Chương 369: Bành trướng
Trần Bằng Phi khoanh tay, không để ý nói: "Em thắng được Vu Hướng Hoa thì anh bỏ phiếu cho em cũng được, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Nhưng mà nếu em thua rồi, em bỏ phiếu cho Vu Hướng Hoa, anh cũng chẳng được lợi lộc gì. Như vậy đi, nếu em thua, em phải cho anh 30 điểm, sao hả?"
Hiển nhiên, Trần Bằng Phi cảm giác mình không cần thiết ra trận, Phương Bình thắng Vu Hướng Hoa, vậy cậu ta cũng không phải là đối thủ của Phương Bình.
Thua Vu Hướng Hoa rồi, ngay cả phiếu cũng không có, đánh một trận cũng chẳng có ý nghĩa gì.
"30 điểm?" Phương Bình cười nói: "Có thể, nhưng mà nếu chỉ có một mình Trần sư huynh bỏ phiếu cho em thì không được. Nếu em thắng, anh phải lôi kéo cho em ít nhất 10 phiếu bầu nhé, được không anh?"
"Có thể."
"Bắt đầu từ ngày mai , cho đến khi lớp học kết thúc nhé, mọi người đều là võ giả, cũng không cần nghĩ kế vặt, chơi vậy không được đâu nha."
"Ha ha, Phương sư đệ đúng là có tầm nhìn ra trông rộng, anh còn không nghĩ tới chuyện này."
Trần Bằng Phi xì cười một tiếng.
Phó Xương Đỉnh ở bên cạnh rất thất vọng, không ngờ, hai người này không đánh.
Phương Bình đánh Vu Hướng Hoa có gì hay!
Đánh Trần Bằng Phi đi chứ!
Thảo luận xong với Trần Bằng Phi, Phương Bình cuối cùng nhìn về phía nữ sinh duy nhất trong ba người, Trương Tử Vi.
Đây cũng là nữ sinh duy nhất của Ma Võ lọt vào top 20 trên bảng xếp hạng cấp hai.
Trương Tử Vi lạnh nhạt nói: "Muốn chị bỏ phiếu cho cậu à, đơn giản, thắng chị rồi tính. Chuyện của những người khác không liên quan tới chị!"
Rất rõ ràng, Trương Tử Vi không hề nghĩ Vu Hướng Hoa có thể đại diện cho cô.
Vu Hướng Hoa cũng không thèm để ý, nhìn về phía Phương Bình nói: "Anh không như Cố Hùng của Nam Võ đâu nhé. Phương học đệ nên suy nghĩ kỹ càng, nếu bị thương, làm lỡ tiến độ tu luyện, đừng trách đàn anh bắt nạt em."
"Sao có thể chứ."
Phương Bình khẽ cười nói: "Nhưng mà em cũng muốn nhắc Vu sư huynh một câu, em vừa mới vào cấp ba, Vu sư huynh sẽ không để ý chuyện em cấp ba chiến cấp hai chứ?"
"Cấp ba?"
Ánh mắt mọi người khẽ biến, lòng người lại hơi loạn.
Mấy người Vu Hướng Hoa đúng là không quá để ý, Trương Tử Vi lạnh nhạt nói: "Chưa vào cấp ba cao kỳ, không khác nhau mấy, huống hồ, lên cấp ba cũng là thực lực của em. Vốn chuyện này phải dựa vào thực lực, chẳng lẽ còn không để cho người khác tiến bộ hay sao?"
Không có căm phẫn sục sôi, cũng không có e ngại.
Mọi người đều là học sinh, Phương Bình đột phá đến cấp ba, đó cũng là bản lĩnh của cậu.
Huống hồ, đây còn là đàn em của bọn họ.
Cấp ba cao kỳ trở xuống cho dù có cách biệt với cấp hai, nhưng cũng chỉ khác nhau ở hạn mức khí huyết tối đa, số lượng tôi cốt nhiều hơn một chút, vẫn chưa có biến hoá gì về chất.
Phương Bình lúc này có sử dụng chiến pháp thì uy lực bạo phát cũng chỉ tương đương với bọn họ mà thôi.
Sẽ không bất ngờ xuất hiện tuyệt chiêu một chiêu đánh bọn họ không thể phòng thủ.
Hơn nữa, Phương Bình đột phá lên cấp ba, thực ra cũng có nghĩa rằng cậu không có bao nhiêu thời gian để tu luyện chiến pháp cả. Ngược lại, còn không bằng lưu lại đỉnh cấp hai lâu hơn một chút, để bọn họ phải kiêng kỵ.
Giống như đợt thi đấu giao lưu toàn quốc trước đó, hai vị võ giả cấp hai cũng không khiến người khác đề phòng bằng Hàn Húc hay Phương Văn Tường, dù bọn họ chỉ là đỉnh cấp một.
"Sư tỷ thật phóng khoáng."
Phương Bình khen một câu, dò hỏi: "Vậy trong hai người, ai tới đánh trước?"
Trong đám người, có người trêu ghẹo nói: "Phương học đệ cũng cấp ba rồi, hay là cả hai cùng tiến lên đi."
Sắc mặt Phương Bình hơi biến ảo, lại có người khích tướng, nói: "Cấp ba đánh cấp hai mà, đánh hai người cũng bình thường phải không. Nếu không, chúng ta sao có thể cam tâm bỏ phiếu cho đàn em được."
Đây xem như một cách đánh tráo khái niệm, Vu Hướng Hoa và Trương Tử Vi đều là võ giả đỉnh cấp hai, một người hạng 3, một người hạng 5 trên bảng xếp hạng cấp hai.
Hai người này độc lập đối chiến với võ giả cấp ba cao kỳ cũng không phải không thể phản kích.
Mặc dù Phương Bình đã lên cấp ba, nhưng cũng không hề xuất hiện thay đổi về chất, một đối một cũng chưa chắc đã là đối thủ của hai người này, chớ nói chi là một chọi hai.
Đánh bình võ giả đỉnh cấp hai không có xếp hạng, Phương Bình có thể một chọi ba cũng không khó khăn gì, nói không chừng một đánh năm cũng được.
Nhưng đối đầu với hai người trước mặt...
Trương Tử Vi và Vu Hướng Hoa đều không lên tiếng, cân nhắc nhìn về phía Phương Bình.
Trong đám người, lại lần nữa có người cười nói: "Trước đó, Phương học đệ không phải đã nói muốn khiêu chiến hội trưởng sao?
Hội trưởng là võ giả cấp bốn đó nha, lẽ nào… Đây là lời nói ngông cuồng của Phương học đệ lúc đó thôi?
Cấp ba đánh cấp hai thôi mà cũng lo lắng, vậy cấp ba đánh với cấp bốn… Ha ha ha!"
Đối với chuyện Phương Bình kiêu căng hung hăng, người của hội võ đạo đã sớm ngứa mắt rồi.
Chỉ là một tân sinh viên, còn cho rằng nơi đây là Võ Đại phổ thông sao?
Mới nhập học không bao lâu đã ăn nói ngông cuồng, muốn khiêu chiến hội trưởng hội võ đạo, xem hội võ đạo Ma Võ là cái gì hả?
Trước đó mọi người cũng không quen biết nhau, cũng không đụng chạm đến nhau, vậy thì thôi, cố ý tìm cớ gây sự không có ý nghĩa gì với mấy người này, chỉ tổ tốn thời gian.
Nhưng bây giờ gặp nhau rồi, thực lực của Phương Bình hiện tại cũng không quá mạnh khiến mọi người tuyệt vọng, tiện miệng nói vài câu thì có là gì.
Ở đây có một vài võ giả đỉnh cấp hai tự tin rằng, dù mình bước ra đánh một trận, cũng chưa chắc đã sợ Phương Bình.
Top 20 trên bảng xếp hạng cấp hai, Ma Võ có tổng cộng 6 người, ngoại trừ Phương Bình và 3 người vừa bước ra, còn có 2 người khác, lúc này cũng có mặt ở đây.
Hơn nữa, võ giả cấp hai có mặt trên bảng xếp hạng cũng có vài người.
Những người lên bảng xếp hạng, có ai thật sự sợ Phương Bình.
"Phương Bình!"
Dương Tiểu Mạn la lên một tiếng, lắc lắc đầu với Phương Bình, những đàn anh đàn chị này rõ ràng là muốn nhìn Phương Bình bị xấu mặt.
Cũng tiện thể chèn ép nhóm sinh viên đại học năm nhất này.
Đợt thi đấu giao lưu toàn quốc trước đó đã khiến tiếng tăm của nhóm sinh viên năm nhất này vượt qua bọn họ. Võ giả cũng không phải là thánh, sao lại có thể không đố kỵ, không khó chịu cho được?
Một đám võ giả cấp một, dựa vào cái gì lại được coi trọng như vậy.
...
Phương Bình vốn chỉ muốn đánh nhau một trận, khoe khoang thực lực một chút, đánh được Vu Hướng Hoa hạng 3, thực ra đã có thể chứng minh tất cả.
Nhưng mà hiện tại, không ngờ lại bị người khác mượn chuyện này thêm mắm dặm muối, hoán đổi khái niệm rồi.
Hai người Vu Hướng Hoa và Trưởng Tử Vi không nói lời nào, có thể không suy nghĩ đến chuyện hai đánh một, nhưng nhìn thấy Phương Bình cưỡi hổ khó xuống, hai người có lẽ cũng sẽ vui vẻ đón nhận.
Lúc này, Triệu Lỗi bỗng nhiên nói: "Phương Bình, tính thêm tôi nữa, hai đối hai, tôi mới cấp hai sơ kỳ thôi, cũng không tính là bắt nạt người khác!"
Phương Bình liếc mắt nhìn, lắc đầu cười nói: "Không cần, nếu mọi người đã muốn xem Phương Bình này có phải là thùng rỗng kêu to hay không, vậy tôi cũng không cần khách khí nữa.
Vu sư huynh, Trương sư tỷ, anh chị cảm thấy thế nào?"
Trương Tử Vi khẽ cười một tiếng, "Phương học đệ nhất định phải như vậy?"
"Thua không mất mặt mà, nếu thắng... Cũng chứng minh được cho mọi người biết, Phương Bình này thực sự rất ít khi ăn nói ngông cuồng."
"Vu Hướng Hoa, anh thấy sao?" Trương Tử Vi nhìn về phía Vu Hướng Hoa.
Vu Hướng Hoa hơi nhíu mày, nhưng nhanh chóng hồi phục, lạnh nhạt nói: "Cũng được, Phương học đệ còn thiếu kinh nghiệm, vậy chúng ta cùng luyện chiêu với đàn em vậy."
Hai người nhất trí.
Những người khác đồng loạt lui lại, có người đã bắt đầu gọi bạn bè tới xem náo nhiệt."
Tân sinh bây giờ, quả nhiên không biết trời cao đất rộng là gì
Nghe danh cấp ba thì đúng là oai đấy, nhưng chỉ là một thằng nhóc mới bước vào cấp ba, khiêu chiến top 20 trên bảng xếp hạng cấp hai, hắn thực sự cho rằng hai người này chưa từng đánh thắng võ giả cấp ba à?
Thực lực của Vu Hướng Hoa mạnh hơn so với võ giả cấp ba trung kỳ, Trương Tử Vi cũng không kém chút nào.
Ma Võ chính là nơi thiên tài tụ tập, những người này, có ai mà không phải là thiên tài trong thiên tài.