Chương 406: Lại là một năm
...
"Ai dám làm ra loại chuyện coi trời bằng vung này!”
“Đương nhiên, ý anh là ở ngoài mặt thì không dám, nhưng ở địa quật, nếu em bị người khác nhìn chằm chằm, lén lút bắt em, tra hỏi, sau đó giết người diệt khẩu, vậy thì không trách ai được rồi.
Cho nên, cuối cùng vẫn là dùng thực lực nói chuyện.
Nếu bản thân em chính là Tông sư…"
Vương Kim Dương cười nhạt nói: "Vậy thì em một lần bổ ra 10 ngàn đao, một đao bình định địa quật, cũng không ai nói một chữ "Không".
Chuyện khác anh sẽ không hỏi, em tự nghĩ cách giải quyết ổn thỏa chuyện này, cho mọi người một lý do là được, còn những chuyện khác, không cần lo lắng."
Phương Bình khẽ gật đầu, nhưng mà lời nói dối này không trọn vẹn a!
Ít nhất mình cũng phải nói bản thân xương tủy đã rèn luyện được như thủy ngân mới được.
Không tiếp tục vấn đề này, Phương Bình hiếu kỳ nói: "Anh Vương, mọi người nói anh là chuẩn Tông sư, vậy có phải chẳng mấy chốc anh sẽ đột phá đến Tông sư phải không?"
"Tông sư?"
Vương Kim Dương nhìn cậu với cặp mắt quỷ dị, sau đó cười híp mắt nói: "Nếu hiện tại em tài trợ anh chừng năm ba tỷ, anh thấy anh có hy vọng…"
"Khụ khụ... anh Vương, uống trà đi."
Phương Bình nâng ly trà, anh đùa em à, em còn muốn anh tài trợ em mấy trăm triệu đây, anh hay quá, ngược lại còn chìa tay đòi tiền em, không biết xẩu hổ hả?
Vương Kim Dương cũng nở nụ cười, nâng ly trà lên nhấp một ngụm, suy nghĩ một chút lại nói: "Thực lực của em bây giờ vẫn còn kém một chút, ít nhất thì em cần phải tu luyện chiến pháp cho ra hồn.
Đến khi em lên cấp ba cao kỳ, chiến pháp có thể tu luyện đến mức tung tuyệt chiêu, thì dù là tuyệt chiêu cấp thấp, uy lực một lần bạo phát cũng là 300 cal.
Một chiêu đó có thể tương đương với 700 - 800 cal khí huyết bạo phát hiện tại, là chiêu có uy lực hầu như cấp ba cao kỳ không thể đạt đến.
Khi đó, thực lực của em mới khả quan hơn một chút, dù là được đưa vào bảng xếp hạng cũng có thể đứng ở vị trí cao.
Đến lúc đó, em cũng có thực lực tham dự một số hoạt động kiếm chác rồi, nếu có thời gian, có thể anh sẽ dẫn em theo."
Vương Kim Dương cười cười, ý tứ xâu xa: "Em phụ trách bạo phát, chém hắn bằng tuyệt chiêu mấy trăm đao, anh phụ trách khắc phục hậu quả, có lẽ có thể tìm Tần Phượng Thanh phụ trách dẫn người chạy trốn, bản lĩnh chạy trốn của anh ta cũng hơi bị tốt.
Nếu như em thật sự có thể luyện được mức độ kia, ba chúng ta cùng ra tay, chém giết cấp năm cũng không khó.
Đến lúc đó, thu được không ít."
Phương Bình liếc mắt nhìn Vương Kim Dương, một lát sau mới cười nói: "Đến lúc đó rồi tính đi anh, bây giờ em còn lâu mới vào được cấp ba cao đoạn, tu luyện chiến pháp cũng không phải là chuyện một sớm một chiều."
"Ừm, lời này cũng đúng."
Vương Kim Dương nói xong lại hơi xúc động nói: "Một năm trước, lúc anh gặp em, cũng không nghĩ tới em sẽ phát triển nhanh như thế này."
Cũng đã một năm rồi, tháng 4 năm ngoái đến bây giờ, chớp mắt đã qua một năm.
Lúc trước, Vương Kim Dương là võ giả đỉnh cấp hai.
Mà Phương Bình, cũng chỉ là học sinh có khí huyết miễn cưỡng cao hơn người bình thường một chút xíu, bây giờ lại có thể chém giết võ giả đỉnh cấp ba rồi.
"Em đến võ đại mới biết anh Vương lúc này trở thành võ giả cấp bốn mạnh bao nhiêu, lúc trước em cũng không ngờ anh Vương tiến bộ nhanh như vậy."
"Cũng có liên quan đến bệnh về xương tủy, nói thế nào nhỉ, những người như chúng ta, mỗi người đều có cơ duyện riêng."
Thái độ của Vương Kim Dương với Phương Bình lúc này cũng dần dần có sự thay đổi.
Sự thay đổi rất bình thường.
Rồng không ở chung với rắn!
Nếu như hiện tại Phương Bình chỉ mới bước vào cấp một, trong mắt người bình thường, cũng vẫn là thiên tài, vẫn là thiên kiêu.
Nhưng trong mắt Vương Kim Dương, như vậy cũng chỉ là một người rất tầm thường, võ giả cấp một ở võ đại nhiều không đếm xuể.
Nhưng Phương Bình lúc này lại có thể chém giết võ giả đỉnh cấp ba, vậy thì đương nhiên không giống người bình thường rồi.
Hơn nữa, lực lượng tinh thần của Phương Bình không yếu, tự bản thân cảm nhận được, nếu như thằng nhóc này có thể khiến xương tủy hóa ngọc, vậy thì sau này sẽ phát triển càng nhanh.
Người như vậy, có tư cách để Vương Kim Dương coi trọng.
Hai người đang trò chuyện, điện thoại di động Phương Bình mới mua rung lên.
Liếc mắt nhìn dãy số, Phương Bình thấy hơi xa lạ, nhưng vẫn nhấn nút nghe.
Điện thoại vừa kết nối, đầu dây đối diện truyền đến giọng nói của Tần Phượng Thanh: "Phương Bình?"
"Là em đây, học trưởng Tần?"
"Ừm, ở Nam Giang à?"
"Dạ anh."
"Vừa hay, hôm qua có kết quả kiểm tra khí huyết của thí sinh thi khoa võ, Nam Giang lại có thêm 3 thí sinh là võ giả. Em xem có tiện thì hỏi thăm tình huống một chút, chiêu nạp vào trường chúng ta, đừng để cho Nam Võ hốt."
Ánh mắt Phương Bình hơi khác thường nhìn về phía Vương Kim Dương, Tần Phượng Thanh sẽ bị đánh chết sao?
Hơn nữa, ông này nghĩ gì mà bảo mình chiêu mộ tân sinh?
"Học trưởng Tần, em đi không thích hợp đâu…"
"Có cái gì không thích hợp, em xưng bá trên thi đấu giao lưu mà, lại là người Nam Giang, không ai thích hợp hơn em cả.
Hơn nữa, không phải em với thằng nhóc họ Vương kia quen biết sao?
Nếu anh tìm người khác, thằng Vương đó chơi trò ném đá giấu tay thì làm sao?
Phương Bình, đừng nói linh tinh nữa, anh đang tìm cách lôi kéo sinh viên tài năng về trường chúng ta, em có hiểu hay không.
Anh sắp lên cấp bốn rồi, chỉ cần lên cấp bốn, anh đây chính là hội trưởng, đến lúc đó, cho em làm hội phó, Ma Võ do hai đứa mình làm chủ!
Bây giờ lôi kéo tân sinh, thực ra cũng là tìm thành phần nòng cốt đáng tin tưởng về cho em, anh cũng sắp đại học năm tư rồi, một khi anh tốt nghiệp, chức hội trưởng còn không phải của em sao…"
Phương Bình bật cười, Tần Phượng Thanh nghĩ xa như vậy, thật không dễ gì.
Phương Bình đang chuẩn bị mở miệng, Vương Kim Dương ý vị sâu xa nói: "Đang chuẩn bị sắp tới đi khiêu chiến hội trưởng hội võ đạo của các trường, hy vọng anh mau mau trở thành hội trưởng."
"Ai?"
Tần Phượng Thanh sững sờ, sau đó có tiếng cười vang vọng từ bên đầu dây bên kia truyền tới, rất nhanh, Tần Phượng Thanh hừ nói: "Thằng Vương kia, nhân phẩm kỳ vậy, nghe trộm người khác nói chuyện mà thấy được à?"
"Anh nói chuyện lớn tiếng như vậy, ai thèm nghe trộm."
"Cậu nghĩ anh mày lên cấp bốn rồi, còn sợ cậu chắc? Ngon thì nhào vô!"
Tần Phượng Thanh cũng không yếu thế, hừ một tiếng, lại nói: "Phương Bình, nhớ kỹ, ba vị võ giả Nam Giang kia phải kéo về Ma Võ.
Một trường nhỏ như Nam Võ cũng dám tranh cùng chúng ta, đùa quái gì thế.
Đối thủ của em là người Kinh Võ, đừng bận tâm Nam Võ, cúp đây!"
Tần Phượng Thanh rất dứt khoát, nhanh chóng cúp điện thoại.
Phương Bình dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: "Anh Vương, anh xem..."
Vương Kim Dương không xem là chuyện to tát: "Tùy thôi, ở lại Nam Giang hay là tới Ma Võ phải xem bọn họ lựa chọn thế nào.
Nhóm học sinh võ giả này thực ra cũng không có nhiều tác động lắm, không như năm ngoái."
Năm ngoái là vì muốn thi đấu giao lưu, võ đại phổ thông đã sớm có dự định, sớm chuẩn bị, cho nên mới bằng mọi giá lôi kéo học sinh võ giả.
Thi đấu giao lưu năm nay sẽ không phải do tân sinh xuất chiến nữa, mặc dù bây giờ vẫn chưa xác định, nhưng khả năng cao sẽ là thành viên hội võ đạo.
Nếu đã như vậy thì có thêm một hai võ giả tân sinh cũng chẳng có nhiều tác động lắm, trừ phi cấp độ thật sự nghịch thiên.
"Nói vậy cũng đúng, thực ra có một vài học sinh phi võ giả vào trường sẽ có mang tính ẩn số hơn.
Trước đây cảm thấy võ giả thi khoa võ rất lợi hại, bây giờ nghĩ lại, trừ phi là võ giả hai lần tôi cốt, nếu không, càng về sau càng bị một vài phi võ giả đột phá hai lần tôi cốt vượt mặt."
Vương Kim Dương khẽ cười nói: "Đúng là như vậy, đương nhiên, hai lần tôi cốt cũng không dễ dàng.
Nên tranh thủ thì vẫn phải tranh thủ.
Như vậy đi, ngày mai hai chúng ta cùng đi tìm bọn họ nói chuyện. Bọn họ muốn đi đâu cũng chẳng sao, Ma Võ có điều kiện, cũng khá hơn Nam Võ một chút. Nếu thật sự đi Ma Võ rồi, biết đâu ngày sau có thể bồi dưỡng thêm vài vị cường giả cho Nam Giang."
Ý thức lãnh thổ của võ giả thực ra đều khá mạnh.
Võ giả xuất thân từ Nam Giang đương nhiên sẽ ưu tiên Nam Giang hơn cả.
Những võ giả ra ngoài học tập như Phương Bình, lỡ như Nam Giang và Ma Đô đồng thời xảy ra chuyện, nếu tự lựa chọn, khả năng cao sẽ chọn quay về Nam Giang.
Thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, hai người cũng không tán gẫu nữa.