Chương 400: Cuối cùng cũng chém chết rồi! (3)
Gương mặt đối diện của đại truyền giáo bỗng nở nụ cười, thở dốc nói: “Đừng nhìn nữa, bọn tao sớm đã biết lần này hẳn phải chết, lúc sắp chết, có thể giết bao nhiêu hay bấy nhiêu!
Mày rất thú vị, chỉ bằng một mình mày chắc có thể đánh giết một đội ngũ cấp ba trung kỳ.
Đáng tiếc, loại người như mày lại cam lòng làm chó săn..."
Đồng tử Phương Bình co rụt lại, vội vàng lùi về sau!
Sau một khắc, đại truyền giáo tung nắm đấm về phía ngực Phương Bình, máu tươi trong miệng trào ra ngoài, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Phương Bình!
Phương Bình không kịp lui nữa, cắn răng một cái, chắn trường đao ngang ngực.
"Ầm!"
Tiếng va chạm lớn vang lên, nơi tiếp xúc bị lõm xuống một chút, Phương Bình chỉ cảm thấy ngực mình đau nhức, bị đánh bay ngược ra, máu tươi trào ra không ngừng.
"Còn chưa chết? Đã rèn luyện phủ tạng?"
Đại truyền giáo sắc mặt tái nhợt, hắn cũng có chút bất ngờ, nhanh chóng đuổi theo.
Phương Bình ngã xuống đất, máu tụ trong miệng không ngừng phun ra ngoài như suối.
"Mẹ nó!"
Phương Bình vừa giận vừa vui, cũng may trước đó đã dùng Đoán Thể Đan rèn qua lục phủ ngũ tạng, khiến nội phủ của cậu không yếu như người bình thường, nếu không, một quyền vừa rồi có thể đã kết thúc sinh mạng của cậu rồi.
Nhìn trường đao bị lõm xuống một chút, trái tim Phương Bình đau thắt lại.
Nhưng lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng gào thét tuyệt vọng. Hơn mười vị võ giả cấp ba, cuối cùng cũng giết được vị võ giả cấp ba cao kỳ kia.
Đại truyền giáo hơi biến sắc, bước chân chậm lại.
Nhóm Cố Hùng cũng nhanh chóng tới cứu viện Phương Bình, nhóm Trần Vân Hi vội vàng bước đến nâng Phương Bình dậy.
Bên kia, mấy người Cố Hùng đã quấn lấy đại truyền giáo.
Phương Bình vừa nhìn thấy tình huống như vậy, cậu che ngực nghiêng đầu nhìn Trần Vân Hi, nói: “Cậu cỏn Bảo Mệnh Đan không? Cho tôi mượn một viên đi!”
Trần Vân Hi vội vã nhét một viên thuốc cho cậu, Phương Bình nuốt vào, cả giận nói: "Tất cả tránh ra, hắn là của tôi!"
Cái thằng cha này, ngày hôm nay mình nhất định phải chém chết hắn!
Không chém chết hắn, nhiệm vụ lần này thật sự thiệt thòi, đau lòng kinh khủng.
Nhóm Cố Hùng cũng bị thương, nghe vậy, Triệu Dương tức giận nói: “Bây giờ không phải lúc tỏ vẻ anh hùng đâu!”
"Tránh ra, nếu không các cậu bồi thường thuốc cho tôi!"
Phương Bình đang tức muốn nổ phổi, làm sao sẽ quan tâm nhiều thứ như vậy. Sau một khắc, cậu cầm đao vọt vào, thân đao lại loé lên ánh hào quang màu đỏ ngầu chói mắt, khí huyết phân tán, uy lực bùng nổ thêm ba phần so với lúc trước.
Đám Triệu Dương thấy hắn không để ý địch ta, dồn dập lùi về sau.
"Cái thằng này..."
Mọi người cũng không biết nên nói cái gì cho phải!
Phương Bình trước trước sau sau, đã tung đại chiêu bao nhiêu lần rồi?
Đây vẫn được xem là tuyệt chiêu bảo mệnh sao?
Công kích của Phương Bình còn chưa đạt đến mức tuyệt chiêu, nhưng cách chém liên tục như vậy thì cũng không khác tuyệt chiêu cho lắm.
Mọi người suy đoán, có lẽ lượng khí huyết tiêu hao cũng hơn 5000 cal rồi!
Bởi vậy cũng có thể thấy được, đỉnh cấp ba cách biệt với mọi người như thế nào.
Ngay cả khi bạo phát liên tục như vậy, Phương Bình cũng kém chút nữa bị một quyền đấm chết.
Mắt thấy Phương Bình điên cuồng đánh chém, đại truyền giáo cũng đã tiêu hao sạch khí huyết, chỉ có thể dựa vào cường độ thân thể phản kích, mọi người nhìn một hồi, Cố Hùng lớn tiếng nói: "Cầm thêm vũ khí, lục soát thôn, giết toàn bộ!"
Về phía Phương Bình, 5 vị võ giả cấp ba vẫn còn chút khí huyết đang đứng ngoài chờ lệnh, chuẩn bị cứu viện bất cứ lúc nào.
…
"Bảo Mệnh Đan, 200 điểm thưởng! Một viên thuốc như vậy, tao thiệt thòi quá nhiều rồi, hôm nay tao chém không chết mày, tao thề tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!"
Lúc này Phương Bình cũng tức muốn ói máu, Phượng Chủy Đao bị hư hại, đôi giày chiến hợp kim cũng bị rách, xài gần 10 triệu điểm tài phú!
Tổn thất như vậy chỉ đánh với một người, cậu làm sao có thể không tức giận.
"Tao không tin đỉnh cấp ba chính là kim cương bất hoại! Tao sẽ đánh đến khi chấn lục phủ ngũ tạng của mày vỡ ra thì thôi!"
Xương cốt Phương Bình vang lên tiếng răng rắc, đại truyền giáo cũng không dễ chịu gì, máu tươi không ngừng trào ra khỏi miệng, cuối cùng trong máu cũng có vài phần nội tạng bị chấn vỡ tan.
Không một ai từng nghĩ tới một võ giả cấp ba trung kỳ có thể bạo phát ra gần trăm đao, mỗi đao cả trăm cal khí huyết. Đấu pháp như vậy, ngoại trừ hai chữ "vô lại", cũng không có cách nào tưởng tượng nổi rồi.
Ngay trước khi xương bàn tay của Phương Bình bị mất cảm giác, đại truyền giáo quỳ rạp người xuống đất một cái "ầm", Phương Bình hạ một đao xuống, bổ trúng đầu đối phương.
Sau một khắc, Phương Bình cũng xụi lơ trên đất, lẩm bẩm nói: "Cuối cùng cũng coi như chém chết được hắn rồi..."
Nhưng mà lúc này Phương Bình không vui nổi.
Nhiệm vụ lần này, toàn bộ hành trình khiến cậu vô cùng uất ức. Mặc dù chính mình chém giết được võ giả đỉnh cấp ba mạnh nhất này… nhưng mà đánh đổi quá to lớn rồi.
"Hơn 100 đao, gần vạn khí huyết… Thầy Lý bảo thầy ấy nằm yên cho mình chém, mình chém chết được sao?"
Phương Bình lúc này bỗng nhớ lại lời của thầy Lý già, thầy ấy nằm cho Phương Bình chém, Phương Bình cũng chém không chết được ông ấy.
Lúc trước Phương Bình chỉ khịt mũi coi thường, bây giờ cậu tin lời đó là sự thật, nếu không chém đầu thầy ấy, e là chém toàn thân ổng cũng không chết thật.
…
Nửa giờ sau.
Mấy người Cố Hùng uể oải đi tới.
"Thống kê lại một chút, võ giả tà giáo có tổng cộng 214 người, gồm 140 võ giả cấp một, 65 người cấp hai, 9 người cấp ba."
Thực lực như vậy có chênh lệch rất lớn so với nhóm học sinh võ đại chấp hành nhiệm vụ lần này.
Nhóm võ đại lần này có gần 300 người, thấp nhất cũng là cấp hai.
Nhưng thực lực lớn mạnh như vậy, nhưng khi chiến đấu, mọi người lại phải chịu thiệt thòi lớn.
Cố Hùng nói xong, lại thở dài nói: "Đại đội chúng ta trước sau có 6 người chết trận, toàn bộ cấp ba đều bị thương!"
Hơn nữa cũng không phải bị thương nhẹ, mấy người Vu Hướng Hoa, Triệu Dương đều bị thương rất nặng.
Triệu Dương giờ khắc này sắc mặt trắng bệch, nhưng là cười nói: "Cũng may là có Phương Bình."
Nếu như lúc đó Phương Bình không quấn lấy đỉnh cấp ba của đối phương, lần này ít nhất sẽ chết thêm vài võ giả cấp ba.
Nhưng Phương Bình chỉ nằm trên mặt đất, không lên tiếng.
Mới vừa rồi cậu nhìn một chút, điểm tài phú của cậu hiện tại cũng chỉ còn có 12 triệu thôi.
Mà trước đó, sau khi nhận được 10 viên Khí Huyết Đan cấp ba từ mọi người, điểm tài phú của cậu là 25 triệu!
Chỉ tính riêng việc chém giết võ giả đỉnh cấp ba, Phương Bình tiêu hao 13 triệu điểm tài phú, cộng thêm một viên Bảo Mệnh Đan.
Viên thuốc này là Phương Bình mượn, nên cũng không giúp tăng thêm điểm tài phú.
Phượng Chuỷ Đao bị lõm, đôi giày chiến bị rách, trên người chằng chịt vết thương, nội phủ cũng còn đỡ, vì cậu dùng Bảo Mệnh Đan, nên nội phủ đang không ngừng được chữa trị.
Không để ý những người khác, nhìn thấy Trần Vân Hi đi tới, Phương Bình thở dốc nói: "Quay lại sẽ trả cậu."
"Không cần đâu..."
"Sẽ trả, tôi không bám váy đàn bà!"
Phương Bình hừ một tiếng, một mặt bất mãn, tiếp bỗng nhiên nói: "Bán cho cậu 10 viên Khí Huyết Đan cấp ba, 11 triệu, đưa tôi 5 triệu là được."
Tất cả mọi người ngây ra, cái thằng này bây giờ còn có tâm tư bán thuốc ư?
Trần Vân Hi cũng sửng sốt, Phương Bình cau mày nói: "Sao thế? 10 viên Khí Huyết Đan cấp ba là 400 điểm thưởng, Bảo Mệnh Đan của cậu là 200 điểm thưởng, thu của cậu 5 triệu không đắt chứ?"
"Không phải, cậu..."
"Vậy cứ quyết định như thế đi."
Nói xong lời này, Phường Bình bò dậy, tiện tay ném một lọ thuốc cho cô, nói: “Nhớ gửi tôi 5 triệu.”
Trần Vân Hi vẫn ngẩn người, cầm lọ thuốc trên tay, không biết nên nói cái gì.
Giờ khắc này, Phương Bình đã cất bước đi ra ngoài rồi.
Phó Xương Đỉnh mon men tiến lại gần, cười híp mắt nói: “Cậy trâu lắm đấy, gần như một mình giết chết võ giả đỉnh cấp ba."
“Ha ha, cậu nghĩ tôi muốn vậy sao?”
Phương Bình muốn tự tử rồi, vì giết tên kia, tổn thất hơn 20 triệu!
Phó Xương Đỉnh cũng không nói tiếp nữa, mọi người đều nhìn thấy, lần này, Phương Bình vì giết được đối phương đã phải tung ra bao nhiêu đại chiêu.
Về việc hình như Phương Bình không uống thuốc, mọi người cũng không biết tình huống như thế nào.
Có thể là trước đó đã uống, cũng có thể là nguyên nhân khác, bây giờ không thích hợp hỏi kỹ.