Chương 370: Bành trướng (2)
Khi mọi người đồng loạt lui lại, Phương Bình thở ra một hơi, sắc mặt nghiêm túc hỏi: "Tay không hay dùng binh khí?"
"Tùy em, chân chính chiến đấu không cần phân rõ những điều này."
Vu Hướng Hoa nói xong, lập tức tiếp nhận tề mi đoản côn (1) của mình từ tay người khác.
Trương Tử Vi cũng rút kiếm ra khỏi vỏ, ném vỏ kiếm cho người bên cạnh.
Phương Bình thấy thế, cũng không xem nhẹ, nhanh chóng lắp ráp trường đao của mình.
...
"Phương Bình quá dễ kích động rồi!" Dương Tiểu Mạn cau mày nói một tiếng.
Mặc dù chuyện Phương Bình tiến vào cấp ba, khiến người ta khiếp sợ.
Nhưng cậu ấy cũng chỉ mới lên cấp ba, lúc còn ở đỉnh cấp hai cũng không phải quá mạnh. Bây giờ còn một mình chấp hai, mấy người bọn họ cũng không quá coi trọng cậu.
Phó Xương Đỉnh cũng thở dài nói: "Khoe khoang quá mà, cái thằng này… Thiệt tình…"
"Cậu ấy tôi cốt ba lần… Không hẳn không có hy vọng chứ?" Trần Vân Hi không quá tự tin nói một câu.
"Khí huyết tăng lên một chút à, nhưng mà chiến đấu đâu phải chỉ nhìn khí huyết, nếu không, võ giả khí huyết còn để yên cho người khác khinh bỉ sao?"
...
Trong lúc mấy người thấp giọng nghị luận
Bốn phía xung quanh nhóm Phương Bình đã không còn bóng người.
"Học viện Binh Khí, đại học năm nhất, Phương Bình, xin anh chị chỉ giáo!"
"Học viện Binh Khí, đại học năm ba, Vu Hướng Hoa!"
"Học viện Binh Khí, đại học năm hai, Trương Tử Vi!"
Ba người, từng người nói ra tên họ, hành lễ, sau một khắc, ba người cùng động!
Đoản côn của Vu Hướng Hoa gào thét quét ngang về phía thân dưới của Phương Bình, Trương Tử Vi hiểu ý phối hợp, trường kiếm nháy mắt đâm về phía yết hầu của Phương Bình!
Một trên một dưới, chặn toàn bộ con đường công kích của Phương Bình.
Động tác của Phương Bình cũng không chậm, mũi chân đạp đất nhảy lên, vung trường đao chém thẳng vào Trương Tử Vi!
Trương Tử Vi hoàn toàn không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên thế tấn công, nào có dễ tránh được một chiêu đoản côn của Vu Hướng Hoa.
Đúng như dự đoán, Phương Bình vừa mới đạp không nhảy lên, đoản côn của Vu Hướng Hoa lập tức kéo theo tiếng gió gào thét, quỷ dị xuất hiện bên eo của Phương Bình.
Lúc này, đoản côn đập eo, trường kiếm ban đầu hướng vào yết hầu, biến thành hướng thẳng đến ngực.
Chân phải Phương Bình lại lần nữa đạp không một cái, thân thể lại cao hơn một đoạn, chân trái quét về phía đỏa côn, trường đao trong tay nhanh chóng bổ xuống trường kiếm.
"Keng!"
Một âm thanh lớn vang lên, trường kiếm của Trương Tử Vi nghiêng qua một bên, xẹt qua người Phương Bình, nhưng đoản côn của Vu Hướng Hoa đột nhiên đánh trúng lòng bàn chân của Phương Bình.
Phương Bình mượn lực đạp xuống, bay ngược về phía sau, sau một khắc, Phương Bình tiếp đất, lập tức lui về sau mấy bước, đạp vỡ mấy viên gạch dưới chân.
Trương Tử Vi và Vu Hướng Hoa cũng không ngừng lại, bước chân hơi động, chớp mắt xuất hiện trước mặt Phương Bình.
...
"Một chiêu đã rơi vào hạ phong rồi..."
Phó Xương Đỉnh thở dài, tình hình của Phương Bình bây giờ rất không ổn, bị hai người liên thủ, Phương Bình phòng được một người, cũng không phòng được người thứ hai. Đánh với một người cũng đủ vất vả, bây giờ đánh với cả hai người, Phương Bình hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Mấy người khác đang vây xem cũng lắc đầu, có người khẽ cười nói: "Một chọi hai, chắc là Phương học đệ cho rằng hai người này là võ giả khí huyết chắc."
Nói thì chậm, nhưng chuyện xảy ra rất nhanh.
Chỉ trong giây phút mọi người trò chuyện, Phương Bình vẫn đang lùi tránh bỗng nhiên tay trái chộp được đoản côn của Vu Hướng Hoa, tay phải một tay cầm đao, thân đao như ảo ảnh, chớp mắt đánh xuống đầu Trương Tử Vi!
Trương Tử Vi hơi biến sắc, cầm kiếm lùi về sau một bước.
Cô vừa mới lùi lại, bỗng nhiên lại biến sắc, nhanh chóng cầm kiếm đánh thẳng mặt Phương Bình.
Nhưng Phương Bình lúc này gắt gao cầm chặt đoản côn, gót chân đạp đất, đạp ra một cái hố sâu trên mặt đất, mượn lực kéo Vu Hướng Hoa lùi về sau.
Mà trường đao trước đó đang đánh Trương Tử Vi đột nhiên xoay chuyển phương hướng, đập ngang cánh tay trái của Vu Hướng Hoa.
Vu Hướng Hoa gầm nhẹ một tiếng, hai tay phát lực, đoản côn chấn cho tay trái Phương Bình máu me đầm đìa, nhưng Phương Bình lại không để ý chút nào, lại lần nữa đạp bước, tách khỏi Trương Tử Vi, một giây sau, trường đao lại nhanh chóng đập trúng cánh trái của Vu Hướng Hoa!
Vu Hướng Hoa bỗng nhiên trào phúng, bắp thịt bên cánh tay trái cấp tốc phình lên, trường đao đập trúng, vang lên một tiếng "đùng" giòn tan.
"Ấu trĩ!"
Vu Hướng Hoa lúc này rên lên một tiếng, nói ra hai chữ.
Hắn xếp hạng 3 trên bảng xếp hạng cũng không phải tự nhiên mà lên đó ngồi, Phương Bình thật sự cho rằng hắn hữu danh vô thực sao.
Lúc này tay trái của Phương Bình bị thương, ý đồ đánh trọng thương mình của Phương Bình cũng đã thất bại. Vu Hướng Hoa không nghĩ ra còn có cách nào cho Phương Bình có thể trở mình.
Mà Trương Tử Vi lúc trước bị ép lùi về sau, lại cầm kiếm đuổi theo Phương Bình, mũi kiếm đâm thẳng, mục tiêu là ngực Phương Bình.
Tay trái của Phương Bình lúc này vẫn đang đấu sức với Vu Hướng Hoa, tay phải cầm đao, mắt thấy cũng không có cách nào phòng ngự, Vu Hướng Hoa lại tăng thêm sức mạnh vào tay, mạnh mẽ cố định Phương Bình tại chỗ. Chỉ cần cậu lùi bước, hoặc dùng tá lực, Vu Hướng Hoa lập tức có thể rút côn ra, một côn quét gãy xương sống của cậu!
Nếu không lùi bước, vậy thì một kiếm của Trương Tử Vi có thể đâm thủng xương ngực của cậu!
Cưỡi hổ khó xuống!
Nhóm người Trần Vân Hi lo lắng nhìn, lần này, Phương Bình gặp phiền phức rồi, nhóm người Trương Tử Vi rõ ràng không có ý định nương tay, cho dù không đánh Phương Bình trọng thương thì chắc chắn Phương Bình bị thương cũng không quá nhẹ đâu.
Nhưng mọi người lại không phát hiện, sắc mặt Trương Tử Vi cầm kiếm chạy lại gần Phương Bình lại lần nữa thay đổi!
Phương Bình mặc kệ cô nàng!
Ngay lúc cô cầm kiếm đâm tới, Phương Bình ngược lại còn thoải mái lộ ra xương ngực, không hề có ý định ngăn đỡ. Mà trường đao trước đó không thể tấn công bỗng nhiên lại lần nữa tăng tốc, thân đao mơ hồ truyền đến ánh sáng đỏ!
Vu Hướng Hoa lúc này đang cùng đấu sức với Phương Bình, sức mạnh toàn thân đều dồn lên đoản côn, ngay lúc Trương Tử Vi đâm trúng Phương Bình, trường đao của Phương Bình như ảo ảnh lóe lên ở bên hông Vu Hướng Hoa, một tiếng "ầm" trầm thấp truyền tới. Vu Hướng Hoa lại lần nữa giơ cánh tay trái lên đỡ, nhưng lần này cả người đều run lên.
Một trận run rẩy còn chưa kết thúc, lại có thêm mấy tiếng "ầm ầm" vang lên, sức mạnh khổng lồ từ sống đao truyền đến, đánh cho cánh tay trái Vu Hướng Hoa vang lên tiếng rạn nứt xương.
Vu Hướng Hoa đau đớn, sức mạnh ở cánh tay bị giảm sút, tay trái của Phương Bình dồn sức vào đoản côn, thuận thế đẩy ra, Vu Hướng Hoa lập tức bị đẩy ra mấy bước.
Vu Hướng Hoa liên tiếp lui về phía sau mấy bước, cách xa Phương Bình. Lúc này, Trương Tử Vi lại rút kiếm đâm tới.
Chiêu vừa rồi đã đâm trúng ngực Phương Bình, nhưng lại có lực cản rất lớn, hiển nhiên, Phương Bình đã tụ khí huyết về ngực để phòng ngự, thêm vào xương ngực đã được tôi rèn xong, vẫn chưa bị trọng thương.
Phương Bình mượn cơ hội đó đẩy lùi Vu Hướng Hoa, hiển nhiên không phải làm chuyện vô ích.
Trong khi mọi người còn đang hoa mắt, Vu Hướng Hoa bị đẩy lùi, mũi chân Phương Bình lại lần nữa đạp đất, tay trái máu me đầm đìa vẽ ra từng tàn ảnh trong không trung.
"Keng keng keng…"
Tiếng vang gấp gáp truyền đến, tay trái Phương Bình đẩy trường kiếm ra, tay phải trực tiếp quăng đao, thừa dịp kiếm bị đẩy ra, không còn ngăn cách, cậu trực tiếp chưởng thằng vào ngực Trương Tử Vi!
Trương Tử Vi nhanh chóng lùi về sau, Phương Bình lúc này nhanh chóng đuổi theo, giận dữ gầm một tiếng, ánh sáng đỏ trên hai cánh tay đỏ đến mức mắt trần có thể nhìn thấy.
Trong chớp mắt, mọi người nhìn thấy Phương Bình đuổi theo Trương Tử Vi, giống như mãnh hổ nhảy xuống, hai tay đánh mạnh vào ngực đối phương!
Trương Tử Vi giơ tay ngang người chống đỡ, nhưng lại bị đánh khiến cánh tay rướm đầy máu tươi, cả người liên tục bay ngược về phía sau.
Mấy người ở phía sau vội vàng tản ra.
Vu Hướng Hoa ở phía sau Phương Bình cũng nổi giận, gầm lên một tiếng rồi cầm côn đuổi theo.
Nhưng mà lúc này đương nhiên không kịp nữa rồi.
Phương Bình lại lần nữa gầm lên dữ dội một tiếng, ánh đỏ của song quyền dưới màn đêm càng bùng nổ ánh sáng màu đỏ ngời ngời, chớp mắt đã nện ra liên tục bảy, tám quyền rồi!
---
(1) Tề mi đoản côn: một loại côn ngắn, chiều dài chỉ ngang lông mày. Còn được gọi là chiến côn hoặc roi chiến.