Chương 392: Đột kích ban đêm
Mọi người cũng không có nói chuyện, một vài đạo sư của võ đại cũng có hơi xấu hổ.
Sĩ quan Lưu tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy, cần phải cho nhưng sinh viên này một chút bài học kinh nghiệm! Đô đốc Trần!”
“Có!”
“Đi, đi thôn Bàn Thạch, dẫn một vài vị võ giả tới, tập kích doanh trại sinh viên!”
“Chuyện này...”
Quân phục trang hán bên cạnh hơi khó xử, Đường Phong khẽ thở dài, gật đầu nói: “Chọn õ giả cấp ba, dẫn mấy người qua, không quá năm người, những người khác chặn đường ngay tại chỗ!”
“Vâng!”
Người võ đại cũng đồng ý, Đô đốc Trần cũng không nhiều lời, nhanh chóng dẫn mấy vị quân đội võ giả đến thôn Bàn Thạch.
Sĩ quan Lưu thấy thế bình tĩnh nói: “Các người cảm thấy, đám lính mới này, lần này chết mấy người?”
Đường Phong cau mày, đạo sư Kinh Võ cũng cau mày nói: “Không thể có người chết, vậy là tốt nhất.
Nếu như chết cũng là hy sinh trên chiến trường!
Nếu như quân đội cũng là thái độ như vậy, tân binh của các người cũng sớm tử trận toàn bộ!
Lưu Thế Bình, ông thu liễm một chút tác phong phái chủ chiến lại một chút đi, đừng cho rằng ông ở quân đội có người ủng hộ thì trắng trợn không kiêng dè!
Sinh viên võ đại, từ trước đến nay luôn luôn xuất hiện hiện từng lớp tinh anh!
Ông bớt lấy võ đại làm đối tượng lập uy, ba trăm Tông sư, một nửa đều từ võ đại, ông muốn chết cũng không ai ngăn, cứ vào địa quật, đừng ở đây lập uy với một đám lính mới!”
Lưu Thế Bình hơi tức giận nói: “Tôi là người lập uy với người khác sao? Tôi muốn nhắm vào ai sao?
Tôi đây không thuận mắt cách hành sự của các người!
Có Tông sư ở đây tôi cũng nói như vậy!
Hiện nay thế cục nguy cấp, nên lấy chiến dưỡng chiến, lấy đâu ra thời gian lãng phí với các người, toàn đi học những thứ lung tung!
Ném vào địa quật, sống ra khỏi mới là tinh anh, mới là người mà Lưu Thế Bình tôi xem là lính tinh nhuệ!”
“Hừ, ông là mãng phu, hiểu cái gì!”
“Tôi mãng phu? Tôi mãng phu tôi cũng biết, bây giờ tình thế nguy cấp, đạo sư Võ Đạo cũng chết trận nhiều, vì sao lại đối xử với những sinh viên này rộng lượng như thế?”
Đường Phong không nhịn được nói: “Ông quản tốt chuyện ở chỗ này là được rồi, các sinh viên cần chỉ bảo thế nào, võ đại tôi tự có chừng có mực!
Tầm nhìn hạn hẹp!
Sinh viên bước vào võ đại, đều có Tông sư giúp đỡ!
Ngày trước chỉ vì lợi trước mắt, thương vong vô cùng nghiêm trọng, lẽ nào quân đội cung cấp cho chúng tôi hạt giống Tông sư?
Nói câu không khách khí, ông bồi dưỡng một thiết huyết chiến binh, thì hiệu quả hơn một Tông sư không?
Tông sư không phải là dựa vào sinh mạng người mà có, nói ông không có não, ông luyện binh không tồi, nói ông có não, lẽ nào trong não đều là nước sao?”
“Phụt phụt ha ha!"
Trong đám người không ít người cười, Lưu Thế Bình tức gần chết, hừ lạnh nói tiếp: “Được, ngược lại tôi muốn xem, những sinh viên trong đó, có thể có được mấy Tông sư...
Không, cho dù là một người, vậy thì chuyện hôm nay, xem như Lưu Thế Bình tôi tầm nhìn hạn hẹp!”
Đường Phong cau mày nói: “Sống đến lúc đó rồi nói, người chết rồi, ai thèm để ý ông tầm nhìn hạn hẹp hay không.”
Mọi người đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Lưu Thế Bình cũng yên tĩnh lại, hồi lâu, khẽ thở dài nói: “Ông cũng biết người cũng chết rồi, vậy mà không một chút lo lắng sao?”
“Dục tốc bất đạt, các sinh viên còn trẻ, từng bước cho chúng trưởng thành.
Chứ không phải nóng vội, hận không thể ngày mai liền là cường giả Tông sư.
Quân đội chính vì có quá nhiều người như ông, ông tự mình nhìn xem, quân đội bây giờ có bao nhiêu Tông sư?
Mỗi năm chi tài chính, quân đội được nhiều nhất, không chỉ gấp mười lần võ đại!
Kết quả các người chỉ biết lấy mạng người tới lấp, chiến sĩ quân đội hy sinh nhiều như vậy, các người cũng phải chịu trách nhiệm, thêm ra một vị cường giả Tông sư, có thể bớt được bao nhiêu người chết?”
“Lời này ông đi mà nói vớiTư lệnh Lý.”
Đường Phong hừ một tiếng, ông cũng biết lấyTư lệnh Lý ra chèn ép tôi, cũng không nghĩ xem, võ đại tôi bao nhiêu Tông sư, gan lớn rồi, dám chất vấn vấn đề dạy học của võ đại.
...
Đường Phong bọn họ tranh luận, Phương Bình mọi người đương nhiên không biết.
Chưa sắp xếp người canh gác, đây cũng là một loại quán tính.
Trước kia mọi người làm nhiệm vụ, tội phạm đều đang chạy trốn, thật sự không ai nghĩ đến sẽ bị phản kích.
Cho dù lúc này mọi người đều biết cách bên ngoài 15 km chính là mấy trăm võ giả tà giáo, nhưng mọi người theo tư duy quán tính rằng những người này đều đang đợi bọn họ tới cửa giết, thật sự chưa có người nào suy nghĩ đến đối phương sẽ chủ động tập kích bọn họ hay không.
Mang theo thói quen này, mọi người ai nấy trở về lều trại nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi ngày mai hành động.
...
4 giờ sáng.
Nơi đóng quân, đa số các sinh viên đã ngủ say.
Võ giả cũng là người, cũng cần phải nghỉ ngơi, thời điểm này đa phần người cũng đang ngủ.
Lúc Phương Bình cũng đang vào giấc ngủ, đột nhiên cơ thể run lên, Phương Bình nhanh chóng bò dậy, cầm trường đao bên cạnh quát lạnh một tiếng: “Ai?”
“"Xuỵt!"
Trong đêm tối, một bóng người lóe hiện, thấp giọng nói: “Tôi.”
“Đệt!”
Phương Bình thầm mắng một tiếng, lúc này có mấy người cũng tỉnh rồi, Triệu Lỗi cau mày nói: “Cố Hùng?”
“Là tôi.”
Cố Hùng từ trong bóng tối bước ra, thấy Phương Bình vẫn còn cầm đao chĩa vào cậu, cũng không để ý, mở miệng nói: “Báo cho cậu một tiếng, có thể có võ giả tập kích doanh trại, nếu không buồn ngủ, cùng tôi đi gác đêm.”
“Tập kích doanh trại?”
Phương Bình sững sờ một chút, Cố Hùng thấp giọng nói: “Không sai, thật ra trước đó mọi người không nhắc đến, tôi đã định nói chuyện này.
Có điều lúc đó mọi người đều vội vàng giải tán, nên tôi không nhắc đến nữa.
Xác suất chúng ta bị tập kích doanh trại rất lớn, cho dù võ giả tà giáo không muốn đến, các thầy cô của chúng ta cũng sẽ dạy dỗ chúng ta một chút.
Ở quân đội, ở địa quật, võ giả đều phải mở mắt ngủ, chúng ta quá buông lỏng rồi.
Thực lực cậu không yếu, cũng xuất thân từ Nam Giang, chúng ta cùng đi gác đêm, cho dù không gặp phải tập kích đêm, đạo sư cũng sẽ cho thêm ít điểm.
Hội trưởng nói rồi, những lúc mấu chốt có thể kéo cậu theo cùng.”
“Hội trưởng của các cậu?”
“Đúng.”
“Anh Vương chơi tôi hay là xem trọng tôi vậy?”
Phương Bình chửi bậy một câu, suy nghĩ một chút đứng dậy nói: “Được, cậu nói đúng, chúng ta ra ngoài loanh quanh vài vòng đi.”
“Bọn tôi cũng đi.”
Phương Bình nhìn Phó Xương Đỉnh mấy người, gật đầu nói: “Cùng nhau, nếu thật sự gặp phải phiền phức, các cậu nhanh chóng gọi người tới.”
...
Mấy người bước ra khỏi doanh trại, đến cửa doanh trại.
Tìm một nơi tối, Phương Bình ngồi xuống, thăm dò nói: “Cậu từng đi địa quật?”
Cố Hùng không có ngồi xuống, nhìn xung quanh một chút, trả lời nói: “Từng đi một lần.”
“Cảm giác gì?”
“Khốc liệt.”
“Hả?”
“Lần đó tôi đi vừa đúng lúc hai quân giao chiến, là trận chiến binh khí lạnh chân chính! Thương vong vô cùng thê thảm, Tổng đốc Đông Lâm tự mình dẫn đầu xông lên tiền tuyến. Cậu có lẽ không ngờ được, nhìn chú nhã nhặn như vậy, nhưng ở chiến trường, lại nhào tới xé xác hết mấy đại tướng của đối phương, xé xác!
Lúc đó tôi mời hiểu, thù hận giữa chúng ta địa quật sớm đã trở thành không chết không được.
Trên mặt đất, Tổng đốc Đông Lâm có thể yêu dân như con, nhưng ở địa quật, ông thà để người địa quật xem ông như là ác ma, là bọn giết người.”
Cố Hùng nói rất bình tĩnh, rồi nói: “Sau đó tôi cũng gia nhập chiến tranh, tôi giết rất nhiều người, bao gồm nhân loại địa quật, quân nhân địa quật.
Phương Bình đây là chiến tranh giữa các chủng tộc.
Không chết không thôi!
Ở địa quật, điều không cần nhất chính là nhân từ.”
Phương Bình bĩu môi nói: “Tôi biết.”
“Cậu không biết!”
Cố Hùng lắc đầu nói: “Chiến tranh giữa nhân loại và địa quật, có lúc sẽ khiến người ta hoang mang, ví dụ như, nhân loại cũng sẽ giết hàng loạt thôn xóm địa quật, chém giết những em bé còn mặc tã.
Cậu có thể tưởng tượng, cậu sẽ làm như vậy không?”
Phương Bình trầm mặc, hồi lâu mới nói: “Đi một bước nhìn một bước, nếu thật sự đến lúc đó, Phương Bình tôi cũng sẽ không phải là hạng người lòng dạ mềm yếu!”
“Hy vọng như vậy.”
Cố Hùng nói xong, lại nói: “Vì vậy đối diện với võ giả tà giáo, thái độ của chúng ta đối với bọn họ cũng giống như đối mặt địa quật, chém cùng giết tận!
Ngày mai, có thể sẽ gặp phải một vài người bình thường, thậm chí là người già trẻ em, có thể đến lúc đó bọn họ còn ở cùng với võ giả tà giáo, không định rời đi thì đó đều là cái chết của bọn họ.
Võ giả tà giáo sẽ không dẫn theo tín đồ chạy trốn, cậu hiểu ý tôi không?”
“Ừm.”