Chương 364: Phát hiện ra mình rất ưu tú!
"Đi một bước tính một bước vậy, không biết lớp huấn luyện đặc biệt lần này có lợi ích nào lớn hơn không, nếu như có, vậy thì mình có thể có cơ hội tiến vào cao kỳ."
Phương Bình không tiếp tục dùng điểm tài phú tôi cốt nữa. Dùng điểm tài phú tôi cốt, vùa có lợi vừa có hại, bây giờ điểm tài phú không nhiều, tạm thời cũng không cần sử dụng.
Khoảng thời gian này, nên dựa vào chính khí huyết của mình để tôi cốt, cũng là vì chuẩn bị cho sau này.
Hơn nữa, Phương Bình cũng cân nhắc đến một điểm, lúc này, nếu như không thể tiến tới cấp ba cao kỳ, vậy dùng điểm tài phú tu luyện chiến pháp sẽ thích hợp hơn.
Sự chênh lệch giữa cấp ba sơ kỳ và trung kỳ cũng không quá rõ ràng, ngược lại tăng cao năng lực thực chiến càng quan trọng hơn.
Mấy ngày sau đó, Phương Bình tự dựa vào mình để tôi cốt.
Từ ngày 27 tháng 3, đến ngày 1 tháng 4.
Trong suốt thời gian 5 ngày này, Phương Bình mới miễn cưỡng hoàn thành rèn luyện xương ngực.
Dựa theo tốc độ này, muốn đến cấp ba cao kỳ, cậu cần phải chờ thêm ít nhất là 8 tháng nữa mới được.
Thực ra, tốc độ này cũng đã rất nhanh rồi, 8 tháng sau cũng mới đến cuối năm mà thôi.
Nhưng Phương Bình cực kỳ không hài lòng, những thiên tài võ giả cậu quen biết đều tiến bộ rất nhanh.
Lão Vương không nói, Tần Phượng Thanh nay đã đỉnh cấp ba rồi. Tháng 1, 2008, anh ấy mới đỉnh cấp một, tháng 7 bước vào cấp ba, đến bây giờ, từ sơ kỳ lên đỉnh cấp ba, cũng chỉ hơn 8 tháng.
Hơn 8 tháng này là khoảng thời gian đã tính thời gian tu luyện từ cao kỳ lên đỉnh phong.
Còn Tạ Lỗi, tháng 10, 2008 bước vào cảnh giới cấp ba, hiện tại lên cấp ba cao kỳ, cũng chỉ mất khoảng nửa năm.
Những thiên tài võ giả ở giai đoạn này đều tiến bộ cực nhanh.
Phương Bình là võ giả 3 lần tôi cốt, tốc độ vốn không nên chậm, bây giờ nhìn lại, còn chậm hơn cả Tạ Lỗi, sợ rằng Tạ Lỗi chắc cũng có kỳ ngộ riêng.
"Những sinh viên cấp năm kia, rốt cuộc họ tu luyện làm sao?"
Phương Bình hiện tại thật rất tò mò, những sinh viên cấp năm này, làm thế nào có thể tu luyện đến bước này?
Dù là Vương Kim Dương đi nữa, anh ấy cũng sắp bước vào đại học năm ba rồi, đến đại học năm tư có thể lên được cấp năm sao?
Có thể thì có thể, nhưng nếu nói anh ấy có thể lên cấp 6 trước khi tốt nghiệp, Phương Bình cũng không quá tin tưởng.
"Đều có kỳ ngộ a!"
Phương Bình cảm thán một tiếng, cậu có hệ thống, nhưng người khác có gia cảnh, có cơ duyên khác, muốn rút ngắn khoảng cách, có lẽ cũng không phải là chuyện đơn giản.
...
Thứ tư, ngày 1 tháng 4.
Phương Bình vừa đến phòng học, Phó Xương Đỉnh lập tức chạy lại nói: "Bảng xếp hạng cấp hai đổi mới rồi, cậu xếp hạng 18, quả thực là xem thường cậu mà!"
Phương Bình quay đầu liếc mắt nhìn cậu ta, chỉ "Ồ" một tiếng rồi thôi.
"Cậu không tức giận sao?"
Phương Bình không rảnh để ý đến cậu ta, tháng sau cậu sẽ phát hiện, tôi trực tiếp không còn trên bảng xếp hạng, lúc đó cậu có tức giận hay không?
Trước đó cậu đã nói với Trần Vân Hi rằng cậu cấp ba rồi, kết quả, miệng Trần Vân Hi kín như bưng, không hề khoe khoang chút gì. Đến bây giờ, chẳng ai biết Phương Bình đã lên cấp ba.
Đa số các đạo sư ở Ma Võ đều biết, nhưng mấy người này cũng không phải người nhiều chuyện. Cho nên, tới bây giờ, mấy người Phó Xương Đỉnh còn tưởng rằng Phương Bình còn là võ giả cấp hai.
"Phương Bình, trong top 20 của bảng xếp hạng, hiện tại có 6 người là sinh viên Ma Võ, trừ cậu ra, còn lại 5 người.
Trong đó, top 10 có 3 người, cậu có muốn khiêu chiến bọn họ, đoạt lấy vị trí của bọn họ hay không?
Nhưng mà tôi biết tin này, lần này, trường mình tiếp tục mở lớp huấn luyện đặc biệt, bọn họ cũng tham gia lớp…"
"Ừm."
"Nếu như được xếp vào cùng một tiểu đội, tôi thấy, sớm muộn gì cũng phải đối đầu.
Ví như chọn lớp trưởng nè, tặng điểm thưởng nè, chẳng lẽ cậu lại trơ mắt nhìn người khác cướp lấy lợi ích hay sao?"
"Ừm."
"Phương Bình, nói như vậy cậu đã chuẩn bị kỹ càng khiêu chiến bọn họ rồi sao?"
Phó Xương Đỉnh hưng phấn nói: "Vậy đến lúc đó tôi gọi thêm người lớp mình đến cổ vũ cho cậu…”
Phương Bình liếc cậu ta một cái, một lát mới nói: "Cậu hưng phấn như thế làm cái gì?"
Cái thằng này, hôm nay mình vừa mới tới đã nhảy ra vẽ đường cho mình chạy rồi, có gì đó sai sai nha.
"À..."
Phó Xương Đỉnh nghẹn lời, Đường Tùng Đình bên cạnh lạnh nhạt nói: "Hai hôm trước, cậu ấy luận bàn với người của hội võ đạo, bị người ta đánh. Người đánh cậu ấy chính là Trần Bằng Phi, hiện đang xếp hạng thứ 8 trên bảng xếp hạng kia kìa."
Phương Bình kinh ngạc nói: "Lá gan cậu béo thật đấy, dám luận bàn với người trong top 10 trên bảng xếp hạng cấp hai?"
Võ giả cấp hai, tổng cộng cần tôi rèn 126 đốt xương.
Võ giả cấp một nếu đã tôi rèn xương chi dưới, cấp hai tôi rèn được 93 đốt xương mới được xem là võ giả cấp hai trung kỳ. Võ giả cấp một nếu rèn xương chi trên, thì cấp hai phải rèn 95 đốt xương mới được xem là võ giả cấp hai trung kỳ.
Hồi giữa tháng 2, Phó Xương Đỉnh đã tôi luyện được 71 đốt xương, bây giờ không tới 50 ngày, tiến bộ cũng không hề chậm, đã tôi luyện được 88 đốt. Trung bình 3 ngày tôi rèn được một đốt.
Nhưng cũng vẫn chưa phải là võ giả cấp hai trung kỳ… vậy mà bây giờ đi khiêu chiến võ giả còn mạnh hơn Cố Hùng, muốn chết à?
Phó Xương Đỉnh ngượng ngùng nói: "Có đâu, Tùng sư cẩu toàn chỉ biết gài tôi.”
Đường Tùng Đình hừ một tiếng, cậu rất ghét cái biệt danh này, do thằng khốn Phó Xương Đỉnh đặt chứ đâu!
"Đến chết vẫn còn sĩ diện, mấy ngày trước, hội phó hội võ đạo, Tần Phượng Thanh đánh nhau với hội trưởng Trương Ngữ. Tần Phượng Thanh rêu rao bản thân cấp ba vô địch rồi, nếu Trương Ngữ cấp ba, anh ấy có thể đánh anh Trương Ngữ phải gào khóc kêu cha gọi mẹ.
Kết quả… hội phó Tần Phượng Thanh bị người ta kéo đi hội võ đạo rồi.
Phó Xương Đỉnh đúng lúc cũng có mặt ở đó, nhất định phải học theo anh Tần, nói rằng chính mình cũng là cấp hai vô địch…
Nói vậy thì thôi đi, còn hết lần này đến lần khác nói bảng xếp hạng cấp hai chả là cái thá gì, toàn là đồ hàng mã mà thôi… Kết quả ra sao cậu biết rồi đấy..."
Phương Bình sửng sốt một chút, hơi kinh ngạc nói: "Vậy mà cậu không bị đánh chết sao?"
Đây là tìm ngược a!
Dạo này, ai nấy cũng đều táo bạo vậy sao?
Tần Phượng Thanh nói anh ấy cấp ba vô địch, Phương Bình biết, lúc đó Phương Bình cũng có mặt ở đó. Nhưng Tần Phượng Thanh tốt xấu gì cũng là võ giả đỉnh cấp ba, anh ấy mới có cơ sở nói như thế.
Hiện tại, Tần Phượng Thanh đứng thứ 14 trên bảng xếp hạng cấp ba, hiển nhiên điều đó cũng chứng minh được thực lực của mình.
Nhưng mà Phó Xương Đỉnh thì sao? Nghiêm túc xét lại, cũng chỉ là võ giả cấp hai sơ kỳ, cho dù có muốn chết cũng không nên tìm chết như thế chứ?
Phó Xương Đỉnh buồn phiền nói: "Đừng nghe cậu ấy nói nhảm, ai nói cấp hai vô địch chứ? Tôi lúc đó nói khi tôi đến đỉnh cấp hai…
Kết quả, mấy người này còn không thèm để ý mấy chữ "đỉnh cấp hai".
Sau đó, đúng lúc Trần Bằng Phi cũng đang ở hội võ đạo, bà nội cha nó, khinh người quá đáng, cố ý khiêu khích tớ!"
Phó Xương Đỉnh tức giận, bất bình nói: "Thua người không thua trận, tôi có thể bị sỉ nhục vậy sao?
Cho nên sau đó đánh nhau thôi!"
"Cậu bị đánh, không gọi là đánh nhau." Đường Tùng Đình chế nhạo một câu.
Phó Xương Đỉnh tức giận nói: "Ai bị đánh? Tôi cũng đánh nó chứ bộ!"
"Đúng đấy, cậu có biết xấu hổ không hả, trước mặt mọi người, bị đánh vào mông…"
"Phụt!"
Phương Bình kém chút sặc nước miếng mà chết, vội vàng nói: "Rốt cuộc như thế nào?"
"Câm miệng!" Phó Xương Đỉnh lập tức cuống lên.
Nhưng Đường Tùng Đình cười híp mắt nói: "Phương Bình, cũng do cậu mấy ngày nay thần bí, thần long thấy đầu không thấy đuôi nên không biết việc này. Chứ chuyện này đã sớm truyền khắp trường rồi.
Trần Bằng Phi cũng biết thực lực của cậu ta mạnh hơn Phó Xương Đỉnh nhiều lắm, nên cũng chẳng muốn làm gì cậu ấy.
Nhưng mà càng mất mặt hơn đó là Trần Bằng Phi dùng sống đao đánh vào mông cậu ấy mấy chục cái. Cậu không phát hiện, mấy ngày nay, cậu ấy đi học đều phải đứng tấn sao?"
Phương Bình vừa nghe lời này, vội vã cúi đầu nhìn cái mông Phó Xương Đỉnh.
Phó Xương Đỉnh vô cùng tức giận, tàn bạo trừng mắt nhìn Đường Tùng Đình, lại không tự chủ uốn éo cái mông, khô khốc nói: "Đã sớm khỏi rồi… Tôi cũng đánh lại rồi!"