Chương 401: Tài liệu giảng dạy phản diện
Phó Xương Đỉnh nhỏ giọng hỏi: “Không phải cậu rất thích chộp lấy lợi ích sao?
Trần Vân Hi cũng bảo không cần, sao cậu còn chủ động trả lại hả?"
“Biến đi, tôi chộp lợi ích của cậu bao giờ chưa? Tôi chỉ không thích thiếu nợ thôi, tôi ưa trao đổi hơn…”
Phó Xương Đỉnh khẽ thở dài: "Nhìn ra được, cậu đều hiến mọi thứ thành giao dịch, thực ra như vậy cũng không hẳn là chuyện tốt. Trần Vân Hi cho cậu mượn thuốc, sau đó cậu lại biến mượn thành giao dịch, một chút cảm tình chiến hữu cũng không có, thiệt là khiến người ta đau lòng mà.”
“Thực ra, nếu tôi là cậu, lần này sẽ không trả lại, cùng lắm thì lần sau cậu ấy gặp nguy hiểm, cậu cũng dùng thuốc cứu người là được.
Bây giờ lại làm thế này, tiền chính là tiền, giao dịch chính là giao dịch..."
Phương Bình cau mày nói: "Như vậy không tốt sao?"
"Có thể cậu cảm thấy rất tốt, nhưng đối với bọn tớ, tình cảm đôi bên sẽ dần bị mất giá…"
"Tớ thấy vậy rất tốt mà, võ giả, ai biết ngày nào tụi mình chết." Phương Bình lạnh nhạt nói: "Đạo sư tôi từng nói, giữa các võ giả, không cần thiết có quá nhiều tình cảm. Trước đây tôi cảm thấy như vậy rất máu lạnh, bây giờ suy nghĩ lại, rất tốt mà.
Tùy tiện nhận một nhiệm vụ, chết hết 6 người, bạn bè của họ sẽ đau lòng đến mức nào?
So với sau này sẽ đau lòng, còn không bằng cứ như bây giờ, rất tốt.
Một ngày nào đó, nếu ai đó chết rồi, mọi người cũng sẽ không khó chịu như vậy.
"Cần gì phải vậy chứ." Phó Xương Đỉnh lắc đầu một cái, nhưng không nói gì nữa.
Phương Bình cũng mặc kệ cậu, không tham gia lục soát thôn làng, đi ra ngoài thôn, tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu băng bó vết thương.
…
Sau hai giờ, cuộc lục soát kết thúc.
Tổng cộng tìm được 192 viên thuốc, phần lớn đều là Khí Huyết Đan phổ thông… Tổng giá trị không tới 30 triệu."
Dẹp một căn cứ mấy trăm võ giả tà giáo, số thuốc lục soát ra được có giá trị không tới 20 triệu, nhiệm vụ như vậy, thiệt thòi quá lớn.
"54 chuôi binh khí, 30 chuôi là hợp kim cấp F, 18 chuôi hợp kim cấp E, 6 chuôi hợp kim cấp D. Cấp F có giá trị rất thấp, đại khái tầm 20 triệu."
Mọi người tính ra, tổng giá trị đại khái tầm 50 triệu.
Mà số lượng người tham gia chiến dịch này gần 300 người, nếu như chia đều, một người hơn 100 ngàn.
Trên thực tế, căn bản không tới.
"Cậu cầm 10 viên Khí Huyết Đan cấp ba, định giá 12 triệu, nên phải trừ số này ra."
"Hơn nữa, bọn tôi quyết định, đối với 6 bạn đã hy sinh, sẽ bồi thường mỗi người 3 triệu, Phương Bình, cậu không có ý kiến gì chớ?"
Đám Triệu Dương hỏi ý kiến Phương Bình. Trong trận chiến này, Phương Bình đánh giết đại truyền giáo, thực lực tuy không bằng đỉnh cấp ba, nhưng có thể dây dưa đỉnh cấp ba đến chết cũng là một cách thể hiện thực lực.
Lúc này phải hỏi dò Phương Bình ý kiến mới được.
"Không ý kiến."
"Cho nên, tổng thu hoạch còn dư lại cũng chỉ được chừng 20 triệu. Ý của bọn tôi là, nếu chia trung bình đầu người, mỗi người chỉ có mấy ngàn, đối với chúng ta thì nhiêu đó chẳng là gì cả.
Lần này, có không ít người bị thương, cho nên một phần tiền này để cho mọi người chữa trị.
Còn lại một ít, đưa cậu một triệu, số còn lại chia cho những người đã xuất lực nhiều.
Số tiền còn lại cũng được gần 10 triệu, cho Phương Bình một triệu, đúng là đã rất nhiều, gần như 10% rồi.
Nhưng Phương Bình nghe vậy lại buồn bực thêm, sớm biết sẽ thiệt thòi, không ngờ lại lỗ nặng như vậy!
"Được, tùy các cậu, bây giờ xử lý thế nào?"
"Chờ thôi, chờ bên trường đến nghiệm thu."
Tất cả mọi người không nói gì nữa, khoanh chân ngồi xuống, ai nấy rơi vào vắng lặng.
Một lát sau, Vu Hướng Hoa thở dài nói: "Vốn cứ nghĩ chúng ta là tinh anh trong số tinh anh, mọi người cũng từng chấp hành qua không ít nhiệm vụ, hoàn thành cũng tốt. Nhưng bây giờ mới biết rõ, chúng ta còn thiếu sót quá nhiều.
Liên tiếp phạm sai lầm, liên tiếp đánh giá thấp đối thủ.
Nếu như không phải cuối cùng Phương Bình quấn lấy võ giả đỉnh cấp ba, e rằng chúng ta phải tổn thất hơn 20 người.
Tất cả mọi người thở dài, lúc này, bỗng nhiên có người nói: "Biết rõ còn nhiều thiếu hụt là tốt rồi!"
Cách đó không xa, Đường Phong cùng một đám đạo sư cất bước đi tới.
Đường Phong nhìn thôn trang cách đó không xa, mở miệng nói: "Đứng lên đi, dẫn bọn em đi xem cái này."
Mọi người loạt xoạt đứng dậy, lúc này, bên cạnh dừng lại hơn 10 chiếc xe quân dụng.
"Lên xe!"
Đường Phong dặn dò một tiếng, mọi người dồn dập lên xe.
…
Không tới nửa tiếng, xe dừng lại ở một thôn khác.
Lúc này, chỗ này cũng có chiến đấu.
Hai bên, một bên là quân nhân mặc quân trang, một bên là võ giả tà giáo.
"Phóng lao!"
Đám Phương Bình vừa tới, nghe thấy một tiếng rống to, nghe theo tiếng hô, đám quân nhân tham dự chiến đấu đứng ở phía sau, trong tay cầm mấy cây lao bằng trúc, dồn dập ném đi!
Mà đám võ giả tà giáo đối diện lại dồn dập chống đỡ, kẻ yếu trực tiếp bị thương đâm xuyên người.
"Đâm!"
Nghe theo mệnh lệnh, đoàn quân nhân ở hàng trước nhanh chóng cất bước tiến lên, ngay hàng thẳng lối, cầm trường thương trong tay, thống nhất đâm ra!
Dù đối phương có không ít cường giả, lúc này cũng không ngừng lùi lại, người yếu chỉ cần chậm một bước liền bị đâm chết.
"Phóng lao!"
Mệnh lệnh xoay vòng được truyền đạt, đoàn quân nhân đứng phía sau cũng không ngừng thay phiên nhau phóng lao, số lượng võ giả đối diện không ngừng giảm đi.
Có cường giả tà giáo muốn nhào lên đánh tan đội ngũ này, nhưng nhanh chóng bị người khác chặn lại, quấn lấy không ngừng.
Những người khác tiếp tục trận thế giết chết người yếu.
Hơn 10 phút sau, đám người yếu bị giết chết, cường giả trong quân dồn dập lùi lại, tiếp tục bắt đầu lặp lại chiến dịch ném lao.
"Đang tiêu hao khí huyết của đối phương sao thầy?"
Đường Phong lạnh nhạt nói: "Đám người này cũng là một đám tân binh, cũng chưa từng bước chân ra chiến trường, nhưng cũng còn được, biết nghe theo mệnh lệnh.
Đội ngũ vây quét võ giả này có thực lực không kém các em bao nhiêu đâu.
Mà võ giả trong nhóm quân đội này không nhiều, không tới 50 người.
Nhiệm vụ của 50 người này chính là quấn lấy mấy người mạnh nhất, không cho bọn họ cơ hội phá tan đội ngũ kia.
Giết được hết toàn bộ võ giả cấp một, cấp hai, những võ giả cấp ba này đang không ngừng tiêu hao khí huyết của bọn họ, đối mặt với nhiều người như vậy, sớm muộn gì cũng chết."
Phương Bình cau mày nói: "Bọn em với quân nhân không giống nhau. Tụi em sẽ không có ý thức hành động thống nhất như thế này, cũng không thể ngay hàng thẳng lối được như bọn họ, tụi em đều là võ giả tự do…"
Đường Phong quát lớn nói: "Ngu xuẩn! Tôi bảo các em học tập cái này sao?
Tôi muốn các em học được cách lợi dụng tất cả sức mạnh đang có!
Hơn 200 vị võ giả cấp hai, các em sử dụng thế nào?
Cuối cùng để bọn họ ở bên ngoài hết!
Lúc đó, nếu các em để những vị võ giả cấp hai này cầm trong tay binh khí dài, 20 người thành một tổ, chia làm 10 tổ, thay phiên vây giết võ giả đỉnh cấp ba kia.
Còn võ giả cấp ba, ngăn cản hắn chạy trốn, hắn chỉ có thể cứng rắn chống đỡ.
Hắn có thể chống đỡ được một vòng, hai vòng, những mấy chục vòng thì sao?
Bên ngoài chỉ cần để lại ba đến năm vị võ giả cấp ba đứng canh chừng, đề phòng hắn chạy trốn bất cứ lúc nào, hắn sẽ chạy không thoát!"
Phương Bình ngượng ngùng nói: "Quá muộn rồi thầy."
"Hừ!"
Đường Phong hừ một tiếng, bất mãn nói: "Em quên, ban đầu vì sao em và Phó Xương Đỉnh bị đánh bại rồi?"
"Cái gì?"
"Lúc em và Phó Xương Đỉnh vừa mới vào trường, những người khác làm sao vây công các em, để các em cuối cùng phải chịu thua sao? Một đối một, ai có thể là đối thủ của các em?"
"Cường giả kiềm chế lẫn nhau, người yếu luân phiên công kích.
Lúc trước cũng có thể nghĩ ra được, bây giờ tại sao không nghĩ tới?
Suy cho cùng là bởi vì các em cảm thấy thực lực các em mạnh quá rồi, lợi hại lắm cơ, thậm chí là vô địch, cho nên mới chọn cách cố gắng chống đỡ!
Nhưng mà các em thật sự vô địch hay sao?
Một đám trẻ con non nớt mà thôi, thật sự đánh giá cao mình thế, mạnh mẽ cỡ nào hả?
Một đá võ giả cấp ba, không thèm để võ giả cấp hai vào mắt, cảm thấy bọn họ có cũng được mà không có cũng được, thậm chí cảm thấy bọn họ sẽ liên lụy mình, nghĩ như thế chứ gì?
Các em lấy đâu ra tự tin mà cho rằng mình mạnh mẽ như vậy?"
Mọi người không ai nói gì. Lúc trước khi thương lượng chiến lược, phần lớn là võ giả cấp ba nói chuyện, võ giả cấp hai, đặc biệt là đỉnh cấp hai trở xuống, hầu như không có quyền lên tiếng.