phương Bình kiểu này, sợ là không hợp với Quân đội.
Nhưng Phương Bình nghĩ như thế nào, bây giờ không cách nào xác định, đến lúc đó lại nói.
Hơn nữa, Phương Bình tốt nghiệp Ma Võ, em ấy sẽ về Nam Giang sao?
Trong lúc hai người nói chuyện, Trương Vũ Cường từ bên trong văn phòng bước ra, cười nói: "Mời vào."
Phương Bình nghe vậy, lại cảm ơn lần nữa, cùng Vương Kim Dương cất bước đi vào.
...
Văn phòng làm việc của Trương Định Nam rất lớn.
Trương Định Nam lúc này đang đứng trước mặt một tấm bản đồ Nam Giang, đến khi hai người Phương Bình bước vào cửa, Trương Định Nam cũng không làm ra vẻ, xoay người nói: "Xác suất xuất hiện lối vào địa quật tại Nam Giang rất lớn, thời gian chắc trong khoảng 12 -16 tháng tới.
Các em chưa phải võ giả Tông sư, cũng chưa chắc có tác dụng gì lớn.
Mục đích của ta cũng không phải hy vọng các em hiện tại có thể phát huy tác dụng gì ở địa quật, bao gồm cả Vương Kim Dương cũng vậy.
Ta chỉ muốn dự trữ một vài nhân tài. Phương Bình, tốt nghiệp Ma Võ, em có hứng thú về Nam Giang không?"
Phương Bình còn chưa mở miệng, Trương Định Nam uy nghiêm lại tự mình độc thoại: "Lúc em tốt nghiệp hẳn là có thể tiến vào cấp bốn, thậm chí là cấp năm.
Làm võ giả phái thực chiến, có hy vọng và khả năng cao có thể bước vào cảnh giới Tông sư, có lẽ cũng không tốn bao nhiêu năm cả.
Nếu như em đồng ý, sau khi tốt nghiệp, hãy về Nam Giang, ta có thể sắp xếp em vào Quân đội, đảm nhiệm chức Đô thống trong Quân đội!"
Chức Đô thống trong Quân đội ngang hàng với chức Đề đốc thành phố cấp tỉnh, rất nhiều Bộ trưởng Quân đội thành phố cấp tỉnh là Đề đốc.
Ở thành phố cấp tỉnh, hệ thống chính phủ cấp cao hoàn chỉnh bao gồm Đề đốc của nhà nước chính phủ, Đô thống của Quân đội, Cục trưởng Cục điều tra và truy bắt, Giám đốc Phòng giáo dục.
Trong đó, Đề đốc và Đô thống có thực quyền cao hơn hai người còn lại.
Trương Định Nam mở miệng ra liền đảm bảo một chức Đô thống, điều kiện này cực cao.
Không phải bất cứ võ giả cấp bốn nào cũng có thể đảm nhiệm chức Đô thống, thậm chí một vài võ giả cấp năm cũng chưa chắc có thể đảm nhiệm.
Có lúc, không chỉ xét đơn thuần về cấp bậc, còn phải xét đến những thứ khác.
"Tổng đốc, em..."
"Trở về suy nghĩ một chút, bây giờ còn sớm lắm. Hơn nữa, lối vào địa quật nếu thật sự xuất hiện tại Nam Giang, là người con của vùng đất Nam Giang, hy vọng em có thể nhờ Ma Võ trợ giúp một chút. Lữ Phượng Nhu là đạo sư của em, đến lúc đó, hy vọng em có thể thuyết phục vài người, đến hỗ trợ, làm chỗ dựa nhất định cho Nam Giang."
Còn về phần Phương Bình, vì thực lực quá thấp, Trương Định Nam không hy vọng gì vào cậu.
Nhưng học viên thiên tài như Phương Bình, ở trường học có sức ảnh hưởng nhất định, bao gồm cả sức ảnh hưởng đến các đạo sư.
Trương Định Nam cũng quen biết Lữ Phượng Nhu, nhưng đã nhiều năm không gặp, lời ông nói không hẳn có trọng lượng bằng lời học sinh cô nói.
"Em sẽ cố gắng hết sức!" Phương Bình cuối cùng cũng xem như có cơ hội nói chuyện.
"Cố gắng là được rồi."
Nói xong, Trương Định Nam tiện tay vẫy vẫy, thu một xấp sách vở ở trên bàn làm việc cách đó không xa vào tay, ném qua cho Phương Bình, nói: "Bạo Huyết Cuồng Đao là chiêu thức do ta sáng tạo khi ở cấp bốn, chỉ có thể xem là chiêu thức bình thường. Đây là bản cải tiến sau khi ta tiến vào Tông sư, em có thể lấy về xem.
Ngoài ra, ta sẽ cho em một chức danh, Phó Đề đốc Dương thành, em có ý kiến gì không?"
Phương Bình triệt để ngơ ngác, cái này cũng được nữa hả?
Vương Kim Dương đứng cạnh bên bỗng nhiên nói: "Anh là Đề đốc danh dự Dương Thành nè, trên danh nghĩa!"
Đúng, cậu chính là Đề đốc danh dự của Dương Thành, chức danh này mới được treo lên không bao lâu.
Cũng chẳng có hại gì, dù sao gần đây Trương Định Nam cũng phân phát mấy chục bảng hiệu Đề đốc trên danh nghĩa, Cục trưởng abc trên danh nghĩa các loại…
Bọn họ cũng chẳng được lợi lộc gì, lợi ích duy nhất chính là thân phận của bọn họ được chính phủ công nhận.
Hơn nữa, là một thành viên cấp cao trong bộ máy chính quyền Dương Thành, chẳng lẽ khi Dương Thành gặp chuyện lại mặt dày khoanh tay đứng nhìn sao?
Còn về việc có tiếp nhận hay không, Trương Định Nam không để ý, cứ treo cái chức vụ kề cạnh cái tên đã, ngươi không ra mặt hỗ trợ cũng được, không bắt buộc, lương tâm không cắn rứt thì cứ làm!
Phương Bình vô lực, mình có thể từ chối sao?
Không hé răng, xem như là ngầm thừa nhận rồi.
Trương Định Nam quả thực rất bận, thấy thế nói: "Vậy cứ như thế đi nhé, về học tập cho tốt vào, nỗ lực tiến vào cảnh giới trung cấp."
Câu này xem như câu tiễn khách, kết thúc cuộc trò chuyện lần này. Thực lực Phương Bình quá yếu, đỉnh cấp hai cũng không tệ, nhưng Trương Định Nam đúng là không có quá nhiều thời gian trò chuyện về những thứ vô bổ.
Chờ khi cậu tiến vào cảnh giới trung cấp, vậy thì có thể trò chuyện nhiều thêm một trận.
Phương Bình cười khổ, ông đúng là chỉ cho một chút xíu lợi ích vậy thôi à, Tổng đốc mà keo thế, không ngại sao?
Cho một bản Bạo Huyết Cuồng Đao cải tiến, chiến pháp này thực ra cũng không quá đáng giá, Võ Đại có rất nhiều, chỉ cần bạn có tư cách tu luyện là được, đương nhiên, chiến pháp của Tông sư, phải được chính Tông sư ấy đồng ý mới được học.