Chương 365: Phát hiện ra mình rất ưu tú! (2)
Phương Bình không nhịn được bật cười, mở miệng nói: "Sau đó cậu đi tìm tôi, giựt dây tôi đi tìm cậu ta gây sự?"
"Cái gì mà gọi là giựt dây chứ… Tôi hỏi cậu này, nếu như thật sự chọn lớp trưởng, cậu có tranh không?"
"Còn phải xem có nhiều lợi ích hay không."
"Này, không phải thế, võ giả nhìn thấy lợi ích, ai mà không tranh. Cậu ta xếp hạng 8, cậu xếp hạng 18, cậu cảm thấy người ta sẽ cam chịu dưới trướng cậu sao?"
Phó Xương Đỉnh giải thích: "Cho nên, cậu nhất định sẽ có một trận chiến với cậu ta. Tôi chỉ tốt bụng nhắc nhở cậu trước thôi, có liên quan gì tới chuyện của tôi đâu."
"Tôi với cậu ta chắc là không đánh nhau đâu… Để xem tình hình thế nào đã."
Phương Bình cũng không nói gì thêm, nếu như cậu là cấp ba cao kỳ, vậy Trần Bằng Phi bị ngốc mới dám tranh đua với cậu.
Nhưng cậu chỉ mới bước vào cấp ba sơ kỳ, nếu như có lợi ích, Trần Bằng Phi chưa chắc sẽ e ngại thực lực cấp ba của Phương Bình.
Mấy người hàn huyên vài câu, Phó Xương Đỉnh lại rảnh rỗi không chịu nổi nói: "Phương Bình, ngươi tiến bộ cũng quá nhanh, ta đến hiện tại mới tôi cốt 88 khối, còn kém 28 khối mới có thể đi vào đỉnh cấp hai, ít nhất đến 3 tháng thời gian mới được, tháng 7, tháng 8 có thể mới có thể đạt đến.
Muốn đột phá cấp ba, chắc cũng phải đợi khai giảng mới được…"
Bọn họ không định một năm lên 3 cấp, mấy người bọn họ, trước khi vào Võ Đại cũng đã là võ giả rồi.
Chờ đến khai giảng kỳ sau, dù cho lên cấp ba, thì cũng chỉ là một năm lên hai cấp.
So với Phương Bình, Phó Xương Đỉnh cảm giác tiến độ hiện tại của mình cũng không phải là chậm bình thường đâu.
Cậu cảm thấy chậm, Đường Tùng Đình lại sâu xa nói: "Tôi mới tôi luyện được 75 đốt đây này."
Chênh lệch giữa một lần tôi cốt và hai lần tôi cốt bây giờ mới chậm rãi hiện ra, mặc dù mọi người tu luyện như nhau.
Nghe hai người bọn họ nói chuyện, Triệu Tuyết Mai ngồi ở hàng trước bỗng nhiên nói: "Tới mới 70 đốt."
Chênh lệch càng lúc càng nhiều rồi.
Lúc nhập học đại học năm nhất, Triệu Tuyết Mai chính là võ giả, hơn nữa đã rèn luyện được xương một chi, cũng chính là sau nhiều ngày tháng như vậy, cô chỉ rèn luyện được 40 đốt xương.
7 tháng, 40 đốt.
Muốn đạt đến đỉnh cấp hai, ít nhất còn phải chờ thêm chừng một năm.
Kết thúc đại học năm hai, trở thành võ giả đỉnh cấp hai, đại học năm ba tiến vào cấp ba, đây mới là tiêu chuẩn trở thành sinh viên ưu tú của Ma Võ.
Ở Ma Võ, có thể ước vào cấp ba khi lên đại học năm ba đều là học sinh cực kỳ ưu tú.
So với những người kém hơn một bậc như Triệu Tuyết Mai, trước khi tốt nghiệp có thể lên cấp ba, cũng coi như bản thân chính là tinh anh rồi.
Mấy người Phó Xương Đỉnh là võ giả hai lần tôi cốt, trước tốt nghiệp có hy vọng trở thành võ giả cấp bốn, đây mới thực sự là học trò cưng của nhà trường.
Nếu như không có Phương Bình, mọi người đều sẽ cảm giác tiến bộ của mình không hề chậm. Trước khi tốt nghiệp có thể trở thành võ giả cấp ba cấp bốn, không ai nghĩ mình kém cỏi cả.
Nhưng mà lúc này, mọi người đều cảm thấy như vậy quá chậm.
Phương Bình thấy giọng cô hơi u buồn, hơi bất đắc dĩ nói: "Đừng so với tôi, tôi và các cậu không giống nhau.
Nhà tôi nghèo, cho nên tôi mới phải càng trở nên ưu tú…"
"Dẹp liền nha!"
Mọi người lập tức ào ào khinh thường, Phó Xương Đỉnh chửi mát nói: "Cậu mà còn dám nói cậu nghèo, bọn tôi nhào vào đánh cho phù mỏ!"
"Thật..."
"Thầy giáo đến rồi."
Thấy đạo sư bước vào cửa, mọi người mới ngưng trò chuyện.
Phương Bình bất đắc dĩ, tôi nghèo thật mà, sao lại không tin tôi.
Tôi nghèo, cho nên mới càng cố gắng, các cậu nên hiểu mới phải chớ.
...
Ngồi trên lớp nghe giảng, Phương Bình gần như ngủ gà ngủ gật.
Lớp võ đạo cơ sở… Đúng là quá mức cơ sở.
Đến bây giờ còn đang giảng tu luyện thung công Thực Trạm, giảng giải cấp một tôi cốt thế nào, giảng về các chiến pháp nhập môn căn bản…
Phương Bình luôn có cảm giác mình có chút ưu tú quá đáng. Trong lớp, ngoại trừ mấy người bọn họ, các bạn học sinh khác còn đang muốn bước vào đỉnh cấp một, bọn họ rất nỗ lực, rất cố gắng.
Phải biết, nhóm người này đối với người ngoài, ai ai cũng đều là thiên tài, không phải là thiên tài sao có thể vào Ma Võ.
"Hoá ra, mình ưu tú như vậy."
Phương Bình thở dài một tiếng, chính mình không cho người khác có đường sống a, chẳng trách mọi người đều khó chịu với mình, rõ ràng bọn họ đang đố kỵ.
Dưới những suy nghĩ hỗn loạn của Phương Bình, chương trình học kết thúc.
Lớp học địa lý tự nhiên buổi chiều mới là lớp Phương Bình rất tích cực, vô cùng nghiêm túc ngồi học, khiến các bạn xung quanh vô cùng sửng sốt.
Phương Bình tích cực ghi chép, tích cực giơ tay phát biểu, đặt câu hỏi…
Một bài giảng, một mình Phương Bình hỏi hết nửa tiết.
Ở Võ Đại, các lớp học về văn hoá địa lý không quá được coi trọng. Thầy dạy địa lý cũng là võ giả, nhưng là võ giả cấp hai sơ kỳ.
Ở Ma Võ, võ giả cấp hai sơ kỳ cũng là đạo sư khoa văn rồi.
Bình thường lên lớp, mọi người đều ngủ gà ngủ gật, Phương Bình tích cực hỏi, thầy giáo dạy địa cũng rất vui, hai người trò chuyện, hỏi đáp vui vẻ, xém chút nữa đã quên mình còn đang ở trên lớp.
...
"Hoá ra phân biệt phương hướng rất đơn giản mà."
Kết thúc lớp địa lý, Phương Bình cảm thấy mình có thu hoạch không nhỏ.
Không có mặt trời, không sao cả.
Không có sao Bắc Cực, không thành vấn đề.
Không dùng được la bàn cũng không có gì đáng lo.
"Nhìn hướng sinh trưởng của thực vật, mức độ phân bố rậm rạp thưa thớt, nhìn vân cây đoán tuổi đời… đều có thể nhận biết phương hướng…"
Phương Bình cảm giác mình thu hoạch rất lớn, Phó Xương Đỉnh mới vừa đi tới bỗng nhiên nói: "Cậu bị mù đường à?"
"Vô nghĩa!"
"Cậu sợ đi lạc ở địa quật sao?"
"..."
Phó Xương Đỉnh kinh ngạc nói: "Chết cậu rồi, tuyệt đối đừng có đi lạc đó, nếu không, cậu chắc chắn bị lạc đường. Các mẹo phân biệt phương hướng mà thầy giảng đều dưới điều kiện có mặt trời.
Ánh sáng mặt trời dẫn đường cho thực vật sinh trưởng, đây mới là cơ sở để cậu phân biệt phương hướng.
Địa quật không có mặt trời, nghe nói chỉ có một cục đá năng lượng vô cùng vô cùng lớn, đảm nhiệm chức vụ mặt trời thôi.
Tuy rằng cũng giống mặt trời, nhưng mà mặt trời lặn lặn mọc mọc, cũng có thể cung cấp năng lượng ánh sáng giúp vạn vật sinh trưởng không đồng đều…
Nhưng mà đá năng lượng kia toả ra năng lượng tương đối cân bằng, cũng có nghĩa là, thực vật sẽ không có bóng cây, sinh trưởng cũng như nhau cả… mấy cái cậu vừa học đều vô dụng!"
Phương Bình ngây người rồi.
Đúng đấy, hình như là như vậy.
Phó Xương Đỉnh đồng tình liếc mắt nhìn cậu, vỗ vỗ vai cậu, tiếc hận nói: "Nhớ cho kỹ, nhất định phải cùng hành động với bọn tôi, nếu cậu đi lạc, đúng là sẽ một đi không trở lại đấy."
Một người không có khả năng cảm thụ phương hướng, đi vào một nơi không cách nào có thể phân biệt được phương hướng, trừ khi có vật tham chiếu, nếu không, đi lạc là điều tất nhiên!"
Phương Bình cắn răng nói: "Tôi nhận biết được phương hướng chứ bộ, chỉ là lạ đường mà thôi!"
"Hơn nữa, chẳng lẽ địa quật không có kiến trúc gì sao? Không có gì đánh dấu à? Đá năng lượng mặt trời cũng có thể làm vật tham chiếu mà, hoàn toàn không cần lo lắng."
"Hi vọng như vậy, sợ là sợ ông 'Mặt trời' kia vẫn luôn lơ lửng trên đỉnh đầu cậu thôi."
Phó Xương Đỉnh vô tình đả kích một cậu, Phương Bình đúng là không nghĩ tới chuyện này, ngay khắc sau đã tán thành, gật đầu nói: "Tối tôi sẽ hỏi thăm một chút xem sao."
Nếu như thật sự cứ lơ lửng trên đỉnh đầu, vậy mình thật phải cẩn thận rồi.
Nhìn thấy Phương Bình vội vã rời đi, Phó Xương Đỉnh nhếch miệng cười hài lòng: "Há, cậu cũng có ngày hôm nay!"
Trước đó còn nghĩ Phương Bình thật sự ưu tú vượt trội hơn cậu khắp mọi mặt, bây giờ nhìn lại… cũng không phải là không có khuyết điểm.
…
Buổi tối, lớp huấn luyện đặc biệt tập hợp.
Không như lần trước toàn là sinh viên năm nhất, lần này, người quen rất ít, đa số đều là những gương mặt xa lạ.
Toàn bộ sinh viên đại học năm nhất có tổng cộng 9 người tham gia lớp này.
Phương Bình, Triệu Lỗi, Phó Xương Đỉnh, Dương Tiểu Mạn, Trần Vân Hi, Triệu Tuyết Mai, Đường Tùng Đình, Lý Triệu Húc, Kim Lỗi.
Là đội ngũ thi đấu giao lưu, còn Từ Diệc Khải mấy ngày trước vừa bước vào đỉnh cấp một, bây giờ vẫn chưa tiến vào cấp hai.
Điều này có liên quan đến thương thế khi thi đấu nặng hay nhẹ. Trận chung kết thi đấu giao lưu, Từ Diệc Khải liều mình trọng thương Phương Văn Tường, bản thân cậu cũng bị trọng thương, thời gian chờ cho vết thương khỏi hẳn chậm hơn mọi người một chút.