Chương 362: Không tiền thật khó tu luyện!
Bảng xếp hạng chỉ chọn ra 100 người, Phương Bình có thể từ cấp một đánh giết lên 20 hạng đầu cấp hai nhanh như vậy sao?
Phương Bình cười cười nói: "Cấp hai tuy rằng không tính là gì thật, nhưng võ giả được xếp trên bảng xếp hạng, thực lực ít nhất cũng tương đương với võ giả cấp ba trung kỳ phổ thông. Điều này tôi nghĩ người khác cũng có thể hiểu được.
Trừ phi cấp ba cao kỳ đến làm khó chúng ta… Vậy thì bọn họ cũng phải suy nghĩ một chút, tôi là học sinh ưu tú của Ma Võ, có dễ bắt nạt vậy không.
Đạo sư của tôi là võ giả đỉnh cấp sáu, hơn nữa, sau lưng cô ấy còn có cường giả Tông sư."
Mượn oai hùm là sở trường của Phương Bình.
Cũng không cần phải nói quá rõ ràng, chỉ cần nói sơ qua, có một vị võ giả đỉnh cấp sáu, một vị Tông sư…
Đội hình như vậy, chỉ là mở một công ty nhỏ thôi, ai não tàn đến mức dám chạy đến gây sự?
Nếu như Phương Bình chỉ là võ giả cấp một, mọi người chưa chắc đã cảm thấy đạo sư của cậu sẽ quan tâm chuyện này, cũng không đủ uy hiếp.
Nhưng cậu có thể nhanh chóng leo lên top 20 trong bảng xếp hạng cấp hai, thiên tài như vậy, ngay cả lãnh đạo Ma Võ cũng sẽ xem trọng, điểm này, người thông minh tự nhiên hiểu.
Lý Thừa Trạch nghe cậu nói như vậy, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, vội vàng nói: "Ý của ngài là..."
"Mở rộng!"
Phương Bình trầm giọng nói: "Trước bước tiến quá nhỏ, quá chậm!
Bắt đầu từ bây giờ, tiến hành mở rộng trên toàn bộ Ma Đô!
Anh từng làm dự toán chưa?
Bây giờ tiến hành mở rộng khắp Ma Đô, đại khái cần bao nhiêu tài chính?"
"Ý ngài là phát triển cả chuyển phát nhanh và giao thức ăn?"
"Không sai."
"Thêm 20 triệu nữa là đủ rồi!"
Lý Thừa Trạch cũng hơi hưng phấn, vội vàng báo một con số.
Phương Bình liếc mắt nhìn hắn, từ lúc mở công ty Viễn Phương đến giờ, cậu cũng đã ném vào hơn 15 triệu rồi.
Nhưng mà cho tới bây giờ vẫn chưa hoàn thành mở rộng xong hai khu.
Ma Đô tổng cộng có 6 khu, bây giờ muốn mở rộng ra toàn bộ các khu còn lại, lại chỉ cần thêm 20 triệu?
Không phải Phương Bình có nhiều tiền nên muốn cho thêm, mà cậu đang suy nghĩ, thời gian đầu quăng vào nhiều tiền như vậy, có phải có chút vấn đề ở đâu hay không…
Trước đó cậu vẫn luôn muốn tìm thêm người đến giám sát. Để một người nắm hết quyền hành, phụ trách tất cả, không phải là tính cách của Phương Bình.
Anh em ruột còn phải tính sổ rõ ràng với nhau, nhưng ở Ma Đô, cậu xác thực không có bất cứ ứng cử viên nào phù hợp để làm chức vụ này.
Nhưng mà cân nhắc đến việc thời gian đầu chủ yếu là đốt tiền vốn, công việc cần phải làm, phải chuẩn bị cũng hơi nhiều, thiết kế trang web, thiết lập quan hệ, móc nối lấy con đường giao hàng, tất cả đều cần tiền, dùng nhiều một chút cũng không phải là không thể.
Mặc dù trong lòng có nghi ngờ, Phương Bình cũng sẽ không thể hiện trên mặt, nghe vậy, chỉ nói :"20 triệu có thể hoàn thành mở rộng toàn bộ Ma Đô, vậy cần bao nhiêu thời gian?"
"Khoảng ba tháng."
"Quá chậm!"
Phương Bình không hài lòng lắm, trầm ngâm chốc lát nói: "Đẩy nhanh tốc độ, tốt nhất nên giải quyết vấn đề trong vòng một tháng!"
"Chuyện này..."
"Tăng cường cường độ tuyên truyền, những khoản nào cần dùng thì cứ dùng nhiều một chút, có mấy khoản nhỏ, không cần tiết kiệm.
Lát nữa tôi sẽ gửi qua công ty 20 triệu…
Thế nhưng, sau này, mở rộng nơi khác, tôi sẽ không quăng tiền vào nữa.
Thời gian đầu, quy mô công ty còn nhỏ, vay vốn cũng không bao nhiêu mà còn tốn thời gian, cho nên không làm. Sau này, chờ quy mô công ty lớn hơn một chút, tiến hành góp vốn đầu tư hoặc vay vốn đều là biện pháp để giải quyết tài chính.
Chờ đến khi hoàn thành mở rộng trên toàn Ma Đô, anh tìm người đi Giang Thành ở Nam Giang khai thác thị trường.
Tôi đã trò chuyện với vài vị học sinh bên Nam Giang Võ Đại rồi, đến lúc chúng ta mở rộng qua đó, bọn họ đại khái cũng đã thành võ giả rồi.
Lúc cần thiết, còn có thể tìm hội trưởng hội võ đạo Nam Giang Võ Đại - Vương Kim Dương đứng ra giải quyết vấn đề, cho nên không cần lo lắng sẽ xảy ra chuyện…"
"Vậy… về phía người đại diện pháp lý…"
Phát triển mở rộng quy mô qua tỉnh thành khác, cũng cần có võ giả trung cấp tọa trấn.
"Nếu lúc đó tôi vẫn chưa đến cấp bốn thì tính tiếp."
Phương Bình cũng không quá để ý, đợi đến lúc phát triển xuống Nam Giang, chắc cũng đã là học kỳ sau rồi.
Lúc đó, không hẳn cậu không thể tiến vào cấp bốn.
Nếu thật sự lúc đó không lên được cấp bốn cũng chẳng sao. Có rất nhiều cách có thể giải quyết vấn đề này, bất kể là tìm Vương Kim Dương, cho công ty trực thuộc tên anh ấy hay là tìm Lữ Phượng Nhu cũng được, chẳng qua chỉ là phải đánh đổi một chút.
Lý Thừa Trạch lại sững sờ, ông chủ mình tự tin đến cỡ nào mới có thể nói ra câu "Nếu lúc đó chưa đến cấp bốn thì tính tiếp!"
Phương Bình thấy thế, cười cười nói nói: "Nhìn cái gì, tôi đã vào cấp ba rồi, nhưng mà không cần thông báo thông tin này. Tiến vào cấp ba, tôi cũng chỉ là võ giả cấp ba vô danh tiểu tốt mà thôi. Bây giờ sử dụng danh tiếng ở cấp hai, ít nhất cũng có thể ló mặt trên bảng xếp hạng."
Đương nhiên, điều này cũng không kéo dài được bao lâu.
Tháng 4, bảng danh sách đổi mới, đại khái sẽ có tên cậu.
Đến tháng 5, đại khái sẽ không còn tên Phương Bình rồi.
Sau khi đột phá, cậu đã đến Ma Võ lĩnh thưởng, cấp bậc mới đã được thay đổi trên hệ thống. Bây giờ là cuối tháng, hẳn là bảng xếp hạng sẽ không có gì thay đổi, nhưng mà lần sau chắc chắn sẽ không có tên Phương Bình.
Tên cậu biến mất trên bảng xếp hạng, những người quan tâm cậu sẽ biết cậu bước vào cấp ba rồi.
Mà điều Phương Bình muốn làm, chính là tăng cao thực lực trong khoảng thời gian chênh lệch này, muốn bản thân mạnh hơn.
"Cấp ba..."
Lý Thừa Trạch đã kinh ngạc đến ngây người, cứ thế lên cấp ba rồi?
Lúc hắn quen biết Phương Bình, Phương Bình là phi võ giả.
Khi đó, là tháng 8, 2008.
Hiện tại còn chưa tới tháng 4, 2009. Tốc độ này cũng nhanh quá trời quá đất à!
Lúc trước lựa chọn nương nhờ vào Phương Bình, cũng do vừa ý với thân phận sinh viên Ma Võ của cậu, và tiềm lực hai lần tôi cốt của cậu.
Ai ngờ, Phương Bình tiến bộ còn nhanh hơn tưởng tượng của hắn. À không, phải nói là nhanh quá trời quá đất!
Phương Bình cũng mặc kệ anh ta, móc từ trong túi ra một bình thuốc nhỏ, đặt lên bàn nói: "Ở đây có 5 viên Khí Huyết Đan phổ thông, khí huyết của anh vốn không quá yếu, hiện tại cũng được 135 cal trở lên rồi chứ?"
"Phương tiên sinh, này..."
“Nhanh chóng trở thành võ giả một chút, lúc trước tôi từng nói, trong vòng ba năm sẽ giúp anh trở thành võ giả.
Dùng hết 5 viên Khí Huyết Đan này, khí huyết của anh có hi vọng đạt đến 150 cal.
Đương nhiên, đừng hy vọng hai lần tôi cốt..."
Lý Thừa Trạch vội vàng nói: "Tôi cũng không dám hy vọng xa vời."
Đùa nhau à, từ 150 cal đến 180 cal còn khó khăn và tiêu hao lớn hơn từ 100 cal lên 150 cal nhiều.
Không nói hiện tại tuổi tác của anh ta cũng không còn trẻ nữa, anh ta cũng sẽ không chờ được, không thể chờ hoài không biết rốt cuộc mình có thể đạt được hai lần tôi cốt hay không.
“Chờ đến khi khí huyết của anh đạt được 150 cal, nếu lúc đó tôi chưa là võ giả trung cấp, tôi sẽ tìm giúp anh một vị võ giả trung cấp giúp anh đột phá.
Còn về lượng thuốc cần để đột phá…”
Lý Thừa Trạch lập tức nói: "Tôi cũng đã dự trữ riêng một phần rồi..."
"Tới lúc đó lại tính."
Phương Bình cũng không nói nhất định sẽ chuẩn bị cho anh ta. Không có công trạng sẽ không có thưởng. Lý Thừa Trạch phải cho mình thấy được thực lực và giá trị của anh ta.
Bây giờ, giá trị của anh ta đã gần như hao mòn hết rồi.
Không tới một năm, Phương Bình đã cho anh ta 6 viên Khí Huyết Đan phổ thông, bất kể là thứ đồ gì cũng cần phải trả giá tương ứng.
“Mau chóng mở rộng với tốc độ nhanh nhất! Ngoài ra, một khi có người muốn đầu tư, hãy gọi điện cho tôi, tôi sẽ cân nhắc.”
Giá trị của Viễn Phương bây giờ vẫn chưa có cách nào định giá, ít nhất thì tài sản ròng vẫn đang ở trạng thái bị tiêu hao.
Có thể khiến cho điểm tài phú tăng cường được hay không, e là còn phải nhìn xem người ngoài định giá công ty như thế nào.
"Tốt, có tin tức tôi sẽ lập tức thông báo cho ngài."
"..."