Chương 393: Đột kích ban đêm (2)
Võ giả tà giáo bị quân đội Nam Giang với mấy vị Tông sư cưỡng ép chạy đến đó, nếu thật sự không phải tín đồ cuồng giáo, thì sớm đã bị bọn họ vứt lại rồi.
Tín đồ cuồng giáo thì khác, vì vậy sẽ không bị vứt lại.
Lúc này, trà trộn vào võ giả tà giáo, đều là tín đồ cuồng giáo bị tẩy não nhiều năm.
Thời gian hai người nói chuyện, những người khác cũng ngồi nghe.
Qua một lát, Cố Hùng đột nhiên nói: “Hình như có tiếng động.”
Phương Bình cũng nghe được một chút động tĩnh, lông mày lập tức nhíu lại.
Đợi tiếng động đến gần, Phương Bình đột nhiên thấp giọng nói: “Thật sự bị cậu đoán trúng rồi, mấy người trước mặt chúng ta, là quân đội hay là võ đại?”
“Quân đội.”
“Thật tàn nhẫn, đây là ép chúng ta nhớ lâu một chút a.”
Phương Bình lập tức đoán được dụng ý của quân đội, muốn thử xem bọn họ có gác đêm hay không?
Vậy được, lần này bị người tập kích doanh trại, lần sau nhớ lâu một chút!
Còn về thương vong, sẽ không quá nhiều.
Mấy trăm võ giả ở đây, đều là võ giả cấp hai ba, chỉ cần phát hiện rồi, rất nhanh có thể phản ứng lại, nhanh chóng phản kích.
Nhưng không quan tâm thế nào, nhất thời không quan sát được người mò vào trong doanh trại, nếu người tới là mấy vị cao thủ ám sát, thương vong nhất định sẽ không nhỏ.
…
“Những tên chó săn này, coi chúng ta là mục tiêu luyện binh!”
Phía trước nơi đóng quân, mấy võ giả chậm rãi bò tới, nhỏ tiếng nói chuyện.
“Thấy rồi, có điều chuyện đã đến bước này, chạy không ra khỏi vòng bao vây, giết một đứa tính một đứa, bọn họ không phải lấy chúng ta làm mục tiêu luyện binh sao? Thỏa mãn bọn họ, không biết trong doanh trại là chó săn của võ đại, hay là võ giả xã hội bị lừa gạt giống chúng ta...”
“Không cần biết họ là ai, giết, vào là giết, gặp người cứ giết!”
Mấy người nhỏ tiếng thương lượng, còn về chuyện bị giết… sớm bị vây khốn tại đây, không có cứu viện, bọn họ biết, chết là kết cục duy nhất của bọn họ.
Có điều mấy người tin chắc, cho dù thương vong cũng có giá trị!
Hiến dâng thân mình để kết hợp hai thế giới!
Đợi đến ngày thể giới hòa hợp, Giáo Hoàng đương nhiên sẽ hoàn thành chương trình đại thống nhất, lúc đó có lẽ bọn họn cũng có thể sống lại lần nữa.
Nhân loại địa quật có thể sống lại, Giáo Hoàng làm chủ thế giới đương nhiên cũng có thể làm được.
Cái chết, không đáng sợ!
Lúc mấy người đang thương lượng, võ giả quân đội phía trước cũng mất tích không thấy.
Mấy võ giả tà giáo cũng không bất ngờ, những người này có lẽ ở bên ngoài đợi kết quả.
Võ giả dẫn đầu nở nụ cười, thấp giọng nói: “Có thể giết được bao nhiêu thì giết bấy nhiêu, chúng ta sớm muộn cũng sẽ trở về thế giới thực sự!”
Ba người phía sau, ra sức gật đầu!
Sống lại, đây là điều bọn họ đều tin chắc!
Giây tiếp theo, bốn người nhanh chóng tiến lên trước, đến gần doanh trại.
Chính lúc mấy người cách doanh trại không đến 10 mét, người cuối cùng, đột nhiên cảm thấy tê cả da đầu, trên đỉnh đầu truyền tới một trận gió thê thảm!
“Có người!”
“Phốc!"
Phương Bình trong không trung, chém một đao xuống, chém đối phương thành hai!
Cảnh giới lăng không, đó chính là Lăng không!
“Tông sư… Không, võ giả cảnh giới lăng không!”
Ba người phía trước cũng nghe thấy âm thanh, nhanh chóng kéo khoảng cách, ngưng thần nhìn chằm chằm Phương Bình.
“4 người cấp ba, thực lực này có thể không đáng chú ý, không… bây giờ chỉ có 3 người!”
Phương Bình he he cười một tiếng, khẽ quát nói: “Người dẫn đầu để tôi, còn các cậu tự chia!”
Vừa nói xong, Phương Bình chạy như bay về phía tên dẫn đầu.
Ba người tà giáo muốn bao vây tấn công Phương Bình, vài giây sau, trong đêm tối, Cố Hùng xuất hiện, ngăn cản một người.
Phó Xương Đỉnh, Triệu Lỗi, Đường Tùng Đình, cũng nhanh chóng xuất hiện, bao vây một người.
“Giết!”
Ba người tà giáo thấp giọng quát, ai cũng không sợ sống chết, bắt đầu triển khai chiến đấu với đám người Phương Bình.
Phương Bình vừa chém xuống, đối phương cũng quét ngang một đao xuống, chiên thức va chạm vào nhau, âm thanh truyền ra doanh trại, bên trong các sinh viên cũng đã nghe tiếng hô quát.
“Cấp ba trung kỳ!”
Ánh mắt Phương Bình hơi có vẻ nghiêm nghị, đây là lần đầu tiên gặp được võ giả đồng cấp sau khi tiến vào cấp ba, có điều khí huyết thấp hơn nhiều so với mình.
“Keng...”
Tiếng âm thanh kim loại không ngừng va chạm vào nhau, đêm xuống, tia lửa bắn bốn phía, chiếu sáng gương mặt nhau.
“Có sở trường kỹ thuật chiến đấu, triển khai ra đi!”
Phương Bình kích thích đối phương một câu, kết quả vừa kích động xong, đối phương đột nhiên đấm ngực, khí huyết toàn thân quay cuồng, tiếp theo, thanh đao lớn trong tay đối phương như tia chớp chém vào Phương Bình!
Phương Bình muốn lui lại, nhưng rất nhanh sắc mặt liền nghiêm nghị lại, tức giận rống một tiếng, vung đao chém xuống!
“Tang!”
m thanh vô cũng lớn vang ra, cánh tay Phương Bình rung lên, ngực khó chịu, nhịn không được phun ra một ngụm máu.
“Đệt, vậy mà có sở trường thật!”
Phương Bình mắng một tiếng, cũng không yếu kém, trường đao trong không trung hạ xuống tàn ảnh, cước bộ cũng đạp không một bước, cơ thể nhảy lên cao, từ trên cao không ngừng chém xuống!
Phương Bình đạt cảnh giới Lăng Không, chiếm được ưu thế, từng đao chém xuống, đối phương không cách nào tránh né, chỉ đành phải phòng thủ.
Tiếng "keng keng" không ngừng vang lên bên tai, người dẫn đầu tà giáo, cũng đã quên mất Phương Bình rốt cuộc chém xuống bao nhiêu đao.
Cuối cùng trong tích tắc, một âm thanh “Xoạt xoạt” khẽ vang lên, sau đó trước mắt võ giả dẫn đầu vừa tối lại, ánh mắt xéo qua chỉ nhìn thấy một vệt máu đỏ trên lưỡi đao.
“800 cal, 800 ngàn!”
Ý thức cuối cùng là nghe thấy câu này, không quá hiểu lời nói đó.
Phương Bình thu đao, thở ra một hơi, không hiểu không sao, lần này bản thân tiêu hao 800 cal khí huyết, điểm tài phú là 800 ngàn, những người này cũng không phải tới lúc vây quét mới giết, chiến lợi phẩm coi như là của mình chứ?
Phương Bình nhanh chóng chém chết đối phương, Cố Hùng cũng không chậm hơn cậu bao nhiêu, Phương Bình vừa thở hổn hển, Cố Hùng một quyền đánh ngã đối phương, không biết sống chết.
Mà mấy người Triệu Lỗi thì hơi phiền phức.
Lý Triệu Húc và Kim Lỗi vừa mới vào cấp hai chưa lâu, lúc này cũng bị thương, bị bức lui khỏi chiến đấu.
Nhìn thấy Phương Bình bọn họ giải quyết xong trận dấu, trong lòng Triệu Lỗi vội vã, thấp giọng quát một tiếng, chân lập tức phình to lên, rầm một tiếng, chân cậu va vào chân đối phương.
“Khuyết não!”
Phương Bình mắng một tiếng, sau đó dưới sự ấm ức của mấy người bọn họ, Phương Bình đạp đất bay từ trên hạ xuống, “Rầm rầm rầm” một hồi, rất nhanh, đối phương theo gót ba người trước.
“Phương Bình!”
Triệu Lỗi vẻ mặt buồn bực, tôi sắp chém chết hắn, cậu lại tới cướp đầu người!
Phương Bình trừng cậu, không tức giận nói: “Não bị úng nước sao, chân gãy chưa? Ngày mai còn có thể lên trận không?”
Giọng điệu Triệu Lỗi hơi chậm lại, vừa nãy đánh nhau vật lộn với võ giả cấp ba, bị thiệt là cậu, chuyện này cậu rất rõ ràng.
Mặc dù cậu là võ giả tôi cốt hai lần, nhưng dù sao cũng mới là cấp hai trung kỳ, còn kém chút là nữa mới lên cao kỳ, khí huyết kém rất lớn.
“3 người cấp ba sơ kỳ, một người trung kỳ.”
Phương Bình nói xong, thấy cửa có sinh viên chạy tới, nhanh chóng nói: “Thu được chiến lợi phẩm, đây coi như là của chúng ta.”
Những người khác còn chưa động thủ, Phương Bình đã nhanh chóng hành động, rất nhanh, lấy được một số thứ nhét trong túi từ trên người hai tên võ giả chết, sau đó thu nhặt binh khí, ôm trên tay.
...
Trước doanh trại, rất nhanh, các sinh viên cũng đến đủ rồi, ánh sáng cũng chiếu rõ ràng.
Nhìn thấy mấy thi thể trước mặt, mọi người đều trầm mặc.
Chính lúc đó, có võ giả quân đội đột nhiên xuất hiện, lớn tiếng nói: “Chuyển đạt thông báo cho các sinh viên võ đại:
Lần kiểm tra này, điểm căn bản là 100 điểm!
Học viên Học viện Chỉ Đạo Chiến Thuật, toàn bộ khấu trừ 10 điểm!
Học viên Học viện khác, khấu trừ 5 điểm.
Chém giết võ giả cấp một, thống nhất khen thưởng 5 điểm, võ giả cấp hai chia theo bốn kỳ: sơ, trung, cao, đỉnh cấp, khen thưởng tương ứng 10/15/20/25 điểm.
Võ giả cấp ba, cấp ba sơ kỳ: 30 điểm, trung kỳ: 50 điểm, cao kỳ: 500 điểm, đỉnh cấp: 1000 điểm!”
Mọi người hơi sững sờ, không nhắc đến khấu trừ, học viện chỉ đạo chiến thuật bị khấu trừ 10 điểm, những người này bị trừ, sinh viên Học viện Binh Khí như Phương Bình cũng sẽ phải chấp nhận bị trừ điểm.
Quan trọng không phải là chuyện bị trừ điểm, mà là mức khen thưởng giết địch.